Phạm Nhân



  • Đau...

Đã bao lâu rồi không cảm nhận được sự đau đớn như thế này? Chính hắn cũng
không nhớ rõ, chỉ biết rằng đã quá lâu, quá lâu đến nỗi thời gian với hắn rất
mơ mơ hồ hồ. Đầu của hắn đâu như muốn nứt, như muốn vỡ vụn ra, giống như có
một nguồn sức mạnh lớn lao nào đó đang không ngừng đè ép lên đầu hắn, muốn
nghiền nó thành cặn.

Hắn cố nén sự đau đớn và choáng váng, dùng hai tay đẩy cơ thể ngồi dậy. Cố
gắng mở mắt ra, hắn bắt đầu quan sát xung quanh.

“Đây là đâu?” - Hắn tự hỏi.

Một căn phòng nhỏ, một chiếc giường, và một chiếc ti vi nhỏ màu đen ở phía đối
diện chiếc giường. Như thể nhớ đến cái gì, hắn quay người nhìn về phía đầu
giường. Đập vào đôi mắt còn chút mơ hồ của hắn là một bức tranh nhục dục trần
trụi. Đôi nam nữ quấn quít với nhau theo tư thế truyền thống, họ không mảnh áo
che thân.


  • Đây là...

Hắn thấp giọng lẩm bẩm. Rồi như nhớ đến cái gì, hắn bật người dậy. Song vài
giây sau hắn lại nằm xuống, làm như tất cả chưa từng xảy ra.

Hú hú hú...

Từng tiếng còi xe rít lên liên hồi. Theo tiếp đằng sau, bốn người ngồi trên
hai chiếc xe phân khối lớn lao nhanh đến.

Chỉ chốc lát sau, cảnh sát tấp nập tiến vào khách sạn Ánh Sao. Một tốp cảnh
sát mặc sắc phục lập tức xông tới thang máy, bắt đầu bấm nút, định ngay tầng
ba. Hành động của họ vô cùng nhanh, cho người ta cảm giác nó giống như là thói
quen của họ, như là họ đã tập luyện nhiều lần. Một người cảnh sát khác nhanh
chóng bắt đầu hỏi tiếp tân khách sạn với khuôn mặt đầy nghiêm trọng. Hai người
cảnh sát còn lại đứng ngay ở trước cửa khách sạn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn
chằm chằm vào bên trong. Dưới ánh nắng gắt trưa hè, bộ đồng phục màu xanh lá
của họ ánh lên, sáng tươi nổi bật, song cũng có vẻ âm trầm.

Cảnh sát vừa tới chưa được bao lâu thì những người dân hiếu kì ở xung quanh
cũng ùn ùn tiến tới, họ tập trung đứng quanh đó chờ đợi. Từng nhóm người quen
thấp giọng trò chuyện, đôi lúc đưa mắt dõi vào phía trong với vẻ hiếu kỳ.

Không lâu sau, dưới sự mở đường của ba người cảnh sát, tốp cảnh sát nhấc một
người thanh niên chỉ choàng qua một chiếc khăn, hai tay bị còng, cái đầu gục
xuống như bất tỉnh ra xe.

Hú hú hú...

Tiếng còi xe lần nữa vang lên. Sau đó không lâu chỉ còn lại những người dân
thì thào bàn tán.

Phòng thẩm vấn.


  • Họ tên?

Người cảnh sát to con ở đối diện hỏi.


  • Trương Tuấn Phong.

Ở bên kia chiếc bàn, một người thanh niên chừng hai mươi, hai mươi mốt dường
như còn chưa tỉnh ngủ trả lời. Vừa nói xong, người này mở mắt đánh giá xung
quanh với sự bất an và lo lắng nơi khóe mắt. Có vẻ như hắn còn chưa hiểu
chuyện gì xảy ra, hẳn là bị biến cố làm cho sợ hãi. Cũng phải thôi, một người
công dân tốt chưa từng làm chuyện gì vượt khuôn khổ pháp luật bao giờ, nhưng
khi tỉnh lại, hắn bỗng phát hiện phía đối diện là một người cảnh sát, nếu bình
tĩnh thì mới là lạ.

Người cảnh sát dày dạn kinh nghiệm rất nghiêm túc hỏi tiếp:


  • Nghề nghiệp?


  • Sinh viên.


Người thanh niên lí nhí trả lời, giống như sắp hụt hơi.

Đôi mắt không hề có chút cảm tình, cũng không nhìn người thanh niên nhiều thêm
một cái, người cảnh sát lại bắt đầu làm tiếp quy trình công việc của mình: hỏi
và viết vào tờ khai.


  • Sinh viên trường nào?


  • Đại học Kinh tế.


  • Địa chỉ thường trú?


Phía đối diện người thanh niên, đằng sau khung kính lớn trên vách tường, một
người trẻ tuổi vừa quan sát người thanh niên đang bị thẩm vấn, vừa hỏi một
người trung niên ở bên cạnh.


  • Có phát hiện gì sao?


  • Bẩm công tử, vẫn chưa thấy gì bất thường.


Người trung niên vẫn nhìn người thanh niên bị thẩm vấn ở trong phòng không
chút chớp mắt, đồng thời đáp lời bằng kiểu xưng hô thời phong kiến.

Người được gọi công tử khẽ nhếch mép tỏ vẻ khinh thường, rồi bước nhanh rời đi
nơi này. Lúc sắp ra khỏi cửa, lời dặn dò của y vang lên:


  • Tiếp tục quan sát, nhất định không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Nếu
    xuất hiện điều gì khác thường, ngay lập tức phải thông báo cho ta.


  • Vâng, công tử.


Vị công tử bước ra cửa, trong lòng thoáng buông nhẹ. Nếu nói ai hiểu rõ người
thanh niên đang bị thẩm vấn kia nhất thì e rằng trên đời này chỉ có y. Ở cùng
phòng bao nhiêu lâu, trải qua biết bao thăng trầm, trải qua biết bao nhiêu
sóng gió, nếu còn không rõ tâm lý và tính tình của người nọ thì y khác gì phế
vật? Đó là chưa kể biết bao nhiêu cái gọi là “thăng trầm”, “sóng gió” là do
chính y sắp xếp. Y kiêu ngạo, y tự đại, y chẳng xem mấy người cùng lứa tuổi là
đối thủ. Thế nhưng với kẻ địch của mình, y chưa bao giờ xem thường. Bất cứ kẻ
địch nào, y đều dùng toàn lực, cố gắng bóp chết tất cả nguy cơ từ trong trứng
nước.

Hai năm. Đã hai năm. Hai năm thời gian y nằm gai nếm mật. Hai năm thời gian vì
kế hoạch mà y từ bỏ tất cả những thứ y có, bắt đầu tiếp cận kẻ kia với thân
phận tương đồng hắn ta. Cũng không có cách nào, kế hoạch không cho sai sót, vì
thế tự thân quan sát mới là hoàn hảo nhất. Hai năm thời gian y vắt óc suy tư,
cẩn thận từng chút một, e sợ chỉ có chút sơ sót thì sẽ bị đối thủ phát hiện.

Thế nhưng, cái gọi là kẻ địch, cái gọi là đối thủ của y chỉ là một kẻ tầm
thường. Y tung ra những kẻ hở nhỏ, những phép thử đơn giản, nhưng đối thủ vẫn
không phát hiện điều gì. Y vận dụng bao nhiêu kế hoạch thì đối thủ lại cứ lao
đầu vào, cứ hoàn thành tốt “vai trò” của mình. Đáng hận biết bao nhiêu? Đáng
buồn biết bao nhiêu?

Cho tới hôm nay, khi mảnh lưới được cất lên, nhìn đối thủ của mình, y chỉ có
thể thở dài. Một kẻ kiêu ngạo không gặp đối thủ cùng cấp độ là cỡ nào cô đơn?

Sau khi thở dài, y ngẩng đầu, một chút sắc bén hiện lên trong đôi mắt. Y mỉm
cười, rồi bước đi.

Dẫu đối thủ đã không xứng đáng làm đối thủ, nhưng y không cho phép kế hoạch
của mình xảy ra sơ sót nào, dù là nhỏ nhất.

Phòng giam.

Sự hiện đại mang đến cho con người rất nhiều tiện lợi, một trong số đó phải kể
đến phòng giam. Ngày xưa phòng giam được làm bằng gỗ, mặt đất được trải một ít
rơm rạ, vừa ẩm thấp, vừa có rêu xanh. Đêm đêm, chuột, gián, rệp... tung hoành
cũng đủ khiến phạm nhân mệt mỏi. Sau đó khi khoa học kĩ thuật phát triển, từ
hơn ba trăm năm trước, phòng giam được xây dựng bằng gạch, tuy có chút ẩm
thấp, nhưng chuột lại hiếm khi xuất hiện. Bẵng đến gần một trăm năm trước, khi
mà nền dân chủ mang theo tính cao cả của nó nở rộ, phòng giam phải nói là sạch
sẽ như một căn phòng ở. Mặc dù nó không hoàn toàn sạch sẽ, nhưng ít nhất nó
cũng thỏa mãn được tính nhân văn: cung cấp một nơi ở đúng nghĩa cho phạm nhân.
Phòng giam thời bây giờ được lát gạch men, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát,
không có máy lạnh hay máy quạt thì cũng có thể ngủ vùi mà không cần lo lắng
vấn đề nhiệt độ. Không chỉ thế, chuột đã mất hút, gián tuyệt tích, rệp cũng
biệt tăm.

Đây là một căn phòng giam dành cho tội phạm nguy hiểm. Không giống những phòng
giam khác có thể ở được tám người, phòng giam này chỉ có một người ở. Bởi vậy,
nó không rộng như những phòng giam khác, chỉ khoảng mười lăm mét vuông, có đơn
độc một chiếc giường, không có ti vi. Tuy rằng ở một người sẽ tránh được nhiều
va chạm và mâu thuẫn, nhưng lại có mấy ai hiểu được đây mới là khắc nghiệt
biết bao? Một kẻ bị nhốt trong phòng tối, không nghe được âm thanh gì khác
tiếng hít thở của bản thân, ắt hẳn chỉ có trời mới biết kẻ này sẽ điên khi
nào.

Phòng giam loại này còn được gọi là phòng tự ngẫm – tự ngẫm nghĩ lại, tự nhìn
nhận lại bản thân mình. Thường thường loại phòng này được dùng để cách ly
những tên tội phạm không còn nhân tính như giết người như ngóe, tính cách thất
thường, hay như những kẻ tội phạm tâm thần. Song, cái gì cũng có tính hai mặt,
cho nên đôi lúc nó được dùng để tra tấn người. Việc tra tấn ở đây không phải
là tra tấn những tên tội phạm được liệt ở trên – bởi vì tra tấn những kẻ điên
chẳng mang lại kết quả gì, mà dùng để tra tấn những con “nai”. Nai là một
thuật ngữ ám chỉ những kẻ xấu số đắc tội giới quyền quý. Những con nai này
thường không đủ kinh nghiệm, trải nghiệm đường đời còn ít. Khi nai bị bắt, một
nhóm cảnh sát đã bị thu mua, cũng có thể vì làm vui lòng bề trên, rất vui lòng
khiến nai ngoan ngoãn kí vào tờ khai phạm tội, đồng thời lúc này không để nai
có cơ hội lật bàn kiểu như: bị dùng hình, bị ép cung... mới cho nai tự thân
ngẫm lại.

Thông thường, nai nằm trong phòng tự ngẫm được khoảng bốn đến năm ngày là biết
ngoan ngay. Tuy nhiên, khi có những con nai cứng đầu, hoặc khi muốn nhanh
chóng kết thúc công việc, phòng tự ngẫm được “tăng âm”. Bốn bề vách tường im
lặng, không gian gần như khép kín, nai được giáo dục bằng những thứ âm thanh
khiến người buồn nôn như móng tay cào bảng, thủy tinh cứa sắt... với âm lượng
vừa đủ. Âm lượng nhỏ thì không tác dụng, âm lượng to dễ bức nai điên, hiển
nhiên hai điều này không thỏa mãn yêu cầu của bề trên.

Trương Tuấn Phong bị giam ở một căn phòng như thế. Hắn không thuộc loại bị
tăng âm, song trên trần nhà có bốn chiếc camera nhỏ bằng đầu kim được ngụy
trang cực kỳ tinh tế. Loại phòng này là phòng đặc cách, loại dùng để theo dõi
phạm nhân, nhằm tìm ra điều gì, hoặc thứ gì đó từ phạm nhân.

Sau khi thẩm vấn xong, Trương Tuấn Phong được đưa tới đây. Kể từ lúc đó đến
giờ, hắn nằm nghiêng người về bên phải, mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ say.
Cũng phải thôi, ngày hôm nay quá dằn vặt, bị tra hỏi trong tâm lý lo sợ hơn
bốn tiếng đồng hồ, không gục ngã đã là khá lắm rồi.

Từng tiếng, từng tiếng hít thở đều đều vang lên, tuy nhẹ, nhưng trong không
gian yên ắng như thế này lại vẫn có thể nghe được.


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #1