Đã Đến (5)


Phản bội không ngừng lặp lại, đuổi giết vẫn kéo dài. Người người chửi rủa, kẻ
kẻ khinh khi. Mọi thứ làm trái tim của hắn dần trở nên băng giá, mọi thứ khiến
một con người dần trở nên vô cảm. Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục lý tưởng của
mình, như một cỗ máy móc không biết mệt mỏi...

Thời gian thấm thoát trôi qua, trăm năm đã lùi lại. Cuối cùng nhân loại cũng
bước lên con đường tu hành, tuy nhiên, người cứu rỗi họ lại trở thành một loại
tài nguyên quý giá. Thế gian đồn rằng nắm được người này, họ có thể không
ngừng tăng cao tu vi, vì dù sao người này có thể nghiên cứu ra phương pháp tu
hành cho họ thì cũng có thể giúp họ trở thành bá chủ.

Vách núi Dương Gian.


  • Mau mau mau, đừng cho hắn chạy thoát.


  • Nhanh, tóm lấy hắn, nhất định phải bắt sống.


  • Trương Tuấn Phong, ngoan ngoãn giao ra nghiên cứu.


  • Trương Tuấn Phong, không cần mưu toan phản kháng. Hôm nay các thế lực chúng
    ta liên hợp lại chính mà muốn bắt ngươi. Nơi này đã sớm bày thiên la địa võng,
    lần này ngươi nhất định không thoát được!


Trên đỉnh vách núi, một dòng người điên cuồng bủa vây Trương Tuấn Phong, không
ngừng khép lại trận hình nửa vòng tròn.

Một thân áo xanh thủng nhiều lỗ, tóc tai bù xù, cả người đẫm máu, Trương Tuấn
Phong nhìn quanh bốn phía.


  • Ta đã làm gì sai? Đã làm gì sai chứ?

Giọng mỗi lúc mỗi nhỏ lại, con tim hắn quặn đau.

Ai có thể ngờ một người dốc sức vì nhân loại, để rồi kết cục sắp bị chôn thây
nơi đây cũng vì nhân loại đuổi giết.

Từng hình ảnh xẹt qua, Trương Tuấn Phong không nhịn được có một tia thất lạc,
cùng một chút bi ai.


  • A...

Hắn khẽ thở dài.

Lòng người khó đoán, xiềng xích vây quanh cũng chỉ là lợi ích.

Trương Tuấn Phong cầm con dao nhọn vạch một vết vào lòng bàn tay trái, sau đó
đưa tay trái vào trong trận đồ, rồi nỉ non:


  • Lấy máu của ta làm tế phẩm, nhân danh người giữ gìn phong ấn, mở cho ta!!!

Ông ông ông.

Tám viên Kim Sơn Thạch đột nhiên bay lên, theo dòng máu của hắn không ngừng
bốc hơi, chúng rung nhè nhẹ, không ngừng phát ra tiếng kêu vang.


  • Dừng tay, mau dừng tay.

Đến giờ phút này, Võ Tấn Phát mới phát giác không ổn chỗ nào. Y xông tới, quát
lớn, đồng thời đá một cước vào sườn trái Trương Tuấn Phong. Rồi rút ra một
thanh đoản đao bên hông, chém về phía những viên Kim Sơn Thạch, cũng như ra
lệnh cho thuộc hạ:


  • Còn ngây ra đó làm gì, nhanh phá chúng.

Trương Tuấn Phong bị lực đá đẩy bay ra hơn một mét, lăn lộn vài vòng trên mặt
đất.

Chỉ vài cái hô hấp sau, Trương Tuấn Phong ngồi dậy, ngồi yên nhìn hết thảy.

Từng viên Kim Sơn Thạch theo những vết nứt li ti bắt đầu trải dài, vỡ ra.

Ba ba ba.

Chỉ chốc sau, tám luồng khí đỏ như máu xông vào giữa, quấn quít lấy nhau, càng
ngày càng sáng. Đám người dường như trúng phải thuật định thân, chỉ có thể trơ
mắt nhìn chuyện đang xảy ra.

Luồng khí đỏ tựa hồ bốc cháy, bắt đầu thiêu đốt một hình lục giác ma thuật màu
trắng ở phía trên.

Chớp mắt sau, lục giác ma thuật tiêu tan, luồng khí đỏ biến mất, mọi người lại
có thể hành động bình thường.

Trước mắt họ, một cái elip màu đen hiện lên, lề ngoài nó ánh lên một màu vàng
lạnh lẽo.

Võ Tấn Phát nhìn cái elip trước mặt, khuôn mặt co rúm, y nhận ra đây là cổng
không gian, cho nên điên cuồng hét lớn:


  • Tập kết trận hình, tập kết trận hình. Mau lui lại! Nhanh!

Lúc này, một cái bóng dáng mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện ở trong cái cổng không
gian nọ. Bóng dáng mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng hiện lên một hình
người.

Đối phương cao hơn hai mét rưỡi, một thân cơ bắp, bước chân nặng nề. Nếu quả
thật là người, chỉ sợ cũng là người khổng lồ xanh Hulk.


  • Người nào! Đi ra cho ta!

Võ Tấn Phát rống lên.

Đối lập với y, Trương Tuấn Phong nhìn chằm chằm đối phương, nhưng đồng thời
hắn cũng đang chầm chậm bước lui về phía sau.

Bóng dáng trong cổng không gian không bị ảnh hưởng tí nào, vẫn đi từng bước
nặng nề, từng bước từng bước đến gần. Theo bước tiến của đối phương, một thân
cơ bắp lộ ra, càng là to lớn dị thường. Hơn nữa kỳ quái nhất là ở chỗ ở trên
đầu người này có hai cái bóng nhỏ, giống như hai cái sừng cong cong.

Một người mọc ra hai cái sừng!


  • Cảnh giới, chuẩn bị tấn công!

Võ Tấn Phát rống to, đám người phía sau bắt đầu lấy ra súng, nhắm ngay vào kẻ
đang dần đến gần.

Kẻ cực lớn kia lại không biết sợ hãi, vẫn từng bước bước tới, để bộ dáng của
mình bại lộ ra ngoài.

Một thân cơ bắp to lớn, một làn da màu vàng đất, từ cổ xuống phía dưới cùng tứ
chi là thân thể con người, nhưng từ cổ trở lên lại là một cái đầu bò. Một đôi
mắt bò cực lớn nhìn trừng trừng về phía trước, lỗ mũi bò không ngừng phun ra
khí nóng ẩm ướt, một đôi sừng trâu càng lớn vô cùng, nghiêng nghiêng hướng
lên.

Đây là ma nhân tộc! Ma Ngưu!

Đám người há to mồm, cơ hồ không thể tin được.


  • Điều này không có khả năng xảy ra, đùa sao, hắn là một tên đeo mũ đầu bò ở
    chỗ này dọa chúng ta!

Một người la lên.

Đừng đùa, loại tràng cảnh này xuất hiện ở trước mặt người nào, mặc kệ là người
phương nào, họ đều sẽ không tin. Mặc dù trong đám người cũng có người sớm biết
cổng không gian, sớm biết ác ma ở bên phía kia cánh cổng, nhưng biết rõ thì
biết rõ, khi chính thức đối mặt, lập tức trong lòng cũng sinh ra sợ hãi.

Từng cục cơ bắp, thân cao thể trọng, một con Ma Ngưu to lớn gấp đôi người bình
thường cho bọn họ một áp lực cực lớn.

Một cái đầu bò to, một đôi mắt bò lớn có chút sững sờ nhìn về phía họ. Nếu bọn
họ không phải là những quân nhân trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chỉ sợ cho
dù có súng lục trong tay thì họ cũng sẽ không cảm thấy an toàn chút nào. E
rằng nếu là người bình thường, bọn họ đã không còn đứng đây giằng co với con
Ma Ngưu này, mà đã sớm bỏ chạy.

Trương Tuấn Phong nhìn về phía người yêu cũ của hắn, nhìn cô ta cầm súng đứng
chung trận hình với đám người kia, ánh mắt hắn lóe lên hai chữ: quả thế. Cùng
lúc đó, tay chân hắn quơ loạn, liên tục lui về phía sau, đầy hoảng sợ kêu lên:


  • Đừng qua đây, đừng qua đây.

Chưa tới mười giây sau, thân thể hắn đụng vào miệng giếng, ngã một cái “bùm”
xuống giếng nước. Một bên không ngừng quơ tay chân để thân thể nổi lên mặt
nước, tìm nơi có thể nắm chặt, một bên cầu cứu:


  • Cứu, cứu, ta không biết bơi.

Nghe từng tiếng sùng sục ở bên kia miệng giếng, đám người không hề quan tâm.
Với bọn họ lúc này, Ma Ngưu mới là mối quan tâm chính.


  • Cứu hắn đi, hắn có thể biết cách đóng cái này lại.

Võ Tấn Phát không quay đầu lại, đáp lời người này với giọng khẳng định:


  • Hắn không biết cách, chúng ta cũng không. Bây giờ quan trọng nhất là làm
    sao rời đi, chứ không phải quan tâm một tên rác rưởi.


  • Vậy làm sao giờ? Có nên nổ súng?


Một người hỏi nhỏ.


  • Lại chờ một chút, thoạt nhìn đối phương hình như không định công kích chúng
    ta. Nếu như chúng ta nổ súng trước, chỉ sợ sẽ chọc giận đối phương.

Một người từ chối đề nghị nổ súng.

Đây là một con Ma Ngưu uy vũ, hùng tráng, nhìn qua có vẻ dữ tợn, mạnh mẽ như
một người chiến sĩ. Thoạt nhìn qua không giống một con quái vật khát máu, điên
cuồng và không có trí tuệ. Cho nên bọn họ không quyết định được nổ súng hay
không. Dẫu sao bọn họ vẫn chưa có kinh nghiệm, còn ôm chút tưởng tượng, cho
rằng bọn chúng sẽ không tấn công nhân loại.

Nếu đối phương là một người lùn có mặt mũi dữ tợn, hay một con chó có đầu lưỡi
dài thòng, họ đã sớm nổ súng. Bởi vì hai loại này vừa nhìn là biết là loại
quái vật có thể ăn thịt người... Việc nổ súng bắn chết sẽ không mang áp lực
tâm lý gì.

Nhưng rất nhanh, Ma Ngưu đánh vỡ ảo tưởng của họ.

Nó bỗng hưng phấn phát ra một tiếng “Ùm... ụm bò...” đầy trầm thấp, phảng phất
như một con bò đói khát đang tru lên. Mọi người từng nghe qua rất nhiều tiếng
bò kêu, nhưng chưa từng có nghe, cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày nghe được
một tiếng bò rống mang đầy giết chóc làm người sợ hãi này.

Ma Ngưu chạy về phía họ, mạnh mẽ vươn cánh tay tráng kiện chộp về phía một
người đứng trước nhất.
- Nổ súng, nổ súng cho ta!

Võ Tấn Phát cực kỳ hối hận việc do dự trước đó, gào thét.

Rầm rầm rầm.

Tiếng súng lập tức vang lên liên tiếp.

Trong đám âm thanh ấy, một âm thanh vẫy vùng trên mặt nước, cùng những tiếng
kêu cứu của một con người dần dần nhỏ đi, cho tới không còn gì nữa.


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #7