Vẫn Không Hối Hận !


Ngày nào đó, hắn bị bắt, ngơ ngơ ngác ngác rồi bật hết lực phản kháng. Đến
cuối cùng, hắn bị dùng hình, đành chấp nhận kí tên vào tờ khai. Cuộc đời của
hắn từ đó sang trang, sang những trang đen tối nhất.

Ngày này năm nay, hắn biết mình sẽ bị bắt. Nhưng hắn không bỏ trốn, cũng không
phản kháng. Bởi vì hắn biết bỏ trốn chỉ vô ích. Đối thủ của hắn quá mạnh,
không chỉ thực lực mạnh, quyền lực đứng sau y còn đủ khinh thường cả quốc gia
này – cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Hắn không rõ y bắt đầu bố cục cho âm mưu này bao lâu, nhưng chắc chắn là từ
trước khi hắn gặp y. Buồn cười nhất là từ khi đó đến giờ hắn vẫn không hay
biết gì, vẫn xem y là một người bạn thân, một người huynh đệ sẵn sàng giao
phía sau cho đối phương mà không chút nghi kị.

Đời này khi đã biết quá rõ bộ mặt thật của người bạn thân, hắn biết rõ bản
thân hắn đang ở thế yếu. Không chỉ thực lực, quyền lực, hắn cũng chẳng hiểu rõ
đối thủ của mình bao nhiêu. Song với tâm trí của một người trọng sinh, với
lượng tin tức mang theo, hắn biết mình đang đối mặt với một tình cảnh tồi tệ
ra sao.

Bỏ trốn từ lúc ở khách sạn? Hắn cũng nghĩ tới. Nhưng hắn lập tức bác bỏ. Đối
thủ của hắn bố cục rất lợi hại, e rằng không ai hiểu rõ y bằng một kẻ trọng
sinh như hắn. Sợ rằng hắn vừa chạy ra khỏi phòng, ngay lập tức đã bị thuộc hạ
của y dàn cảnh chặn lại. Vừa trọng sinh, hắn cảm thấy may mắn, song thực lực
không còn, dám động thủ thì hắn cũng chỉ có thể nuốt hận. Vậy nên, không bỏ
trốn mới là tốt nhất. Không chỉ mê hoặc địch nhân, làm địch nhân lơ là, còn
bảo toàn thể lực, còn giữ được thân thể toàn vẹn.

Hắn càng không nghĩ về việc lật bàn sau khi bị bắt. Bây giờ hắn còn tệ hơn con
cua nằm trong rọ, đừng nói bỏ trốn, ngay cả tẩy sạch cho bản thân cũng là
không thể. Nghĩ mà xem liệu y có cho hắn cơ hội? Sẽ không ai vì một người thấp
cổ bé họng như hắn mà đối đầu với y, càng không ai nguyện ý tham gia vào vũng
bùn này. Chưa kể việc y có ngu ngốc cho hắn tình cờ gặp phải một tên anh hùng
bảo vệ công lý có não vô nước nào không? Ngay cả khi nằm mơ, cũng không có xảy
ra chuyện đó.

Còn tội trạng? Ngay cả lý luận cũng không thể. Thử hỏi đêm hôm trước chỉ có
hắn và người yêu – không, e rằng từ trước kia vốn là con chó của y – vào khách
sạn. Cả đêm khuya không biết thế nào, chỉ biết sáng hôm sau cô ta đi báo cảnh
sát. Không chỉ màng trinh bị rách, chỗ đó còn bị sưng tấy vì bị dùng bạo lực,
trên quần áo cô ta còn có tinh dịch của hắn. Mặt khác cổ tay trái cô ta còn bị
bấu, trong móng tay ngón giữa của hắn có một miếng da nhỏ của cô ta. Chưa hết,
ngực hắn còn bị cô ta cào vài cái. Đây thật là kín không kẻ hở, không chỗ nào
sai sót. Thử hỏi một thằng hôn mê bất tỉnh từ đêm trước tới sáng hôm sau sẽ
giải thích thế nào? Chính hắn lúc trước còn tin hắn làm chuyện hèn hạ này, thì
đừng nói là người khác.

Một bước lại một bước, không chút sơ hở, không tí sai lầm. Kẻ địch như thế
biết bao đáng sợ? Sống lại một đời này, bản thân hắn cũng không dám chính diện
chống đỡ. Bởi vì chính diện chống đỡ không có bất kỳ phần thắng, không kéo dài
được tí thời gian, mà chỉ mang lại vạn kiếp bất phục.

Hắn không biết rõ đối thủ, nhưng có thể bày ra cái cục này sẽ là hạng xoàng
xĩnh? Dẫu cho y là hạng xoàng xĩnh, thuộc hạ dưới tay y sẽ là hạng xoàng xĩnh
sao? Sẽ sao? Hiển nhiên là không. Tiền không thể mua được tất cả, nhưng cũng
quá đủ để mua được một đám thuộc hạ tài giỏi làm việc cho mình. Càng không nói
đến việc y có quyền. Hai thứ kết hợp với nhau, đó không phải là một cộng một,
đó là một nhân một triệu, đó gọi là tất cả nằm trong lòng bàn tay, một con
ruồi cũng không chạy thoát. Người người sẽ bán mạng cho y, người giỏi giang và
kiêu ngạo cỡ nào cũng sẽ khuất phục dưới uy thế này. Vì thế, nếu hắn lộ ra một
chút sơ hở để đối phương để ý, với tính cách của đối phương, nguy cơ kiếp này
hắn không may mắn còn sống như kiếp trước là rất cao, không có chín mươi chín
phần bị giết thì cũng tròn một trăm phần trăm chẵn bị bắn chết. Nếu như có gì
quá bất thường, đối phương thậm chí có thể chẳng quan tâm đến việc mục đích
khó đạt thành, thẳng tay làm thịt hắn ngay tức khắc. Số phận của kẻ yếu như
hắn đã định trước chỉ có thể tìm cơ hội nhỏ nhoi, và sống trong thoi thóp.

Vả lại, dẫu ở nguy hiểm trùng trùng, hắn không muốn may mắn chạy thoát như
kiếp trước, mà hắn muốn tận dụng chuyện này, tận lực mưu đồ cho bản thân.


  • Kéo hắn ra xa rồi giết đi.

Thanh niên mặc áo sơ mi trắng liếc nhìn thủ hạ hung ác ở phía sau, tay không
ngừng nhào nặn ngực một người con gái cùng tuổi, ra lệnh.


  • Mày... mày... sao có thể...

Trương Tuấn Phong bị bẻ hai tay ra đằng sau, không ngừng bị kéo đi, hắn lắp ba
lắp bắp, đầy mặt khó tin. Dường như cho đến tận giờ phút này, hắn một mực
không tin tưởng được tất cả chuyện đang xảy ra trước mắt. Không, hẳn là với
hắn, nó giống một cơn ác mộng hơn. Hắn còn định mở miệng nói gì nữa, nhưng sự
tức giận, nỗi bi thương tràn ngập trong lồng ngực khiến hắn như bị đè ép,
không thể nói nên lời. Cổ họng giật giật, bờ môi run run, khuôn mặt trở nên
tái xanh, vặn vẹo như có muôn con rắn nhỏ đang bò lích nha lích nhích trên đó.

Trơ mắt nhìn một thanh tiểu đao cắm vào lồng ngực, bị đẩy ngã, hắn mở to hai
mắt đầy sự thù hận và hối tiếc nhìn cuộc đời này lần cuối.

Mỗi lúc máu trên ngực hắn mỗi chảy ra, không ngừng nghỉ, liên tục lấy đi sức
sống trong cơ thể hắn.

Đau...

Hắn nhếch miệng, cười thảm.

Nếu như có thể sống qua kiếp này, cả đời hắn nhất định sẽ không tin bất kỳ ai
nữa !

Hận ! Ta hận !!!

Đôi mắt trở nên đỏ hoe, nước mắt ào ào chảy xuống. Hắn khóc vì sự bất lực của
bản thân.

Trương Tuấn Phong bật hẳn người dậy, thở gấp.

Hồng hộc, hồng hộc...

Đưa tay lau mồ hôi trên trán, hắn nhìn xung quanh, khóe miệng co quắp.

Thì ra đó là một giấc mơ, một giấc mộng về quãng thời gian kinh hoàng đó, một
giấc mộng mà đời trước hắn cũng từng trải qua không ít lần mỗi khi đêm về.
Trong cả cuộc nhân sinh dài dằng dặc của đời trước, cơn ác mộng này đã biến
mất từ khi nào, giống như một tảng đá được ném vào biển cả lại không gây nổi
một bọt nước. Nhưng lúc này, từng hình ảnh thực tế trùng khớp với trí nhớ nơi
sâu xa, mơ hồ lại làm cho hắn rơi vào cơn ác mộng xưa cũ. Khi đó hắn là cỡ nào
ngây thơ, là cỡ nào ngu xuẩn...

Đời trước hắn từng hận, hận chính mình vô dụng, hận người đời vô tình, hận vận
mệnh bất công. Nhưng ở hiện tại, khi nhân sinh trải qua hơn nghìn năm, một lần
nữa xem kỹ đoạn trải nghiệm này, trong lòng hắn nhưng không có một chút gợn
sóng hay sợ hãi, không có nổi một chút thù hận.

Có cái gì phải thù hận đâu?

Đổi là chính bản thân mình, hắn tự hỏi một chút, hắn cũng liền hiểu được người
con gái kia, cũng hiểu được hành vi của đứa bạn thân hắn, cùng với vô số kẻ
địch trong nghìn năm sau này.

Mạnh được yếu thua, kẻ thích nghi thì sống sót, đây chính là bản chất của thế
gian này.

Huống hồ mỗi người một chí, đều lẫn nhau tranh đoạt lợi ích, lẫn nhau chèn ép,
chém giết, mưu đoạt... lại có cái gì không thể hiểu được?

Trải qua nghìn năm nhân sinh, hắn đã sớm nhìn thấu hết thảy, trong lòng chỉ có
con đường của bản thân. Nếu như có người nhảy ra ngăn cản con đường của hắn,
vậy đơn giản là người chết ta sống thôi.

Tham vọng trong lòng quá lớn, khi đã bước trên con đường này, vậy nhất định là
địch nhân của cả thế gian, liền nhất định một thân một mình, liền nhất định sẽ
gặp phải sát kiếp trùng trùng điệp điệp.

“Báo thù không phải là ý nghĩ của ta, con đường ma đạo cũng chưa bao giờ có
hai chữ thỏa hiệp” - Nghĩ đến đây, hắn không khỏi mỉm cười.

“Chỉ cần không làm trở ngại ta đi đường, vậy cứ đứng một bên chơi đùa với
nhau, giẫm lên ta đều khinh thường giẫm.”

Trong trí nhớ của hắn tựa hồ có rất nhiều, rất nhiều bảo tàng còn tồn tại,
hiện giờ vẫn chưa có người mở ra. Cũng có một đám lại một đám sự kiện sắp đến,
làm cho hắn có thể thoải mái nắm giữ dòng chảy lịch sử. Cũng có vô số bóng
người, có chút là tiền bối ẩn tu, có chút là thanh niên kỳ tài, thậm chí có
chút người còn chưa sinh ra. Hơn nữa, cũng có kinh lịch nhân sinh nghìn năm,
nhiều lần kinh nghiệm khổ tu trầm trọng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Có những thứ này, không thể nghi ngờ rằng hắn liền nắm giữ đại cục cùng tiên
cơ. Chỉ cần mưu tính thật tốt, tung hoành nhân gian, để đại ma kiêu hùng tái
hiện hoàn toàn không là vấn đề, thậm chí có thể tiến thêm một bước, đánh thẳng
vào cảnh giới cao hơn!

“Vậy thì nên mưu tính như thế nào đây...” - Hắn mười phần lý trí, nhanh chóng
thu dọn tình cảm, nằm xuống vờ ngủ tiếp, bắt đầu suy nghĩ.

Thời gian nghìn năm thật sự có chút dài lâu. Không nói nhiều thứ đã mơ hồ, có
nhớ tới cũng nhớ không ra, tuy rằng có rất nhiều bảo tàng, cơ duyên nhưng phần
lớn không phải cách xa chục nghìn cây số, lại cần phải đúng thời điểm nhất
định mới mở ra.

“Mấu chốt đầu tiên vẫn là tu vi. Bản thân hiện giờ chưa mở Khí Hải, còn không
bước lên con đường tu hành, căn bản vẫn là một kẻ phàm nhân! Phải nhanh chóng
tu hành, tăng lên tu vi, đuổi trước lịch sử, tận khả năng chiếm trước tiên cơ,
mưu đồ đại sự.”

Dù chiếm được rất nhiều bảo tàng, nhưng tu vi không đủ, mặc dù chiếm được cũng
ăn không tiêu. Ngược lại, chúng nó là khoai lang nóng phỏng tay, là mang ngọc
có tội. Cho nên khó khăn đầu tiên hắn gặp phải chính là tu vi.

Phải nhanh chóng tăng lên tu vi, nếu chậm chạp giống như đời trước, sợ rằng
món ăn đều lạnh, đều nằm trong túi kẻ khác.

Thời điểm ấy cũng đã không xa.

Lần nữa bước vào ma đạo, hắn vẫn không hối hận !


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #2