Đã Đến (4)


Trưa hôm sau.


  • Mày có chắc không?

Võ Tấn Phát nhìn về phía Trương Tuấn Phong, ánh mắt sắc bén.

Trương Tuấn Phong mặt đối mặt, cười gằn:


  • Đừng nói nhảm.

Võ Tấn Phát có chút ngoài ý muốn, y cười ha ha:


  • Biết sắp chết mà còn mạnh miệng thế sao? Tao khá bất ngờ đấy.

Trương Tuấn Phong nhếch miệng, lạnh lùng đáp:


  • Sao? Mày cảm thấy tao nên thế nào?

Hắn vừa nói, vừa tiếp tục đặt những khối kim loại nhỏ vào vị trí nhất định.
Hiển nhiên, có lẽ trong đám người này không có ai có thể hiểu được những gì
hắn đang làm. Những khối kim loại này được gọi là Kim Sơn Thạch, trước khi tận
thế đến, không ai biết công dụng của nó. Chỉ sau khi ác ma xuất hiện, nhân
loại nhìn hành vi của ác ma, bắt đầu suy nghĩ và tiến hành thử nghiệm mới rút
ra được công dụng của Kim Sơn Thạch.

Kim Sơn Thạch trời sinh là một khối lục giác đều to chừng nắm tay, mặt ngoài
ánh lên ánh tím, khá nặng. Loại kim loại này ẩn chứa một thứ năng lượng đặc
biệt - thoát xa khỏi tầm với hiện tại của nhân loại, thông thường được dùng để
bổ sung nội khí, cho nên ở tận thế là một loại vật tư chiến lược, cũng như là
một đồng tiền mạnh. Ở hiện tại, không loại máy móc nào có thể dò tìm được nó,
Trương Tuấn Phong chỉ có thể dùng ưu thế của mình, qua điều kiện với Nguyễn
Văn Tài, ám chỉ ông ta cho người tới xung quanh mỏ khoáng đào về.

Võ Tấn Phát kéo cô gái bên cạnh vào lòng, khẽ hôn một cái, tay trái vỗ mông cô
ta, cười nói:


  • Ầy, nhìn đi, người yêu của mày này. Đứng trước mặt tao, nó cũng chỉ là một
    con điếm không hơn không kém.

Trương Tuấn Phong không để ý tới y, tiếp tục đặt Kim Sơn Thạch vào vị trí.

Võ Tấn Phát nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lóe lên, nói:


  • Sao hả? Không còn lời gì để nói phải không? Hừ, mày cho rằng có thể mượn
    nhờ cơ quan, bẫy rập hay thứ gì đó ở trong kia để trốn thoát à?

Trương Tuấn Phong đặt viên Kim Sơn Thạch vào vị trí cuối cùng, sau đó ngẩng
đầu lên, cười cười:


  • Xin cứ thoải mái tiếp tục. Tiếp tục mà thử tao đi. Mày làm thế hơn hai năm,
    tới tận lúc này vẫn chưa thấy chán à?

Nghe câu trả lời của Trương Tuấn Phong, không biết làm sao mà trong lòng Võ
Tấn Phát đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Cảm giác này dù chỉ chợt hiện
ra rồi biến mất, nhưng cũng đủ làm cho y xem trọng. Theo bản năng, y liếc nhìn
về phía ba tên thuộc hạ đắc lực của mình. Để nhận được cái gật của ba người
này, gia tộc y bỏ lượng lớn tiền tài cũng như đếm không hết nhân tình. Y rất
rõ bản lĩnh của họ, một thứ bản lĩnh mà ngay cả mười tên đặc công cũng không
là đối thủ. Bởi thế, khi nhìn về phía ba con người đang dửng dưng đứng đó, y
lại trở nên yên tâm.

Tám viên Kim Sơn Thạch được đặt tám nơi, hình thành một hình bát giác đều có
mỗi cạnh dài khoảng chừng nửa mét, giống như một hình bát quái phóng to.

Trương Tuấn Phong nghiêm túc nhìn trận đồ hắn sắp xếp, trong lòng không tí gợn
sóng. Hắn biết hậu quả khi hắn mở nó, nhưng hắn cũng không lo âu hay hối hận.
Cái thế giới này có trở thành địa ngục thì cũng có liên quan gì tới hắn đâu?
Đúng vậy, hắn lạnh lùng, hắn máu tanh, hắn vô cảm... Hắn đáng chết trăm nghìn
lần, triệu lần, tỉ tỉ tỉ lần nếu như hắn mở nó ra.

