Hoàng Thiên


Người đăng: hdkien00

Thượng Hạ tứ phương một chữ Vũ

Cổ vãng kim lai Trụ khởi sinh

Vũ Trụ thuở sơ khai, mờ mịt và ảm đạm, lặng lẽ và im lìm, không sinh mệnh,
không sự sống, hoang sơ đến tột cùng. Ngàn vạn năm sau, vô cực định phân -
thiên địa định vị, một kỷ nguyên mới khởi sinh, những sinh linh ban đầu xuất
hiện, mạnh mẽ nhưng thưa thớt, tràn đầy ham muốn sức mạnh cùng khát vọng
trường sinh, thuật tu tiên cũng từ đây mà có. Nỗ lực, tranh đấu, tàn sát, máu
nhuộm hư không. Về sau dân gian gọi thời kỳ này là Viễn Cổ Hồng Hoang.

Hồng Hoang Viễn Cổ vạn vật sanh

Truy tìm thiên đạo cầu hư danh

Tranh đấu liên miên đạo không thành

Hư vô tan vỡ diệt chúng sanh.

….

Trong thương mang vô tận, dường như từ viễn cổ xa xưa đã có, tồn tại một thân
hình to lớn ngồi khoanh chân trong vòng xoáy luân hồi.

Hắn ngồi đó gục đầu bất động, từng tiếng thở dài quanh quẩn vang vọng trong hư
vô, như vang lên từ xa xưa truyền đến, nặng nề mà thê lương. Trên khuôn mặt mơ
hồ đó, khóe miệng hắn như nở một nụ cười, có mãn nguyện, có hạnh phúc, có cay
đắng, có hối hận, có đau thương.

Trên đùi hắn có một con thú non đang nằm, ánh mắt non nớt tràn đầy sự hiếu kỳ
cùng ham muốn nhìn về phía hư vô xa xăm, nhìn về một thế giới mà ngày nào đó,
nó sẽ được khám phá.

“tiểu tử! Ngươi có biết hư không là gì?”

Tiếng thì thào văng vẳng trong không gian, khiến cho cả vòng xoáy luân hồi
phải rung chuyển. Con thú nhỏ thu hồi ánh mắt, khẽ quay đầu, vẫn là khuôn mặt
mơ hồ ấy, vẫn là nụ cười ấy. Người đàn ông không hề mở miệng, nhưng thanh âm
của hắn vẫn phát ra, vang vọng trong chốn hư vô này.

“Hư không là không có gì! Là cái không thực có! Nó từ tâm mà khởi sinh, từ tâm
mà tận diệt. Vũ Trụ vô bờ, Thương Mang vô tận, cái ngươi thấy là thực khi
ngươi nghĩ hữu, là giả khi ngươi nghĩ vô. Một khi ngươi nghĩ vô, dù cho ngươi
có đi nhanh thế nào, đi tới bao lâu chăng nữa, ngươi cũng không thể tới cái
chốn hư vô đó được, bởi nó là vô. Nhưng nếu ngươi nghĩ hữu, ngươi không cần
phải đi tìm, nó đã bên cạnh ngươi rồi, ngay trước mặt, bởi nó là hữu. Nhất
niệm hóa hư không, hãy nhớ! Hãy nhớ.”

Thú nhỏ như hiểu như không, chỉ thấy nó ánh mắt lấp lánh, vẫn tràn đầy hiều kỳ
và ham muốn nhìn về hư vô. Chỉ khác là ánh mắt đó đã có thêm chút gì đó kiên
định, chút gì đó quyết tâm.

“Đi đi! đi về nơi thuộc về ngươi”

Một lần nữa thú nhỏ thu hồi ánh mắt, lại quay đầu nhìn hắn, có chút gì đó
luyến tiếc, không nỡ. Nó ngồi đó không biết qua bao lâu, nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt ấy, như muốn khắc ghi thật sâu từng đường nét vào tâm trí, người đã
ở cùng nó suốt vô tận tuế nguyệt, như một người cha. Nhưng càng nhìn lại càng
mơ hồ, càng nhìn lại càng không rõ, chỉ có một đôi mắt không bao giờ mở, một
nụ cười không bao giờ ngưng.

Cuối cùng thú nhỏ cũng quyết định, nó cọ cọ cái đầu nhỏ bé của mình vào hông
người đàn ông, rồi dùng miệng cắn vào gấu áo hắn, khẽ lay như một hành động
thay cho lời từ biệt. Sau đó nó nhảy khỏi đùi người đàn ông, hướng về phía hư
vô mà nó luôn mơ ước ngày nào đó sẽ đi tới, không hề ngoái đầu dù chỉ một lần.
Bóng dáng nhỏ bé của nó xa dần, xa dần, rồi hòa vào trong sắc màu tang thương
của năm tháng.

“Thiên Phương...! Nàng có thực… phải không?”

oOo

Chương 1: Hoàng Thiên

Mặt trời xuống núi, nắng vàng cuối chiều trải dài trên khắp không gian, những
tia nắng yếu ớt của hoàng hôn len lỏi qua những ngôi nhà tranh tuềnh toàng của
một sơn thôn nhỏ, tạo nên một bức tranh thôn quê màu vàng óng ánh mà ấm áp,
yên bình đến khó tả.

Trên đường lên núi nằm phía sau thôn có hai người, một lớn một nhỏ, bóng của
họ được ánh nắng chiếu vào trải dài trên sườn núi. Người lớn là một thiếu phụ
chừng hai lăm, nét mặt đẹp đẽ khôn xiết, đôi mắt trong như nước hồ thu, tròng
mắt đen nhánh mỹ lệ càng làm say lòng người. Y phục của nàng không hoa mỹ
nhưng trên người vẫn tỏa ra một phong vận thành thục cao quý mà không phải ai
cũng có. Tay phải nàng xách một giỏ tre nhỏ, tay trái thì nắm lấy tay đứa bé,
đôi mắt hiền hậu nhìn nhi tử của mình.

Đứa bé bên cạnh nàng chừng mười tuổi, tuy thân thể gầy yếu, nhưng khuôn mặt
lại thập phần tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt lanh lợi.

- Mẫu thân! hôm nay người dẫn con lên núi làm gì vậy?.

Bỗng nhiên đứa bé ngẩng đầu lên hỏi thiếu phụ, đôi mắt lấp lánh trông rất hoạt
bát. Người thiếu phụ nhìn nhi tử của mình âu yếm nói:

- Ta dẫn con đi hái rau khúc, tối nay sẽ làm bánh khúc cho Thiên nhi ăn.

- A! mẫu thân nấu bánh khúc, hay quá, hay quá.

Đứa nhỏ vui mừng nhảy cẫng lên, miệng vẫn còn lẩm bẩm:

- Lâu lắm mẫu thân mới nấu bánh khúc, ta phải mời Lan Nhi qua ăn cùng mới
được, hi hi.

Người thiếu phụ nhìn nhi tử của mình vui đùa chạy vọt về phía trước, từ sâu
trong lòng nàng dâng lên cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

Hai người đi thêm một đoạn nữa thì tới nơi. Đây là một dải đất lớn khá bằng
phẳng nằm ở lưng chừng núi, thoạt nhìn giống như một người khổng lồ đã dùng
tay gạt ngang một phần sườn núi mà tạo ra vậy.

Trên dải đất, người dân trong thôn trồng cơ man là hoa mầu, nhưng vẫn có những
chỗ bỏ hoang chưa khai thác hết. Ở những vị trí đó đa phần là cỏ dại, nhưng
cũng có chỗ mọc lên những loại thực vật khác, trong đó có rau khúc.

Rau khúc là một loại rau rất nhỏ, kích cỡ cả cây rau chỉ lớn bằng ngón tay trẻ
em. Trên bề mặt của lá rau có một lớp lông mềm mại, lại thêm những hạt nước
của cơn mưa khi chiều còn đọng trên lá làm cho cây rau khúc thật tươi. Những
tia nắng chiều xuyên qua từng giọt nước trở nên óng ánh trông thật đẹp mắt.

Người thiếu phụ đặt giỏ tre xuống đất, nhẹ nhàng hái những ngọn rau khúc còn
non, xanh mơn mởn. Chẳng mấy chốc mà chiếc giỏ tre đã đầy những ngọn rau khúc.
Gọi Hoàng Thiên đang đùa nghịch ở xa, hai người lại dắt tay nhau xuống núi.

Về tới thôn thì nắng chiều cũng tắt, trong thôn từng ngôi nhà tranh lụp xụp,
ánh sáng của những ngọn đèn mỡ động vật xuyên qua vách đất chiếu ra lập lòe.
Trong những căn bếp, những bà nội trợ đang nấu nướng bữa chiều. Ngọn lửa bếp
bập bùng tỏa sáng, khói bay nghi ngút. Hương thơm của đồ ăn cùng với mùi khói
quện lại tạo nên một thứ hương vị đặc biệt của thôn quê.

Trong sân mỗi nhà luôn có một cái chõng tre, hai ba người đàn ông ở trần, làn
da rám nắng, ngồi nói chuyện với nhau, giữa chõng thường có một ấm trà và vài
cái chén gỗ cũ kỹ. Có người tay cầm tẩu thuốc rít một hơi, vừa nói chuyện vừa
thả khói ra một cách khoái chí, tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi thoải mái sau một
ngày làm việc mệt nhọc.

Xa xa phía đầu thôn vọng lại tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, ở đó có một bãi đất
trống, giữa bãi đất có một cây liễu già, không biết có tự bao giờ. Nơi này là
nơi tụ tập của bọn trẻ trong thôn, dưới gốc liễu có một tảng đá khá lớn, rộng
chừng ba mét, bị bọn trẻ biến thành chỗ ngồi lý tưởng. Trong bọn trẻ có một bé
gái xinh xắn nhìn thấy hai người liền chạy lại:

- Hoàng Thiên ca ca, mau lại đây chơi đi.

Hoàng Thiên nhìn thấy bé gái kia thì hai mắt sáng lên, hí hửng chạy lại:

- Lan Nhi! Ta phải về giúp mẫu thân nấu bánh khúc rồi, tí nữa muội qua ăn
cùng ta nhé.

- A! Hồng Điệp sư nương nấu bánh khúc, muội nhất định sẽ đến.

- Muội gọi Tuấn Kiệt cùng qua luôn, vậy nhé, ta phải về rồi.

Hoàng Thiên chạy theo mẫu thân, nhưng cái đầu nhỏ vẫn cố gắng ngoái lại nhìn
cô bé tên Lan Nhi kia một cái.

Tại một căn nhà tre nhỏ cách cửa thôn không xa, trong sân có một nam tử chừng
ba mươi đang bổ củi, nếu nhìn kĩ thì có vài nét rất giống với Hoàng Thiên. Hắn
một thân đạo bào trắng, thoạt nhìn không khác gì một thư sinh yếu đuối. Thế
nhưng thần thái lại toát lên một cỗ ngạo ý, khiến cả thế giới quanh hắn phảng
phất đều phải run rẩy, hóa thành vặn vẹo. Tựa hồ như hắn không phải tồn tại
của thế giới này vậy.

Bên hiên của căn nhà lá có một cái chõng tre, trên chõng có một bé trai khoảng
chừng ba tuổi, ngồi nhìn phụ thân bổ củi. Hai má phập phồng trông rất ngộ
nghĩnh, đứa bé này tên là Hoàng Vân, đệ đệ của Hoàng Thiên.

Đột nhiên cánh cửa tre mở ra, Hoàng Thiên cùng mẫu thân bước vào. Hoàng Vân
thấy mẫu thân và ca ca đã về thì vội vàng nhảy khỏi chõng, chạy lao về phí hai
người :

- A! mẫu thân về rồi.

Người nam tử thấy vậy cũng dừng tay, mỉm cười nhìn thê tử của mình. Hắn đã
từng có một ước mơ nhỏ nhoi như thế, một gia đình ấm áp, được chung sống với
người mà mình thương yêu suốt đời, chỉ thế thôi. Và hiện tại hắn đang có tất
cả, hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều đơn giản nhất.

Buổi tối hôm ấy, mưa giăng đầy trời. Những cơn mưa rào cuối hè xóa tan đi cái
nóng nực của trời đất. Tại sơn thôn nhỏ bé hoang sơ ấy, trong một căn nhà nhỏ,
có vài đứa trẻ đang nô đùa, thò tay ra cửa sổ nghịch những hạt nước mưa, bắt
những con mối. Tiếng cười đùa trong trẻo vang vọng trong đêm tối.

- Nếu như hôm nào cũng mưa như thế này thì thích nhỉ?.

- Ôi, muội bắt được nhiều mối quá.

- Ước mơ sau này của mọi người là gì?

- Ước mơ ư? Hì! muội ước sẽ mãi được ở bên…

- Đệ muốn lấy một người vợ thật đẹp – Hoàng Vân ở bên cạnh chen ngang.

Bọn trẻ nghe thấy vậy thì phá lên cười, Hoàng Thiên nhìn phụ thân và mẫu thân
đang làm bánh dưới bếp, xoa xoa đầu Hoàng Vân, khẽ nói :

- Ta ước mãi được ở bên gia đình, mãi mãi.

- Tuấn Kiệt, ngươi thì sao?

Hoàng Thiên nhìn sang đứa trẻ bên cạnh hỏi. Tuấn Kiệt nãy giờ vẫn thủy chung
im lặng bỗng ngửa mặt lên nhìn trời đêm vô tận, thì thào nói:

- Ta ư? Ta muốn thành tiên nhân.

- Tiên nhân sao, có phải giống như Lăng Tiêu ca ca không, muội nghe gia gia
nói huynh ấy ngày trước được tiên nhân thu nhận, vừa rồi mới trở về thăm nhà?

Lan Nhi thắc mắc hỏi, lời nói của Tuấn Kiệt làm cô liên tưởng tới một vị ca ca
trong thôn.

- Phụ thân ta cũng từng kể, tiên nhân có thể hô phong hoán vũ, bay lượn trên
trời, Tuấn Kiệt a, sau này nếu trở thành tiên nhân thì nhớ đừng quên bọn ta
nha.

Một lát sau, mẻ bánh khúc đầu tiên đã ra lò, bên ngoài trời đất mịt mù, mưa
ngày càng nặng hạt. Bên trong căn nhà, bao trùm một bầu không khí ấm áp của
gia đình, vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

- ầm… ầm

Lúc này, xa xa trên bầu trời mịt mù, những đạo lôi điện khổng lồ bất chợt xuất
hiện giáng xuống tinh không, không gian như không thể chịu được liền xuất hiện
những vết rách, vặn vẹo rồi tan vỡ, tạo thành một thông đạo đen ngòm lơ lửng
trên không. Từ bên trong lỗ hổng tràn ra vô số sinh vật kỳ quái, từng bóng đen
khổng lồ như ngọn núi xuất hiện, lao mình về phía sơn thôn, tiếng gầm rú vang
lên rung động cả góc trời.

Bên trong căn nhà, phụ mẫu của Hoàng Thiên chợt biến sắc. Phụ thân hắn vội
vàng phất tay, bốn đứa trẻ đang ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì sau cái
phất tay thì biến mất không còn chút dấu vết.

Tối hôm đó phong vân gào thét…

Tối hôm đó tinh không run rẩy…

Tối hôm đó là một buổi tối định mệnh, thay đổi cuộc đời của bốn đứa trẻ, một
cuộc đời mới đầy chông gai…

Tình bạn…

Tình yêu…

Lòng thù hận…

Chúng… sẽ thay đổi.


Ma Thần Hoàng Thiên - Chương #1