Nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng Trương Tuấn Phong xuất hiện một tia tình
cảm. Đó không phải là xúc động, chẳng phải hưng phấn, càng không phải thất
vọng... Nó chỉ đơn giản là một thứ cảm xúc cô quạnh, đâu đó xen lẫn một chút
giễu cợt.
Trước mặt hắn là một cái bàn gỗ hình tam giác với ba chân ở ba đỉnh. Hắn cũng
không biết loại gỗ làm nên cái bàn này tên là gì mà có thể tồn tại qua vô số
năm và vẫn trông như mới, không chút cũ kĩ, nấm mốc, càng tỏa ra một tia hương
thơm thấm thẳng vào ruột gan, làm người ta cảm thấy thoải mái. Trái với cái
bàn nọ, ở giữa cái bàn là một chiếc lư hương thấm đượm vị thời gian, bong tróc
và có phần rỉ sét. Loáng thoáng còn có thể nhìn thấy hình một loài thú không
biết tên có ba chiếc sừng ở đỉnh đầu ở trên chiếc lư hương cổ xưa này. Bên
phải chiếc lư hương là một cuốn sổ tay đã rách tơi tả, còn lại vài tờ giấy
lỏng lẻo nằm trên đó, như thể bất cứ lúc nào chúng cũng sẽ rơi ra. Bên trái
chiếc lư hương là một cái hộp, nhìn qua trông đen, không sáng, giống như được
làm từ một thứ kim loại nào đó, nhưng thực tế nó lại được làm từ ngọc.
Trong căn phòng tối, dưới ánh sáng le lói từ một viên ngọc trai trên đầu,
trong không khí ẩm ướt, Trương Tuấn Phong bước tới trước chiếc bàn gỗ, nước từ
bộ quần áo hắn đang mặc cứ rơi tí tách xuống nền đất. Hắn nhìn nhìn chiếc lư
hương, sau đó quỳ xuống.
Bái xong ba bái, hắn đứng lên, đưa tay chạm vào chiếc hộp ngọc. Đột nhiên một
loại lực lượng không biết tên trong chiếc hộp ngọc đẩy cánh tay hắn ra. Sắc
mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào, hắn tiếp tục đưa tay chạm vào chiếc hộp
ngọc, và rồi tay hắn lại bị đẩy ra. Hắn nhếch môi, tay phải giương ra, chộp
vào hộp ngọc nhanh như điện, đồng thời dồn lực vào các ngón tay, bóp chặt
chiếc hộp. Thế nhưng cũng không ích lợi gì, một loại lực phản chấn mạnh hơn
đẩy bay cánh tay phải của hắn ra, song khác với những lần trước, lần này cánh
tay hắn hơi tê tê.
Hiển nhiên lần này hắn “bị” cảnh cáo.
Hắn liếc mắt nhìn về hình thú ba sừng được chạm khắc trên chiếc lư hương, ánh
mắt không che giấu sự châm biếm.
Không rời mắt khỏi cái hình thú, cơ bắp trên toàn cánh tay phải của hắn bỗng
nhiên căng ra, năm ngón tay co lại thành trảo, một tia khí khác thường, gần
như vô hình lượn lờ trên năm đầu ngón tay. Cánh tay phải của hắn lại chộp
thẳng vào chiếc hộp ngọc. Khi cánh tay hắn cách hộp ngọc gần trong gang tấc,
cái hình thú bỗng lóe sáng. Cũng lúc này, cánh tay phải của hắn biến hướng,
chộp thẳng vào cái hình thú nọ.
Một tiếng thú rống trầm thấp vang lên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, rất khó nhận
ra.
Bấy giờ hắn mới quay hẳn đầu lại, nhìn thẳng vào chiếc lư hương, cười lạnh:
Còn không đợi cái hình thú và chiếc lư hương có phản ứng gì, năm ngón tay của
hắn xuyên thủng chiếc lư hương, rồi hắn vận lực bóp mạnh. Răng rắc, răng rắc…
Từng âm thanh thanh thúy vang lên, giống như thủy tinh bị vỡ hơn là kim loại
bị đứt gãy.
Thả những mảnh vỡ trong lòng bàn tay ra, hắn hít sâu hai hơi thì hô hấp mới
trở lại bình thường, khuôn mặt hắn cũng từ đỏ bừng dần chuyển sang trắng. Sau
năm cái hô hấp, khuôn mặt hắn mới hồng hồng trở lại.
…
…
Đêm tối ngày mười sáu âm lịch, trăng tròn vành vạnh, treo lơ lửng trên bầu
trời. Khắp nơi hoang sơ, tiêu điều, ẩn ẩn ở sau đó là một bầu không khí nặng
nề, áp lực – áp lực từ dư âm cuộc chiến ban ngày.
Trầm Viên Bác nép mình vào một góc nhà, lẳng lặng nhìn về phía cánh cổng sắt
lớn giữa bức tường cao hai mét. Suốt ngày nghe những tiến kêu rên, hò hét… lộn
xộn vang lại, y cũng không có cách nào khiến mình giữ vững sự bình tĩnh. Vốn y
đến đây để tiếp nhận gia sản còn lại của người chú, song thế sự vô thường, giờ
này y phải co mình đề phòng mọi thứ. Vì dẫu gì, y cũng không tin cái bức tường
cao cộng với cái cổng sắt dày có thể bảo vệ bản thân y cho tới khi… cảnh sát
hoặc quân đội tới.
Đáng lý ra, khi thấy một đám người, mà người dẫn đầu là một người cùng tuổi
với y, tự xưng là nhân viên chính phủ, làm việc trong quân đội dẫn người đi
ngang qua nơi này thì y nên đi theo họ mới đúng. Nhưng mà không biết tại sao,
lòng y vẫn cứ không yên. Có lẽ là do sự đa nghi trong con người y quấy phá.
Tuy nhiên, dù có hụt hẫng, y cũng không có hối hận.
Nhìn chằm chằm vào cánh cổng, yên lặng lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh, y
hơi buông lỏng.
Một tiếng sột soạt nhỏ bé vang lên, nghe như một loài côn trùng cạ chân vào
thân cây.
Đồng tử Trầm Viên Bác liền mở to, toàn cơ thể căng cứng, hai tay nắm chặt
chuôi hai thanh đoản đao, y hơi cúi người xuống, tạo thành tư thế phòng thủ -
phản công. Có thể với người khác, âm thanh này chỉ là bình thường giữa đêm
khuya ở một làng quê, song y chưa từng là người bình thường. Ở trước mặt mọi
người, Trầm Viên Bác là một người hiền lành, hiểu chuyện, khá trầm tính. Y có
một công việc tạm ổn, không có bạn gái và hầu như rất ít tiếp xúc với mọi
người xung quanh. Nhưng thật ra, đó cũng chỉ là bề ngoài, một cái bề ngoài mà
Trầm Viên Bác tạo ra để mọi người nhìn thấy.
Trầm Viên Bác quay người nhìn về phía bên trái, nơi có một khoảng đất trống và
vài cây ổi lâu năm.
Lời Trầm Viên Bác vừa dứt, một tiếng cười khẽ truyền lại, sau đó một người
khác cũng cầm hai thanh đoản đao trên tay đi ra. Tướng mạo người này rất phổ
thông, quần áo lấm tấm đất. Có vẻ rất đỗi bình thường, không có gì đáng chú ý.
Trầm Viên Bác nhướng mày, đôi lông mi nhíu lại. Y nhìn cách người nọ bước đi
và cách cầm đoản đao mà lòng dâng lên một cảm giác lạnh. Người kia không bước
đi bằng cả bàn chân, hắn chỉ đi bằng ngón chân, hay nói cách khác chính là đi
kiểu nhón chân. Cách cầm đoản đao cũng khác xa với Trầm Viên Bác, trong khi
mũi đao của Trầm Viên Bác hướng lên, đầu lưỡi quay ra ngoài thì cách cầm của
người nọ trái ngược hoàn toàn. Hẳn là người nọ không dùng đoản đao để chém,
cũng không dùng để chặt hay cắt.
Nhìn người nọ đứng yên tại chỗ mỉm cười nhìn mình, lòng Trầm Viên Bác trầm
xuống.
Một vị khách không mời mà đến, lại là lén lút đến, vậy ắt hẳn vị khách này
không có ý tốt gì. Đã không có ý đồ tốt, vậy hẳn là đối thủ. Mà đối đầu với
một đối thủ có cách chiến đấu gần như đi ngược lại thường thức, sợ rằng ai
cũng sẽ đau đầu.
Ở bên kia, Trương Tuấn Phong nhàn nhạt mở miệng:
Trầm Viên Bác nghe vậy liền giật mình, khuôn mặt liền trở nên lạnh lẽo:
Trương Tuấn Phong cười cười:
Trầm Viên Bác nhếch môi:
Vừa dứt lời, Trầm Viên Bác lao tới, tay phải chém về cổ, tay trái đâm thẳng
vào tim.
Trương Tuấn Phong nhìn chằm chằm vào cái hành động trong chớp mắt của Trầm
Viên Bác, đồng thời đưa tay trái lên, dùng sống đao đỡ lấy đòn chém, tay phải
lại dùng đao kéo đòn đâm chệch về bên dưới.
Nhìn thế đỡ của Trương Tuấn Phong, Trầm Viên Bác âm trầm nói ra:
Keng, keng.
Hai đôi đoản đao va chạm vào nhau, dưới lực lượng mạnh vượt quá người thường
của Trầm Viên Bác, Trương Tuấn Phong bị đẩy bay về phía sau, lưng dán thẳng
vào mặt đất, kéo một đường dài chừng ba mét.
Sau đòn này, Trầm Viên Bác không tiếp tục công kích, mà lạnh lùng nhìn về kẻ
thất bại nằm bên dưới mặt đất, nói:
Trương Tuấn Phong chậm rãi ngồi dậy, bỏ mặc cái áo mà phía sau lưng đã nát,
cười:
Rồi hắn nhếch miệng, bình thản nói:
Tới chữ “chết”, giọng hắn bỗng trở nên lạnh lẽo như băng.
Trầm Viên Bác nhìn hắn như nhìn một kẻ điên, nhếch môi:
Nghe Trầm Viên Bác nói xong, Trương Tuấn Phong bỗng nhiên cúi đầu, đôi bàn tay
cầm đao khẽ run:
Nói xong, hắn bỗng ngẩng đầu lên, phun ra một ngụm trọc khí, nói nhỏ:
Cả cơ thể của hắn bỗng nhiên run lên lợi hại, theo sau là một làn khí vô hình
từ bụng hắn chạy theo kinh mạch, tràn ra lòng bàn tay.