Thế nhưng cũng có liên quan gì tới hắn đâu?

Khẽ nhìn trận đồ này, hắn có chút thất thần. Trong nháy mắt, hắn nhớ lại rất
nhiều chuyện đã từng xảy ra.

Vô số người khinh thường...


  • A. Bảo vệ nhân loại? Ha ha ha, nghe, các ngươi nghe. Có cái chó má gì đáng
    để bảo vệ? Thế gian này ai cũng vì chính mình cả mà thôi.


  • Ha ha... Bản thân hắn tự vệ đã làm được chưa?


  • Trương Tuấn Phong, về nhà bảo vệ con chim nhà ngươi đi... Đừng ở đó nằm mơ
    giữa ban ngày.


  • Thật sự là cuồng vọng, từ trước tới nay, khó khăn bực này có ai có thể làm
    được? Trương Tuấn Phong hắn có tài đức gì mà giải quyết?


  • Một tên võ giả Tam Phẩm mà thôi, lại còn không có thế lực. Ngu xuẩn, vô tri
    bất quá là như thế.


Năm năm sau, thế lực khắp nơi chèn ép...


  • Trương Tuấn Phong! Ngươi không cần tiếp tục.

Một người có tu vi cao thâm cảnh cáo, khuôn mặt lạnh lẽo như băng.


  • Vì cái gì? Ta làm tất cả là vì nhân loại, ta cũng không có chọc giận ngươi!

Trương Tuấn Phong tức giận, phản bác lại.


  • Người còn chưa hiểu à?

Một người khác nhìn thẳng mặt hắn, quát lên. Rồi tiếp tục với giọng lạnh lùng:


  • Nhân loại chỉ là sâu kiến, thế gian này chỉ có ác ma và thần nhân. Nhân
    loại phải phục vụ cho thần nhân, phục vụ vô điều kiện, hiểu?


  • Mẹ nó, ông bảo bọn chúng là chó, bọn chúng chính là chó. Ông bảo bọn chúng
    là heo, bọn chúng còn chẳng bằng heo. Ngươi bảo vệ heo chó làm gì hả? Hả?


  • Sâu kiến chính là sâu kiến. Chúng ta nuôi nhốt sâu kiến thì đã ban ơn cho
    chúng rồi, còn bảo vệ, còn dạy tu hành, ta nhổ vào.


  • Vì thiên hạ, thu hồi suy nghĩ vớ vẩn của ngươi, dẹp ngay căn cứ này.


  • Không!!!


Oanh.


  • Không biết tự lượng sức mình. Nếu không phải vì mặt mũi của vị nào, ngươi
    còn sống được sao?

Một người liếc mắt nhìn hắn, sau đó nghênh ngang mà đi.

Bạn bè rời đi...


  • Trương Tuấn Phong, chúng ta không làm đúng, nên dừng tất cả ở đây đi.

Trương Tuấn Phong hết sức thống khổ, hai mắt đỏ lên:


  • Đúng, chúng ta chỉ là một tán tu, không có thế lực chèo chống.


  • Không, không phải điểm này! Ngươi còn chưa hiểu ra sao hả? Trương Tuấn
    Phong! Là vì ngươi! Ngươi ngày đêm xây dựng căn cứ bảo vệ nhân loại làm gì?
    Ngươi không ngừng suy nghĩ dạy nhân loại tu hành làm gì? Tất cả chỉ là lãng
    phí thời gian, cho dù nhân loại có thể tu hành lại như thế nào? Dẫu trời sụp
    xuống, họ cũng chỉ là sâu kiến, là sâu kiến, có hiểu không? Ngươi hi vọng sâu
    kiến có thể chống lại ác ma sao? Hả? Ngươi trả lời ta! Trả lời ta!


Một người nam nhân quát lớn, khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ.

Trương Tuấn Phong không dám nhìn về phía người này, hắn vô lực nhìn về những
người đứng sau người đó, đầy mặt cầu xin. Đáp lại hắn là những ánh mắt lạnh
lùng, mỉa mai, châm chọc.


  • Các ngươi... các ngươi đã quên lý tưởng của mình rồi sao? Đã quên lời thề
    của mình rồi sao?

