Người đăng: hdkien00
Một ngày mới lại đến, nắng mai ấm áp bao phủ khắp Vạn Thú Sơn Lâm. Từng cành
cây ngọn cỏ tràn trề sức sống sau cơn mưa đêm vươn mình lên đón nắng mới. Dã
thú, hung thú sau một đêm kiếm mồi cũng lui sâu vào trong rừng.
Lúc này, bên rìa phía Đông của Vạn Thú Sơn Lâm có một vùng đất lớn bị tàn phá
nghiêm trọng. Đó chính là sơn thôn nơi mà gia đình Hoàng Thiên sinh sống.
Những ngôi nhà tranh mới hôm qua còn đầy ắp tiếng cười, hôm nay đã đổ nát,
tiêu điều.
Cây cối xung quanh trong phạm vi trăm dặm không có cây nào còn đứng thẳng.
Ngay cả ngọn núi sau thôn cũng bị lún xuống, giống như bị cái gì đó rất lớn ép
xuống vậy. một vùng đất mới hôm qua còn đầy sức sống, qua một đêm không biết
xảy ra chuyện gì mà trở nên tan hoang như vậy.
Nhìn sâu vào bên trong vùng đất, vị trí nhà của Hoàng Thiên có một chiếc nhẫn
nhỏ đang nằm trên nền đất ẩm ướt. Những tia nắng xuyên qua vách tre đổ nát,
chiếu vào chiếc nhẫn khiến nó lấp lánh trong nắng mai. Chiếc nhẫn hấp thu tia
nắng một lát thì bỗng nhiên khẽ động. Một luồng ánh sáng mãnh liệt khiến con
mắt người ta đau nhức từ chiếc nhẫn tỏa ra xung quanh.
Khi mà ánh sáng mờ dần, hiện ra hình ảnh của bốn đứa trẻ, là bốn người Hoàng
Thiên. Chúng ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, một khung cảnh tĩnh lặng của sự
chết chóc. Xác chết bê bết máu nằm la liệt trên mặt đất, không có một cái nào
còn nguyên vẹn, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ và đau đớn.
Bốn đứa trẻ chật vật đi lại trong những căn nhà đổ nát, chúng muốn tìm người
thân của mình, trong chúng luôn có một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng họ sẽ sống
sót. Nhưng hi vọng càng nhiều rồi thất vọng càng lớn, chúng tìm thấy gia gia
của Lan Nhi, cha mẹ của Tuấn Kiệt, nhưng bọn họ không một ai còn sống, đều đã
chết.
Hoàng Thiên nãy giờ vẫn thủy chung im lặng, vì nó không tìm thấy cha mẹ của
mình.
- Ca! phụ thân và mẫu thân đâu rồi?
Hoàng Vân ngước đầu lên nhìn Hoàng Thiên ngây thơ hỏi.
- Ưm! Mẫu thân cùng phụ thân có việc phải đi xa rất xa, rất khó trở về, tiểu
Vân phải nghe lời ca rồi ca sẽ dẫn tiểu Vân đi tìm họ, được không?
- Vâng! Tiểu Vân sẽ ngoan mà, ca nhớ là phải dẫn tiểu Vân đi đấy nhé!
- Ừ! Ca hứa!
Lời hứa vang lên đầy đắng chát, nước mắt không biết tự khi nào lăn trên gò má
non nớt ấy. Nó còn quá nhỏ để đối mặt với sự thật đau đớn đó. Nhưng nó không
chỉ có một mình, nó còn một đệ đệ cần phải bảo vệ, bởi vậy mà nó không cho
phép bản thân mình yếu đuối, tuyệt đối không được phép.
“To...o…ng…” một giọt nước rớt xuống vũng nước dưới chân Hoàng Thiên, tạo nên
làn sóng yếu ớt lan trên mặt nước.
Rồi những giọt nước khác lại rơi xuống, lại mưa, bầu trời không biết tự lúc
nào đã cuồn cuộn mây đen, cơn mưa đến như muốn xua tan đi cái không khí chết
chóc tại nơi này. Bốn đứa trẻ không hẹn mà cùng ngửa mặt nhìn tinh không, bầu
trời lúc này cũng như tương lai của bọn chúng, mờ mịt và không có phương
hướng.
- Ca! tiểu Vân lạnh.
Một cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua, người Hoàng Vân run lên, nó ôm lấy vai mình
thì thào nói.
- Mau mặc áo của ca vào nè!
- Ca không lạnh sao?
- Không sao, ca không sao.
Tối hôm đó, bọn trẻ cùng trú vào một căn bếp chưa hoàn toàn sụp đổ. Ánh lửa
bập bùng cháy âm ỉ trong đêm, nhưng cũng không thể nào làm vơi đi sự lạnh giá
trong chúng, cái lạnh lẽo cô đơn đến từ sâu trong linh hồn.
Hoàng Thiên ngồi thẫn thờ, nhìn đệ đệ đang ngủ ngon lành trong lòng mình, tay
thì đang mân mê chiếc nhẫn khi sáng. Đây là di vật cuối cùng mà cha mẹ nó để
lại, mặc dù không biết là cái gì nhưng nó sẽ luôn giữ nó bên mình. Nếu thật sự
cha mẹ không chết, có lẽ đây sẽ là thứ giúp nó tìm được hai người. Mải mê suy
nghĩ, nó thiếp đi lúc nào không hay, ngoài trời, mưa vẫn tuôn, gió vẫn thổi,
sấm rền chớp lòe.
OoO
Thấm thoát một tháng trôi qua, bọn trẻ nhờ vào những phần lương thực còn sót
trong thôn nên không bị chết đói. Nhưng nhìn chúng ngày một tiều tụy khiến bất
cứ ai nhìn thấy cũng phải nảy lòng thương xót.
Hôm nay trời không mưa, không nắng, bầu trời âm u khiến tâm trạng của người ta
cũng âm u theo. Trên tinh không của Vạn Thú Sơn Lâm có ba đạo thần hồng phá
không lao tới, tốc độ kinh người. Nhìn phương hướng thì bọn họ đang đi về phía
sơn thôn.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới nơi, ba đạo thần thồng dừng lại, hiển lộ ra ba
người trung niên, hai nam một nữ. Người thiếu phụ vận y phục màu lam, thân thể
yểu điệu, lạnh lùng đứng trên không, gương mặt mỹ lệ được sa mỏng che kín, bộ
dáng đó đủ khiến cho bất cứ gã đàn ông nào cũng phải siêu lòng.
Hai người còn lại một kẻ là 1 lão giả đầu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, kẻ
còn lại là một tráng hán ở trần, thân hình cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn. Cả
ba người đều tạo cho người ta cảm giác cao thâm mạt trắc, tuyệt không dám xúc
phạm.
- Phạm vi trăm dặm xung quanh đây đều tan hoang như vậy, rốt cục đã xảy ra
chuyện gì?
Người thiếu phụ lên tiếng trước, giọng nói thanh thúy vang lên tạo cho người
ta cảm giác mỵ hoặc.
- Không ngờ một nơi nguy hiểm như Vạn Thú Sơn Lâm này lại có phàm nhân sinh
sống, thật kỳ quái?
Tráng hán nhìn khung cảnh tan hoang, khẽ thốt lên.
- Ngàn vạn năm qua đi, cái danh đại cấm địa Nguyên giới có lẽ đã không còn uy
hiếp như xưa, phàm nhân tới đây sinh sống cũng không có gì lạ!
Một thanh âm xa lạ bỗng nhiên vang lên, khiến cả ba người đều biến sắc. Phải
biết rằng khi tới đây, cả ba người bọn họ luôn tỏa ra linh thức nhưng lại
không thể phát hiện ra đối phương đến khi nào. Chỉ có hai phương án là đối
phương có pháp bảo ẩn giấu khí tức hoặc tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều.
Xuất hiện trước mặt họ bây giờ là một nam tử trung niên mặc đạo bào xám, trên
khuôn mặt tỏa ra một khí tức tang thương của năm tháng. Đặc biệt là ba người
bọn họ không hề cảm nhận được một chút khí tức tu vi nào trên người hắn. Càng
như vậy thì càng chứng tỏ tu vi đối phương không tầm thường, càng phải thận
trọng. Nam tử trung niên khẽ liếc mắt nhìn ba người một cái khiến cả ba phải
rùng mình mà lùi về sau một bước.
Lão giả tiên phong đạo cốt nãy giờ thủy chung im lặng tiến lên một bước, chắp
tay về phía nam tử trung niên, nói:
- Tại hạ Tang Mặc tử, bái kiến đạo hữu, không biết quý tánh đại danh của đạo
hữa là?
- Họ Vô, tên chỉ một chữ Danh?
- Vô Danh…
Lão giả nghe vậy thì mặt hơi nhăn lại, nhưng nhanh chóng biến hóa, vẻ mặt trở
nên âm trầm. Nam tử trung niên không thèm để ý thái độ của lão giả, ánh mắt
vẫn nhìn về phía sơn thôn đổ nát đầy suy tư. Giới này vốn do hắn chưởng quản,
một tháng trước, hắn cảm nhận được luồng hơi thở khổng lồ phát ra làm cho quy
tắc nơi đây bị phá vỡ, nên mới xuống đây điều tra sự việc. Có điều hắn biết
thực lực đối phương mạnh hơn mình rất nhiều, nên không dám xuống ngay lúc đó
mà phải đợi tới bây giờ mới dám xuống.
- Niệm tình các ngươi tu hành khó khăn mới đến một bước này, ta khuyên các
ngươi không nên quá tò mò! Những kẻ phá hủy nơi này… đừng nói là ba người các
ngươi, dù là tông môn đứng sau các ngươi cũng không làm gì được hắn.
Ba người nghe thấy vậy thì trầm mặc không nói, nửa tin nửa ngờ, dẫu sao thì họ
cũng tới từ những tông môn lớn nhất Ngũ Hành Thiên Quốc. Nam tử trông thấy vậy
thì cười lạnh nói :
- Không tin ta sao? Ba người các ngươi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này có thể
được coi là cường giả, nhưng đối với những kẻ đã phá hủy nơi này thì thực sự
không bằng con kiến, ta không biết mục đích của bọn hắn là gì, nhưng tốt nhất
các ngươi đừng chọc vào.
Ba người vẫn trầm mặc không nói, nhưng cũng tin phần nào, dẫu sao với tu vi
như thế đối phương cũng không cần gạt họ làm gì.
- Cảm tạ các hạ đã nhắc nhở, chúng ta chỉ là phụng mệnh tông môn đi điều tra,
có gì sẽ bẩm báo lại cho tông chủ xử lý.
- Chẳng phải là đi điều tra sao, dưới kia còn bốn đứa trẻ sống sót. Lại hỏi
chúng xem sao.
Nam tử trung niên nói xong thì bước về phía trước một bước, không gian xung
quanh tỏa ra sóng gợn rồi thân hình hắn dung hợp vào hư không biến mất.
- Thuấn di…
Ba người thấy vậy thì biến sắc, cùng thốt lên kinh hãi, nhưng sau đó nhìn nhau
cười khổ bay theo sau.