Câu Chuyện Xưa Và Giấc Mộng Võ Hồn (1)


Người đăng: trinhngocthi

Tử Long dẫn cả hai huynh đệ về đến ngoài phủ vô tình gặp phải Trương phu nhân*
tức là mẫu thân của Trương Thiên Phong và Trương Thiên Lâm đang đứng ngoài phủ
với bộ y phục màu hồng nhạt bới 1 phần tóc phía sau còn lại thì xả dài có màu
đen óng ánh với đôi mắt hiền dịu, đôi môi hơi hồng nhạt khuôn mặt trái xoan
càng tô lên vẻ xinh đẹp không tưởng

*Trương phu nhan: tên thật là Tô Hi Yến con gái của Tô Chí Kiên và Ly Hiển một trong bảy vị đại sư đại diện của Phường Hi Điện, bắt đầu từ giờ tớ sẽ bảo Trương phu nhân nữa thay tên là Tô Hi Yến cho xưng hô khi dẫn chuyện dễ biết hơn nha!!

“Tử Long, cảm ơn ngươi đã dẫn Phong Nhi và Lâm Nhi đi chơi giờ thì có thể để
ta đưa hai đứa nó vào nhà rồi” giọng nói ngọt ngào dịu dàng, ánh mắt nhìn vào
Tử Long như chạm vào đáy lòng thật cảm thấy thật ấm ấp. “Hai đệ đi đi, hai
ngày sau ta sẽ đến đón các người” Tử Long nói cười với hai huynh đệ. “Vâng” cả
hai gật đầu đồng thanh nói, cả hai huynh đệ buông tay Tử Long chạy đến chổ Tô
Hi Yến ôm chặt người cười nói vui vẻ

“Vậy ta xin cáo từ” Tử Long gật đầu lể phép nói với Tô Hi Yến hắn quay lưng
bước đi, Trương Thiên Phong nắm tay Tô Hi Yến lắc qua nói “Mẩu thân a, ngày
mai là chúng con phải lên đường rồi tối nay mẫu thân qua phòng kể chuyện cho
ta nghe đi nha” Trương Thiên Phong mặt hứng hở tuy hắn kiếp trước như thế nào
đi nữa thì giờ hắn cũng chỉ ở độ tuổi thiếu niên trẻ con mà thôi, Tô Hi Yến
khụy gối xuống tay phải ấm áp đặt lên đầu Trương Thiên Phong xoa đầu hắn vui
vẻ mà đỏ mặt trong có vẻ vui tươi lắm nhỉ

Trương Thiên Lâm đứng bên cạnh tay hắn đưa lên nắm lấy áo Tô Hi Yến kéo xuống,
Tô Hi Yến quay qua nhìn hắn “Mẫu thân ta cũng muốn được như vậy a, phải công
bằng chứ đừng chỉ cưng một mình đệ ấy chứ a” Trương Thiên Lâm mặt nhân nhó như
đang ghen tị và khó chịu khi Tô Hi Yến chỉ cưng mình Trương Thiên Phong mà
không cưng hắn

Tô Hi Yến đưa tay lên đầu Trương Thiên Lâm xoa nhẹ nói “ Được rồi được rồi, cả
hai đứa ta đều cưng cả, thôi đã chiều rồi ta cùng nhau xuống nhà ăn thôi kẻo
Lão gia chờ nha”. “Xin tuân lệnh mẫu thân” Trương Thiên Lậm gật đầu nhẹ nói
giọng ỏng ẹo như một thái giám làm mọi người cười rộ lên.

“Ca a, huynh vui tính thật nha” Trương Thiên Phong vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa
cười rộ lên ôm bụng nói, “Thôi nào ta đi vào nhà thôi, Tiểu Đình ngươi dọn cơm
ra bàn đi ta sẽ dẫn hai đứa nó vào sao” Tô Hi Yến quay người bảo “Vâng nô tì
sẽ làm ngay thưa phu nhân” nô tì Tiểu Đình hay còn là người bên cạnh Tô Hi
Yến, Tiểu Đình tay cầm lại để về phía gần bụng gật nhẹ đấu với bộ y phục màu
xanh lục được quy định trong phủ Tiểu Đình lui về phía sau quay người bước đi.

Một lúc sau…

Phòng ngủ của Trương Thiên Lâm…..

“Mái tóc nhẹ bay trong gió đưa em vào giấc ngủ…” tiếng hát của Tô Hi Yến vang
lên từ phòng ngủ của Thiên Lâm giọng hát giống của nữ nhân vang lên làm dịu
giấc ngủ êm đềm. Một thiếu nữ mặt y phục màu xanh lục nữ hầu đứng cạnh Tô Hi
Yến nói “Phu nhân, ta có nên qua phòng Thiên Phong thiếu chủ không ạ” giọng
hát của Tô Hi Yến bỗng ngưng lại, người quay mặt về phía nữ hầu cười nhẹ nói
“Tất nhiên là ta phải qua rồi nếu không ngài mai nó lại không để ta yên mất
thôi” Tô Hi Yến quay người về hướng Trương Thiên Lâm vuốt tóc hắn.

“Vâng thưa phu nhân” nữ hầu mặt trang nghiêm gật nhẹ đầu nói. Tô Hi Yến đứng
lên đi ra từ từ khỏi căn phòng Thiên Lâm tiếp tục đi đến phòng Thiên Phong bất
ngờ khi nhìn thấy hắn vẫn chưa ngủ mà còn nằm trên giường nằm lăn qua lăn lại
trong đáng yêu ghê nha. Tô Hi Yến quơ tay như má chỉ Tiều Đình lui xuống, Tiểu
Đình đầu nhẹ gật xuống từ từ đi ra đóng cửa phòng lại

Tô Hi Yến bước đi đến giường của Trương Thiên Phong ngồi xuống, Trương Thiên
Phong bật ngồi dậy quay người qua Tô Hi Yến hắn vui mừng nói “Mẫu thân a, ta
chờ mẫu thân nãy giờ đấy cơ mà giờ người mới qua” Tô Hi Yến tay đặt lên đầu
hắn xoa nhẹ cười mỉm nhưng trong đó thể hiện rất nhiều ý mắt nhìn hắn một cách
dịu dàng nói “Cho ta xin lỗi nhá Phong Nhi ta bị Lâm Nhi lôi qua phòng nó bắt
ta hát cho nó nghe để nó ngủ nên phải đến bây giờ mới qua phòng con được đấy”.

Hắn mặt kệ lời nói của Tô Hi Yên mà nắm lấy tay cô kéo xuống nói “Mặt kệ là
khi nào nhưng giờ thì mẫu thân người phải kể chuyện của ta nghe để ta ngủ nhé”
Tô Hi Yến mặt trầm ngâm trả lời hắn “Được thôi, nhưng mà Phong Nhi này nếu
muốn nghe kể con phải nằm xuống giường mới có thể ngủ được chứ” Tô Hi Yến mặt
hiền từ tay chỉ về phía giường nói.

Trương Thiên Phong nằm ngay xuống giường, Tô Hi Yến tay đặt lên đầu hắn vuốt
ve hắn kể

“Xưa kia, ở vùng đất được gọi là Thành Thiên đô thị có vị công chúa xinh đẹp
rất thông minh và là con một trong gia đình hoàng tộc Á Nhỉ Minh Thi đất nước
Xuyên Giới được sống trong cung điện uy nga mang đầy những tiếng cười vui vẻ
bên tai vị công chúa đó tên là Á Nhỉ Minh Thi - Thanh Nhi, lúc nào Thanh Nhi
cũng được những vị hoàng tử đến từ nhiều nước đến cầu hôn nhưng cô lại chẳng
động lòng dù chí ít cả. Một lần Thanh Nhi cô trốn khỏi cung điện ra một khu
rừng toàn cây xanh và thú rừng rất hòa thiện với cô bỗng nhiển từ thân cây một
thân ảnh léo lên sau bụi cây, Thanh Nhi cùng đám thú rừng ngạc nhiên bước đến
bụi cây và vô tình nhìn thấy một thiếu niên tóc màu đen toàn thân hắn đều là
máu đang hôn mê ở kia khuôn mặt nhăn nhó trong như rất đau đớn. Thanh Nhi cùng
đám thú của mình đưa hắn đến một hang động chăm sóc hắn suốt một ngày dài, hắn
cử động rồi mở mắt ra Thanh Nhi cùng đám thú rừng hỏi tên hắn hắn chỉ trả lời
Mạt Phong Đức, kể từ ngay hôm đó hai người họ cùng sống với nhau hơn 2 tháng
đến một ngày cả hai đều ra đi khỏi rừng về nơi mà họ cần phải về, Á Nhỉ Minh
Thi – Thanh Nhi về đến cung điện cô vẫn luôn nhóm mình trong phòng mãi và 5
năm ròng rã trôi qua lúc giờ ở Xuyên Giới có một tin đồn Ma Thần một lần nữa
đã tỉnh giấc gửi một lá thư phải lấy công chúa duy nhất của hoàng tộc Á Nhỉ
Minh Thi ra giao cho hắn vào ngày mai mọi người trong hoàng tộc đều sợ hãi mà
đồng thuận ý vì hắn đã tiêu diệt một vùng đất khác trong một ngày. Ngày hôm
sau trôi qua, bầu trời bỗng dưng biến đổi những đám mây đen cuồn cuộn gộp lại
phía trên tòa lâu đài, các vị quan thần ai cũng đều hoảng hốt lên cả chỉ có Á
Nhỉ Minh Thi Thanh Nhi là vẫn đứng yên bình tĩnh chờ đợi việc gì xảy ra bỗng
luồng ánh màu đen bay đến trước sảnh dần dần hiện thân ra là một thiếu niên
với mái tóc đen mắt hắn có chút đầy sát khí khiến tất cả những người trong
sảnh đều bất ngờ mà kèm theo sự sợ hãi, hắn đến gần về phía Thanh Nhi khuôn
mặt chẳng chút sợ hãi nhìn hắn cô chĩ thốt lên lời duy nhất: lẽ ra ta không
nên cứu ngươi Mạt Phong Đức. Mạt Phong Đức thất động bởi câu nói đó hắn chỉ
lặng yên nhìn Thanh Nhi rồi nói: cho dù nàng cả đời này chuyện đó mà hận ta
thì đời này Mạt Đức Phong ta cũng sẽ khiến nàng hận thù bỏ đi. Thanh Nhi trầm
tĩnh chẵng nói gì nàng đi đến gần hắn nói: vậy thì thà ta chết đi còn hơn để
người làm việc đó. Thanh Nhi đưa tay lên cao trên tay nàng hiện tại là con
dao* nàng đâm nhanh vào bụng mình rồi dần ngã khụy xuống, Mạt Phong Đức đứng
im nhìn như chí mới thoáng qua hắn khụy gối xuống đỡ Thanh Nhi đã gần tắt hơi
hắn nói: Thanh Nhi nàng thà chết chứ không muốn ta làm sao??. Thanh Nhi mặt
gật nhẹ rồi dần dần nhắm mắt và chìm vào giấc ngũ mê man sâu hơi thở. Mạt
Phong Đức nước mặt nhẹ chảy xuống trên mặt hắn một luồn sát khi bao trùm bỗng
chốc ngay lập tức mọi thứ điều trở nên chết hết chẳng sót thứ gì hắn bồng nàng
đứng lên đi từ từ trong biển chết…” Tô Hi Yến giọng thanh đột nhiên ngưng giữa
chừng cô đứng lên nhìn về phía Trương Thiên Phong nói

*Con dao: dao này không phải dao phụ biếp mà giống như loại kiếm nhỏ á

“Đã tối lắm rồi, ta nên dừng ở đây thôi bây giờ thì con nên ngủ rồi lần sau ta
sẽ kể tiếp được chứ” Trương Thiên Phong mặt tuy có hơi buồn nhưng hắn vẫn vâng
lời mà nằm yên trên chiếc giường nhưng hắn lại hỏi “Mẫu thân sau lại kể cho ta
nghe về Á Nhỉ Minh Thi triều thế câu chuyện này chả hay chút nào cả toàn là gì
không thế”hắn thấc mắc hỏi Tô Hi Yến lắc đầu chẳng nói gì cả, hắn xịu mặt dần
dần nhắm mắt chìm trong giấc ngủ và cùng lúc đó Tô Hi Yến dần bước ra khỏi
phòng thở dài “Phong Nhi sẽ có ngày con sẽ hiểu câu chuyện đó mà thôi”. Trương
Thiên Phong mở mắt ra xung quanh hắn là một bãi hoa Lam thảo trãi dài vô tận
hắn ngồi dậy và nhìn thấy phía bên kia một vị cao người tóc màu vàng người
nhìn cũng tầm dưới cha hắn vài ba tuổi gì đó

Vị cao người tóc màu vàng kim quay người lại khuôn mặt vị này trẻ nhưng tràn
đầy sức sống mạnh đến mức Trương Thiên Phong đến độ ngạc nhiên không tưởng, vị
này mắt nhìn hắn nói “Ngươi là Trương Thiên Phong đúng không” Trương Thiên
Phong mặt ngạc nhiên vì hắn chưa từng gặp lão lần nào làm sao lão có thể biết
được, “Ta là ai à” “hừm.” tiếng nói của vị này kèm theo sự ngong cuồng mà nhìn
hắn như đứa trẻ còn non nớt nói

“Ta là Khương Thy, ngươi là Trương Thiên Phong dù có chuyển sinh vẫn không
thay dung mạo gì cả chỉ là ngươi có phải còn sức mạnh tiền kiếp mà những kẻ
kia đều không nhìn thấy, dù ngươi phong ấn phần nhìn thấy đó nhưng ta vẫn nhận
ra cả Thiên Phong” Trương Thiên Phong mặt tái nhợt khi nghe câu nói đó của
Khương Thy nói thốt như biết mọi thứ về hắn

Trương Thiên Phong đầu nghĩ làm sao có người biết được rằng hắn có phong ấn
thuật nhìn thấy đó chứ chí từng kiếp trước một người duy nhất có thể nhìn thấy
chỉ có người một là Bạch Y người hắn từng coi trọng khi cùng hắn tu luyện nhất
nhưng tên Khương Thy này chưa từng gặp qua dù chỉ một lần mà làm sao hắn có
thể biết được phong ấn thuật nhìn được chứ (chưa hết còn tiếp)


Ma Thần Trọng Sinh Kiếm Uy - Chương #2