Trương Tuấn Phong xiết chặt hai nắm đấm, muốn nói rất nhiều, nhưng chỉ có thể
chất vấn bằng những lời ấy.

Người nam nhân đứng trước nhất đám người càng thêm giận dữ, gã điên cuồng hét
lên:


  • Đi con mẹ nó lý tưởng! Đi con mẹ nó lời thề! Thế gian này chỉ là lợi ích,
    lợi ích, hiểu không? Không có lợi ích ai sẽ làm? Không có lợi ích ai sẽ giúp
    ngươi?


  • Chó má! Lợi ích, lợi ích, trên mồm các ngươi cũng chỉ có lợi ích!


Trương Tuấn Phong nổi nóng, cũng gầm lên.


  • Được được được.

Người nam nhân này nói ba tiếng được, sau đó cười lạnh, rồi xoay người mang
theo những người phía sau rời đi.


  • Xem trên tình bạn bấy lâu của chúng ta, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Người người phản bội...


  • Vì cái gì?

Nhìn thanh đao cắm vào bụng mình, khuôn mặt hắn vặn vẹo đáng sợ, dùng ngữ khí
không thể tin được mà hỏi.


  • Vì cái gì? Vì tiền tài!

Người con gái phía đối diện rút tay khỏi thanh đao, lạnh nhạt trả lời hắn.


  • Ta tin tưởng ngươi như thế, ta tin tưởng ngươi như thế. Ta còn xem ngươi
    là...

Mỗi một câu nói ra, khóe miệng của hắn lại trào lên một dòng máu.


  • Hừ, đó cũng chỉ là chính ngươi cho là như thế.

Ba năm sau đó.

Đứng ở trong một động đá âm u, hắn nhìn trận đồ trước mặt, vẻ mặt dại ra.

Hắn bỏ phí gần năm năm mới xây dựng nên trận đồ nhỏ này. Hắn cũng không nhớ rõ
đã bỏ vào bao nhiêu nhân lực, vật lực.

Hắn cười ha ha, thanh âm khô khan quanh quẩn trong động đá.

Hắn tiếp tục nghiên cứu trận đồ nhỏ trước mặt, nước mắt giàn giụa.

Hết thảy cố gắng đều không phải là uổng phí, hạt giống cố chấp nảy mầm ở trong
trái tim dính đầy bùn đất, dần dần nó nở ra một đóa hoa xinh đẹp...

Thế lực khắp nơi nghe tin mà đến.

Ầm! Ầm! Ầm!


  • Trương Tuấn Phong! Ngươi phải chết!


  • Chết! Chết!


  • Giết hắn! Giết chết hắn!


Hắn may mắn chạy thoát, nép mình ngồi yên một góc trong một quán rượu, lẳng
lặng lắng nghe đám người hắn nỗ lực bảo vệ nói chuyện về hắn.


  • Nghe thấy không? Tên điên Trương Tuấn Phong vẫn tiếp tục nghiên cứu của
    hắn, hắn ta vừa bị các thế lực lớn truy sát.


  • Mẹ kiếp, không biết thằng khùng đó vẫn tiếp tục nghiên cứu làm mẹ gì. Điên
    nặng rồi chăng?


  • Mong cho hắn nhanh bị các thế lực kia giết chết! Bằng không chúng ta còn bị
    liên lụy dài dài. Ai...


  • Hừ, các ngươi biết cái gì. Các ngươi nên mong hắn không chết, còn mong nhìn
    thấy được hắn, còn mong hắn tiếp thu các ngươi, đưa các ngươi về chỗ trốn mới
    của hắn.


  • Sao à?


  • Ngu. Dĩ nhiên là để mật báo cho các thế lực lớn. Lệnh truy nã của hắn được
    phát khắp nơi rồi kia. Mười nghìn Kim Sơn Thạch đó, mười nghìn!


  • Đúng đúng đúng đúng.


Nghe mọi người trong quán thay nhau phụ họa, hắn thống khổ nắm chặt nắm đấm.

“Ta là vì ai? Ta là vì các ngươi!” - Hắn gầm thét trong lòng, sau đó nỗi niềm
dần nhỏ lại - “Cũng là vì... ta đã từng là nhân loại, cũng là vì... ta đã
từng... hứa hẹn.”


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #6