Trầm Viên Bác là một vị tướng quân đại tài, đồng thời cũng là một tên sát thủ
máu lạnh. Không ai rõ y xuất thân từ đâu, chỉ biết y đi theo Võ Tấn Phát từ
buổi sơ khai – từ lúc đại quân Ma quân bắt đầu đổ bộ Địa cầu. Ở dưới trướng Võ
Tấn Phát, từ một người bình thường, y bộc lộ tài năng, qua quan trảm tướng,
nghịch chuyển nguy cơ, một đường bước lên chiếc ghế dưới một người mà trên
muôn người.
Cuộc đời của y còn hơn cả một quyển lịch sử dày mấy nghìn trang. Ở trong đó có
không biết bao nhiêu đặc sắc. Y là danh nhân, là anh hùng của nhân tộc. Nhưng
y cũng là ác ma, là kẻ tàn bạo mà tay nhuốm đầy máu tanh của dân tộc mình.
Y là cánh tay phải đắc lực của Võ Tấn Phát. Không có y, Võ Tấn Phát chưa hẳn
bước lên địa vị Chí tôn.
…
Từ buổi Ma quân xâm lấn, nhân loại phải sống dưới cảnh lầm than, trốn chui
trốn nhủi, co rúc trong những hang động âm u, tàn tạ qua ngày. Thế nhưng nhân
loại chưa bao giờ từ bỏ. Với khối óc và đôi bàn tay, với tư tưởng dám nghĩ dám
làm, từng người từng người bước đi lên qua con đường trải đầy sinh mạng của
các bậc cha ông đi trước, nhân loại dần dần thích nghi. Họ bắt đầu học cách tu
luyện, họ bắt đầu vươn lên, họ… bắt đầu phản kháng, và cuối cùng, họ đã bắt
đầu cuộc chiến thu phục vùng đất đã mất.
Qua thời gian dài đằng đẵng, phương pháp tu luyện được công nhận, được tổng
hợp thành nhiều trường phái. Nhưng trong đó, xuất phát điểm vẫn là từ ba
trường phái cơ bản. Thứ nhất là Võ tu, thứ hai là Thần sư, và thứ ba là Tinh
ngoại.
Võ tu có từ thời xa xưa, từ cả nghìn năm trước khi Ma quân xâm lấn. Ở thời kỳ
đồ đá và phong kiến, khi vũ khí lạnh còn thịnh hành, không thiếu người cũng
rèn luyện thân thể qua các bài quyền, thế võ. Dẫu vậy, phương pháp rèn luyện
của người xưa không đi đúng đường, cho nên không xuất hiện một cá nhân nào có
sức mạnh vượt trội. Thời gian dần qua, vũ khí nóng ra đời. Dưới uy lực mạnh mẽ
của vũ khí nóng, tầng lớp Võ tu chưa đi đúng đường chỉ có thể trở thành thi
thể, những chiếc thi thể không ai quan tâm, không ai nhớ đến. Từ đó, không mấy
người còn đặt niềm tin vào Võ tu nữa.
Võ tu sau thời đại Ma quân xâm lăng được chia thành hai trường phái lớn. Một
là Khí tu, hai là Lực tu. Khí tu chỉ việc rèn luyện cơ thể, tập trung các
luồng khí qua quá trình rèn luyện về đan điền, sau đó lấy số lượng cải biến
chất lượng, tăng cao tu vi. Khí tu dùng khí hỗ trợ cơ thể, dùng khí ngự vật,
dùng khí tấn công. Lực tu là một trường phái hoàn toàn khác, họ rèn luyện cơ
thể, nhưng thay vì tập trung khí về đan điền, họ lại dùng khí “thiên chuy bách
luyện” cả cơ thể, khiến cơ thể ngày càng mạnh mẽ, từ sức mạnh tăng lên cho đến
“lực bạt sơn hà”.
Thần sư là những người chuyên tu linh hồn, vận dụng lực lượng tinh thần. Khác
với Võ tu, muốn thành Thần sư phải có tiềm năng – tức lượng linh hồn đạt chuẩn
trở lên. Họ mượn nhờ công pháp mà hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, đất trời,
cây cỏ… để tăng tiến tu vi. Tất cả lượng tinh thần này được tập trung về thùy
não giữa, tạo thành một vòng xoáy nhỏ ở đó – nơi được gọi là Thần hải.
Thần sư được chia thành Âm Thần và Dương Thần. Âm Thần là loại Thần sư chuyên
phụ trợ, vây khốn, diệt sát địch nhân từ từ như nguyền rủa, mê hoặc… Dương
Thần là loại Thần sư sử dụng lực lượng tinh thần cộng minh với nguyên khí
thiên địa, từ đó tạo ra những đòn pháp thuật mạnh mẽ, lấy thế “sấm vang chớp
giật” diệt sát địch nhân.
Tinh ngoại chỉ xuất hiện sau khi Ma quân xâm lấn, không có Ma quân thì không
có Tinh ngoại. Qua quá trình đấu tranh lâu dài với Ma quân, nhân loại phát
hiện những thứ đặc thù từ cơ thể Ma quân, từ đó bắt đầu lợi dụng và sử dụng
chúng. Những vật đặc thù có thể sử dụng này được gọi là Tinh. Nhân loại muốn
sử dụng Tinh thì phải cung cấp năng lượng, đồng thời không ngừng “nuôi” chúng.
Những người này hoàn toàn không rèn luyện, cũng không cần công pháp, họ chỉ
đơn thuần lợi dụng ngoại lực là “Tinh” để chiến đấu, do đó họ được gọi là Tinh
ngoại. Tinh ngoại không yêu cầu gì về người sử dụng, chỉ cần cung cấp đủ năng
lượng, chỉ cần luyện tập thuần thục và phóng ra đúng chuẩn là được. Thế nhưng
điều đó cũng không đơn thuần, một chiêu Tinh ngoại mạnh mẽ yêu cầu phải kết
hợp nhiều loại Tinh và phải kết hợp đúng các loại Tinh. Bởi vậy, đi vào con
đường Tinh ngoại đồng nghĩa với việc tốn thời gian, công sức và tài nguyên cần
cung cấp gấp nhiều lần hai loại Võ tu và Thần sư.
Nhân loại sống dưới thời kỳ hắc ám không chỉ thuộc một loại trường phái nào.
Có Võ tu kiêm tu cả Kí và Lực, cũng có người kiêm tu cả Võ và Thần. Thậm chí
còn có người kiêm tu cả ba trường phái. Kiêm tu hai trường phái được gọi là
Song tu, kiêm tu ba trường phái được gọi là Tấn tu. Tuy nhiên, nhìn khắp lịch
sử hơn một nghìn năm tranh đấu với Ma quân, số lượng nhân loại Song tu chỉ
được đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói gì đến Tấn tu. Điều này cũng dễ hiểu,
âu cũng bởi vì nhân lực có hạn, tu một trường phái đã tốn rất, rất nhiều thời
gian. Vậy thì liệu có còn thời gian để kiêm tu trường phái khác?
Mỗi trường phái đều có ưu, nhược điểm riêng. Rất khó để đưa ra được kết luận
rằng trường phái nào mạnh hơn. Chỉ biết rằng kẻ mạnh là kẻ có nhiều át chủ bài
hơn, đồng nghĩa với việc phải kiêm tu nhiều trường phái nhỏ. Ví dụ có người
chủ tu Khí Võ, phụ tu Dương Thần; có kẻ chủ tu Tinh ngoại, phụ tu Thần sư…
Mặc dù có nhiều khác biệt, nhân loại cũng đồng nhất những chiêu thức của các
trường phái về hai loại chính là Kỹ chiêu và Sát chiêu. Sát chiêu là chiêu
dùng để giết người, Kỹ chiêu là những loại còn lại. Võ tu có Võ kỹ và Võ sát,
Thần sư có Thần kỹ và Thần sát… Với Tấn tu, ta có Bí kỹ và Bí sát.
Ngoài Kỹ và Sát, còn một loại nữa đặc biệt hơn, bắt buộc phải đánh đổi bằng
“một cái giá cao” được gọi là Cấm. Uy lực của Cấm chiêu rất mạnh, song có thể
khi dùng xong sẽ chết, tàn khốc hơn có thể phải chịu đau đớn sâu tận linh hồn
rồi mới đi về “nơi xa”.
…
…
Đêm tối lạnh giá, càng về khuya, hơi nước bắt đầu đọng lại thành sương. Sương
mù trải rộng, khiến cho một vùng trở nên mông lung, mờ ảo.
Trên khoảng đất trống, một luồng hơi nóng nhè nhẹ tỏa ra, làm nổi bật người
đứng cạnh nó.
Võ kỹ: Phi Hồng Vô Tích.
Một luồng khí vô hình từ đan điền lao theo đường kinh mạch, nhanh chóng thẩm
thấu ra bàn tay của Trương Tuấn Phong. Luồng khí yếu ớt, dường như có thể bị
gió dập tắt bất cứ lúc nào, phủ lên đôi bàn tay của hắn, mang theo một tia
nóng bỏng.
Không đợi Trầm Viên Bác phản ứng, đòn đánh của Trương Tuấn Phong đã đến.
Võ sát: Đoạn Trảm!
Luồng khí nóng trên bàn tay phải của Trương Tuấn Phong bất chợt lao lên bao
trùm thanh đoản đao trên tay hắn, sau đó đao chưa tới mà ánh đao bằng khí đã
bay thẳng tới.
Đùng! Ầm! Ầm!
Dẫu kinh ngạc, Trầm Viên Bác cũng kịp thời đưa đao chống đỡ. Chỉ có điều y bị
đánh bay về phía sau, đụng ba cây ổi lớn, khiến ba cái cây này bật cả gốc.
Một dòng máu tươi từ khóe miệng y không ngừng chảy xuôi, từng tế bào trong cơ
thể không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn khiến y có chút mê muội.
Y gắng gượng khuỵu chân phải xuống, thanh đoản đao bên tay phải đâm thẳng
xuống đất, dùng sức chống đỡ cả cơ thể giữ vững tư thế này. Hai mắt đăm đăm
nhìn chằm chằm đối thủ, thân hình run lẩy bẩy.
Phía đối diện, Trương Tuấn Phong cũng không khá hơn bao nhiêu. Những ngày bị
giam giữ và giám sát, hắn không hề dám tu luyện, sợ bị bại lộ. Lúc này đây,
chỉ tu luyện chưa đến mấy giờ, lại từng dùng Khí một lần, lúc này lại dùng
thêm hai lần nữa, hắn không phải trả giá thì không thể nào. Chỉ thấy hô hấp
của hắn trở nên mỏng manh, gân xanh nổi lên, cánh tay phải tê dại, thanh đoản
đao trên cánh tay giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra khỏi bàn tay
hắn.
Cả thân thể Trương Tuấn Phong mỗi lúc một run rẩy, ngày càng lợi hại, đồng
thời xuất hiện triệu chứng co giật. Nhưng hắn hoàn toàn xem như không. Hắn
nhìn về phía Trầm Viên Bác, mở miệng với giọng vẫn bình thản xen lẫn lạnh
lùng:
Không hề phí lời, Trương Tuấn Phong lập tức cưỡng ép cơ thể tung ra đòn đánh
tiếp theo.
Như hồi quang phản chiếu, hai bàn tay đã kiệt sức của hắn bỗng nắm chặt lấy
hai thanh đoản đao. Mạch máu dưới đôi tay hắn như ong vỡ tổ, nhao nhao nổi
lên, như thể sắp bị căng nứt. Cùng lúc, luồng khí còn lại bên tay trái của hắn
nhập vào thanh đoản đao trên tay, trong chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.
Võ sát: Phi Đao Trảm!