Trương Thiên Phong


Người đăng: trinhngocthi

Trong một căn phòng với không gian tăm tối tràn ngập không hề có một tia sáng
nào, Thiên Phong ngồi yên trên chiếc ghế của mình, khuôn mặt già nua đầy nếp
nhăn kèm theo những cọng râu trắng cùng với mái tóc bạc, hắn chỉ bắt động mà
hướng mắt lên lên phía trên từng giọt nước mắt từ từ chảy xuống.

Hắn đứng dậy nói lên trong không gian tăm tối tĩnh mịch như đang gào thét

“ Thật không ngờ cả đời ta chỉ biết tu luyện và rồi phải vượt qua nhiều khó
đều khiến cho từng người thân của ta dần dần mà bỏ ta đi biết bao nhiêu chỉ
đổi lại là cái danh vọng này hay sao nhưng nó lại khiến bị bao người chỉ trích
câm hận..Cho đến cuối đời ta mãi vẫn luôn ôm hận trong lòng..nếu như..nếu như
có thể điều ta mong cuối cùng là có thể làm lại cuộc dời mình một lần nữa”

Hắn khụy gối xuống, tiếng nói ngừng vang trong tuyệt vọng từng giọt nước mắt
chảy xuống rất nhiều hắn dần dần mắt đi cảm giác cảm giác của chính bản thân
mình mà nằm xuống dưới đất.

Từ đâu kia, một giọng nói cất lên vang vọng cả toàn căn phòng bao trùng sự tăm
tối
“ Người thật sự muốn làm lại đời mình thật sao, Thiên Phong”

Thiên Phong ngẩn người ngơ ngác chẳng biết tiếng nói âm thanh đó từ đâu mà
phát ra thế. Hắn đứng lên lau sạch nước mắt của mình hít một hơi thật sâu thả
lòng cơ thể
“ Thần phương nào từ đâu đến đây, ngài có thể chỉ dẫn đường lối cho ta làm lại
hay chăng??”- Hắn nói trong sự điềm tĩnh không quan tâm mọi thứ

“Haha, ta là Tu La thần đến từ Ma Long Cung và ta có thể giúp thứ ngươi muốn”-
Tu La Thần trả lời

“Ngài có thể làm được như thế sau”- Hắn hỏi ngài trong hy vọng nhưng trong hy
vọng đó nó lại tồn tại một chút nỗi thất vọng

“ Người xem thường ta chắc”- Tu La Thần vẻ mặt hơi đơ ra nói trong sự kinh
ngạc sau lời nói đó của hắn vì ngài là thần mà chuyện gì mà chả làm được mà
hắn lại hỏi như thế

“ Vậy xin ngài hãy giúp tôi làm lại cuộc đời có được hay không”-hắn hỏi

“ Thiên Phong này, trước khi trả lời câu hỏi đó ta lại thắc mắc là tại sao
ngươi lại muốn làm lại cuộc đời chứ??- Tu La Thần hỏi lại hắn

“ Đời này Thiên Phong tôi chưa từng phạm nhiều sai lầm như vậy tôi rất muốn
chuộc lỗi với những gì tôi đã làm và tôi muốn mình có thể thực hiện một lời
hứa đó, đây là câu trả lời của tôi”- hắn trả lời với vẻ mặt trầm tư đầy nhiều
sợi khuất mắt mà đến cả thần hay bất kì ai nhìn vào mà chẵng không thể nào
thấu được cả

“Hừ..”Tu La thần hừ nhẹ trong có vẻ rất tín nhiệm hắn sau lời nói vừa rồi “Vậy
được thôi ta chấp nhận. Ta sẽ cho ngươi cơ hội chuyển thế để làm lại cuộc đời,
ngươi nên nhớ một khi đã chuyển thế mà không thể làm lại nữa thì người sau này
cũng không thể làm lại nữa”Tu La thần mặt nghiêm túc mà trả lời nhưng kiềm
theo là lời cảnh cáo đầy nhiều con dao ẩn chứa tại sao phải như thế.

Hắn ngạc nhiên hỏi ngài “ Tại sao phải như thế” hắn rất thắc mắc và rất muốn
ngài trả lời câu hỏi để giải thắc mắc này nhưng ngài ấy không nói gì. Một dòng
khí lực mạnh bao quanh hắn sáng lóa lên khắp căn phòng không gian tăm tối ấy
giờ lại thành vùng sáng chói lóa

“Đến lúc đi rồi”Tu La Thần nói một cách điềm tĩnh nhìn hắn mà nói một cách
thản nhiên

“ Xin ngài hãy cho tôi biết tại sao lại thế được không” hắn hỏi ngài trước khi
biến mất vì hắn rất muốn giải khuất mắc này

“ Thiên Phong, sau này ngươi nhất định sẽ biết thôi” ngài nhìn hắn lắc đầu nói
tuy như thế ngài cũng biết rằng hắn đang muốn biết tại sao nhưng ngài không
thể nói

[ 8 năm sau….]

Đấu Thần Đại Lục, Phủ vườn hoa viên họ Trương

“Hộc..” “Hộc..”một chàng trai tầm 16 tuổi nào đó đang chạy rượt theo ai đó
trong tiếng thở phì phù mệt mỏi nói “ Trương Thiên Phong đệ mau đứng lại ngay
cho ta” hắn đang cố chạy thật nhanh mà đuổi theo nhưng rồi ngừng lại, hắn khụy
gối xuống chút thở phì phào đến nổi nói không nổi nữa cơ

“ Thiên Lâm, có giỏi thì đuổi theo ta nè” Trương Thiên Phong cười thản nhiên
mà nói châm chọc rồi lại chạy đi thật nhanh dưới thân hình tầm 14 tuổi nhỏ
nhắn hơi lùn xíu, “ hahaha, Thiên Lâm nhìn ta nè” vẫy tay vừa chạy vừa nói

“ Thiên Phong, đệ coi chừng phía trước kìa”-Thiên Lâm nói ngón tay chỉ về phía
cái hồ phía sau Thiên Phong

“Hở..sao thế ca”hắn ngạc nhiên hỏi “ Ể…”, hắn vô tình đạp phải vách đá chợt
chân mà rơi xuống cái hồ bao quanh toàn nhiều chậu cảnh trang trí, hắn ngoi
đầu lên trên mặt hồ một cánh tay đưa về phía hắn nói “ Đưa tay đây cho mẫu
thân nào ” giọng nói trong trẻo ngọt ngào mà ấp ám làm sao một người con gái
dịu dàng nói với hắn đó không thể sai là giọng nói của mẫu thân, hắn nắm lấy
tay kéo lên thật nhanh

“ Ặc..” “Ặc….”hắn khụy chân xuống tay chống dưới đất, sặc nước từ từ ra bên
ngoài. Mẫu thân hắn đi từ từ bước đến bên cạnh nói “ Phong Nhi, con không sao
đấy chứ” cô gái hỏi hắn

Hắn ngước lên nhìn cô gái nói “ Mẫu thân, con không sao đâu ạ”hăn từ từ đứng
lên ôm lấy mẫu thân của mình cười vui vẻ.

“ Phong Nhi, ngươi không sao chứ..Hộc..” Thiên Lâm nhìn hắn nói hở hì hục.
“Ca, ta không sao cả còn ca thì sao”hắn hỏi Thiên Lâm một cách tự nhiên. “ Đệ
nghĩ là ta không sao chắc, chạy theo đệ mệt muốn chết đi được nè” “hờ..”
“hờm..” hắn nói như đang quát vào mặt Thiên Phong chỉ trích nhiều lỗi vào mặt
hắn, Thiên Phong lòng không hề cảm thấy tội lỗi gì cả mà còn vui vẻ cười chạy
đến chổ Thiên Lâm mà phá tiếp tục

Một tiếng nữ vang lên nghe thật dịu dàng sao ý

“ Lâm Nhi, Phong Nhi ta vào nhà thôi nào cha các con đang đợi các con đấy”
giọng nói ấm áp của mẫu thân vang lên thật dịu dàng làm sao. Cô đến nắm lấy
tay hắn và ca ca, đôi tay mềm mại ấm áp tình thương bao nhiêu của người đối
với hắn đang dẫn hắn vào nhà.

Trong căn nhà chính có một lão chừng 50 tuổi và một người đàn ông tầm 40 tuổi
đang ngồi nói chuyện không chỉ riêng hai người đó mà còn có một thiếu niên anh
tú đứng bên cạnh lão. Mẫu thân hắn bước vào nhà nắm tay hai nhi tử của mình
nói “ Lão gia, ta đã đem Phong Nhi và Lâm Nhi vào rồi đây”, người đàn ông 40
tuổi là Lão gia nhà họ Trương quyền quý đứng lên chỉ về phía lão chừng 50 tuổi

“ Phong Nhi, Lâm Nhi vị này đây là Đới Hồng Lão sư là một trong các võ sư của
Thời Nguyên Đại Viện, và sau này ngài ấy sẽ là người dạy cho cả hai đứa con ở
Thời Nguyên Viện” hướng tay chỉ về Đới Hồng Lão gật đầu nói “ Chào hai vị công
tử, từ nay ta sẽ là người dạy võ, pháp cho hai vị công tử” nghe xong Trương
Thiên Lâm lóa sáng mắt vui mừng khi được học võ vì trước đây hắn đều bị Trương
Lão gia cho học chữ sách chưa từng cho dùng võ đánh hay kiếm gì cả, còn Trương
Thiên Phong thì chả để ý việc đó chút nào

Trương Lão gia chỉ hướng tay qua bên thiếu niên anh tú kế bên Đới Hồng lão “
Còn đây là Tử Long, là đệ tử đời thứ 12 của Đới Hồng lão sư đây và sẽ là người
giúp đỡ các con trong việc học luyện sau này của hai đứa ở Thời Nguyên Đại
Viện sau này” Trương Lão gia cười vỗ vai cả hai nói với sự tự tin và tràn đầy
niềm hy vọng đối với họ

“ Vâng thưa cha” cả hai đồng thanh nói vui vẻ cười, một thanh âm phía Tử Long
nói “ Chúng ta hãy cùng nhau luyện tập nhá” Tử Long cười thật tươi nhìn về
phía hai người họ. “Phong Nhi, Lâm Nhi do lần đầu nhập môn ta sẽ dẫn các đệ đi
ăn chịu không” Tử Long nói với cả hai nhẹ nhàng

“ Vâng a” cả hai lại đồng thanh trả lời tiếp. Tử Long quay đầu về phía Đới
Hồng Lão gật đầu “ Thưa thầy, con xin phép dẫn hai vị công tử này đi chơi một
lát ạ” Đới Hồng Lão cười gật đầu nói “ Tử Long, con cứ việc đưa hai vị công tử
đi đi ta với Trương Lão gia sẽ nói chuyện với nhau về việc cho hai vị công từ
vào học viện”.

Tử Long dắt cả hai huynh đệ ra chợ, không khí trong chợ rất náo nhiệt đâu đâu
cũng có người cả mua đồ hay rao bán rất nhiều kèm theo những thứ lấp lánh hay
đồ ngon tươi
Cả hai huynh đệ Trương Thiên Phong và Trương Thiên Lâm vui vẻ chạy khắp nơi
mua rất nhiều thứ đồ kể không hết, mọi người trong chợ đều rất thân thiện đối
với cả hai huynh đệ họ Trương này mà ai chả biết hết được Trương Lão gia cưng
chiều hết mực muốn gì được nấy mặt khác Trương Lão gia còn là một ông chú của
hoàng thượng nên ai có con trai đều đến nịnh nọt Lão hay con lão để giúp con
họ có chức vụ trong triều đình do tính Trương Lão gia khắc nên những lời nịnh
nọt kia ông chả bỏ vào tai mà từ chối không chút đùa giỡn

Một lúc sau..

Trương Thiên Lâm đột nhiên dừng lại tay đưa lên chỉ về hướng cái quả cầu được
để trong tủ “ Tử Long ca, cái thứ đó là gì thế” Tử Long mắt nhìn theo phía ta
Thiên Lâm nói “ đó là khối cầu thạch có thể xác nhận vũ hồn và cấp bậc tu
luyện của từng người và chỉ số sức mạnh của họ ” nghe xong Trương Thiên Lâm
ngẩn người biểu hiện mặt ngơ như chẳng hiểu còn Trương Thiên Phong do kiếp
trước từng tu luyện nên việc về vũ hồn hay gì đó hắn điều nhớ và biết cả,
Thiên Lâm hỏi “ Vũ Hồn, Cấp Bậc và Chỉ Số Sức Mạnh là gì thế ca”

“ Đối với mọi người trên đại lục điều có vũ hồn khác nhau tượng trưng cho lực
lượng hay sức mạnh của họ vậy đó. Có rất nhiều vũ hồn khác nhau như: Băng Mao
Hồn, Hỏa Liệt, Ngân Thảo, Miêu Phương, Lôi Lục,….. tuy nhiên những vũ hồn đó
cũng có thể khắc chế cho nhau nữa còn Cấp Bậc nào có thể nói là trong tu luyện
ta đều có thể đột phá sức mạnh theo Từng tầng khác nhau và trong các tầng đó
đều có cấp dộ tu luyện khác nhau. Có tổng cộng 4 tầng khi tu luyện và 1 tầng
đặc biệt:


  • Tầng đầu tiên bao gồm: Luyện Lực, Luyện Đan ( chia làm 3 tầng ), Luyện Hồn
    ( ở cấp này chia làm 4 tầng ),Kết Khí( chia làm 2 tầng)


  • Tầng thứ hai bao gồm: Luyện Phách, Trúc Cơ ( ở bậc này chia làm 7), Luyện
    Tinh, Kết Phách( chia là 4 tầng)


  • Tầng thứ ba bao gồm: Khí Đình ( chia làm 2 tầng) tiếp đến là Dung Luyện (
    chia làm 3 tầng) và cuối cùng là Kết Đan ( chia làm 2 tầng)


  • Còn Tầng thứ tư là tầng cho các người đột phá đến hết Kết Đan: Hỗn Đỗn*(
    bậc này chia là 6 tầng), Hóa Thần ( bậc này có 2 tầng)


*Hỗn Độn: ở bậc này ta sẽ chia ra làm 6 màu sắc khác nhau tượng trưng cho từng tầng và được sắp theo thứ tự từ bé đến lớn Lục,Hồng,Cam, Nâu,Tím,Lam.


  • Và tầng cuối cùng tầng này chỉ dành cho Thần thôi: Thành Thần* ( chia làm 3
    tầng thần chi) và cuối cùng là VŨ TRỤ bậc này thật chất thì chưa ai đột phá
    được cả

*Thành Thần: Tầng này khác với các tầng khác nhiều ở chỗ là chia ra thần chi như thứ tự lớn đến bé thể hiện sức mạnh về thực lực chiến đấu của họ

Thần Chi cấp 1 > Thần Chi cấp 2

Thần Chi cấp 3 < Thần Chi cấp 2

“ Vậy sao, còn chỉ số” Thiên Lâm khá là hiểu đôi chút về vũ hồn nhưng còn chỉ
số thì hắn chưa hiểu nên hỏi. “ Chỉ số tương đương với thực lực chiến đấu về
thể lực hay về mọi mặt con số đó sẽ quyết định luôn cả tu vi của họ. Ở đây,
mỗi con số tu vi đều có mức độ màu để xác định

Từ 900-1.500 năm sẽ là màu lục, 1.500-3.000 sẽ là màu hồng, 3.000-6.000 sẽ là
màu nâu, 6.000-12.000 năm là màu tím, 12.000-30.000 sẽ là màu bạch, từ
30.000-70.000 năm sẽ là màu ngân còn từ con số 70.000-100.000 sẽ là màu vàng
kim và trên con số 100.000 sẽ có màu huyết đỏ, ta nói đúng không Tử Long ca”
Trương Thiên Phong mặt nghiêm túc giải thích cho Thiên Lâm và Tử Long nghe
trong cậu rất khá là dày dặn kinh nghiệm

Tử Long khá là ngạc nhiên khi một đứa trẻ mới chỉ tầm 14 tuổi lại hiểu rộng về
cách thức với người yu luyện ngư thế hắn nói “ Đệ còn nhỏ mà biết nhiều nhỉ,
lời giải thích của đệ rất chính xác ở các học viện đề có những quả cầu chỉ thị
vũ hồn, cấp bậc, chỉ số của từng học viên để xem đạt tiêu chuẩn hay không đấy”

“ Thật không ngờ phong phú như thế đấy, mà Tử Long huynh hiện đang ở cấp bậc
nào thế” Thiên Lâm mặt hớn hở hỏi Tử Long. “ Luyện Tinh”Tử Long trả lời trong
hắn rất tự tin, “ Mà thôi cũng gần chiều rồi ta đưa hai đệ về soạn đồ nghĩ
ngơi để mai còn lên đường đến học viện nữa” Tử Long nhìn mặt cả hai huynh đệ
nói. “ Vâng a” cả hai mặt thản nhiên đồng thanh nói, Tử Long nắm tay cả hai
huynh đệ dẫn về phủ vui vẻ cười đùa…


Ma Thần Trọng Sinh Kiếm Uy - Chương #1