Hồi Ức Và Chữa Trị


Liễu Nhược Đình bắt đầu thể nội trong cơ thể, hắn bỗng thấy trong cơ thể tồn
tại một loại độc đang ngấm ngầm ăn mòn kinh mạch của hắn. Trong kinh mạch của
hắn, tồn tại những dòng khí màu xám đang bao quanh chất độc, ngăn chặn những
chất độc đó. Nếu không nhờ những dòng khí này, hắn đã bị chất độc này phá hoại
kinh mạch, đau đớn mà chết.

Liễu Nhược Đình tâm thần chấn động, hắn nhìn đi nhìn lại mấy lần, hắn không
thể tin tưởng vào mắt mình nữa. Đây là cái quái quỷ gì vậy...

Nhân họa đắc phúc chăng...???

Cơ thể này không ngờ là Hỗn Độn Ma Thể trong truyền thuyết, người mang ma thể
này cực hiếm, trong triệu người mới xuất hiện được một người mang ma thể này.
Có thể nói,ma thể này là cực hiếm. Họ tu luyện sẽ dễ dàng so với người khác
rất nhiều.

Hắn kích động, không ngờ hắn lại có được ma thể này, nếu hắn tu luyện thượng
cổ ma công, cộng với kinh nghiệm của hắn, nhiều nhất chỉ khoảng 100 năm, hắn
sẽ đạt được lại tu vi ngày xưa. Vậy mối thù này sớm sẽ được trả.

Liễu Nhược Đình không ngờ người mà mình tin tưởng nhất, lại phản bội mình.
Trong kiếp trước, hắn đang đột phá từ Ma Đế lên Ma Hoàng, trong lúc đó hắn yếu
nhất, chỉ cần một người bình thường đâm hắn, cũng đủ hắn đi đời nhà ma. Chuyện
hệ trọng này chỉ hắn và Lâm Nguyệt Hoa biết....

Cứ nghĩ tới đây, hắn lại đau thắt tim lại, hắn hận vì mình đã quá tin
tưởng.....

Trước khi hắn nhắm mắt, hỏi tại sao lại như vậy....

“Ta là đệ tử của Thần Đạo tông, vì thượng cổ ma công mới tiếp xúc ngươi. Ngươi
nghĩ tại sao, ta là một đệ tử chân truyền lại theo một kẻ ma đạo như ngươi.
Khi ngươi có được bản ma công này, những đợt truy giết ngươi, ngươi đều thoát
được. Ngươi cứ nghĩ xem, người cùng vào sinh ra tử với ngươi có đáng tin hay
không. Quá đáng tin ấy chứ. Sau khi hoàn thành được nhiệm vụ này, ta sẽ được
có cơ hội thành tiên, được trường sinh bất tử. Đáng thương cho ngươi, ngươi
quá ngu ngốc. Lại trọng tình, trọng nghĩa như vậy. Lợi dụng điểm đó, ta mới
giết được ngươi”.

Lâm Nguyệt Hoa lạnh lùng nói...

Lúc đó, hắn cười thảm.....hắn chỉ hận vì mình ngu ngốc mà thôi....

Những chuyện đã xảy ra, như một vết dao cứa vào trong trái tim của hắn. Nhưng
ông trời đã ban cho hắn một cơ hội để làm lại từ đầu. Và hắn sẽ trả lại những
gì hắn nhận được.

......

Liễu Nhược Đình hồi tưởng lại những chuyện đã qua, lắc đầu bỏ qua một bên. Giờ
phải giải được độc trong cơ thể này chỉ là một cái búng tay mà thôi.

Hắn bắt đầu đi tìm Hoa đại phu, để lấy những dược liệu cần thiết để giải độc
trong cơ thể của hắn.

.....

Bách Thảo Đường....

Liễu Nhược Đình đi tới trước cửa Bách Thảo Đường, trước cửa có hai người đứng
gác cổng, thấy Liễu Nhược Đình, liền lên tiếng

“Phế vật thiếu gia đi đâu đó, cơn gió nào đưa thiếu gia đến đây vậy”

Liễu Nhược Đình lạnh lùng đưa mắt nhìn nói

“Câm miệng chó các ngươi lại, dù ta là phế vật, nhưng ta là tam thiếu gia của
các ngươi. Các ngươi không biết tộc quy hả, vô lễ với ta các ngươi có biết bị
hậu quả gì không?”

Hai người gác cổng sửng sốt, ngày thường Liễu Nhược Đình đâu có như vậy, ai
trêu chọc hắn, đều im lặng bỏ đi. Nhưng hôm nay lại đối đáp trả lại như thế...

“Phế vật thiếu gia, hôm nay người mạnh miệng quá đó, người ta nói cái miệng
làm hại cái thân đó, biết không”

Hai người âm trầm nói

Liễu Nhược Đình ngoắt ngón tay nói

“Hai tên võ đồ nhị giai thôi mà, lên đây cho thiếu gia. Hôm nay, bổn thiếu gia
cho các ngươi biết như thế nào là miệng chó không thê mọc ngà voi”.

Sửng sốt... nghe lầm chăng.... Hai người nhìn nhau.... Bật cười!!!

Một trong hai người nói!!!

“Liễu Phi, huynh có nghe lầm chăng. Tiếu thiếu gia của chúng ta bảo lên kìa”

“Hahaha, Liễu Nam đệ không nghe nhầm đâu, tiểu thiếu gia đang muốn luận bàn
với chúng ta mà. Chúng ta đâu có từ chối được đâu”

Liễu Phi cười nói!!!

Liễu Nam liền lên tiếng:

“Đúng, chúng ta đâu thể từ chối mệnh lệnh của thiếu gia đúng không. Chúng ta
phải hảo hảo dúng hết sức để luận bàn,nếu không bị trách tội thì không nên đâu
a”!!!

”Hai ngươi các ngươi nói nhảm nhiều quá, lên đi”

“Liễu Nam, đệ lên luận bàn với tam thiếu gia của chúng ta đi, nhớ phải dùng
hết sức chăm sóc tam thiếu đó nha”

Liễu Nam nhếch méch cười....

Liễu Nam bắt đầu tấn công!!!

“Nhất Thiên Quyền”

Quyền ra, ma sát với không khí, tạo tiếng gió ghê người, thoáng chốc đã tới
trước mặt Liễu Nhược Đình.

Nhưng trong mắt Liễu Nhược Đình sơ hở chồng chất, thân hình di chuyển qua bên
phải, hắn tung cước đá vào hậu tâm của Liễu Nam.

Lúc đó, Liễu Nam trợn tròn mắt, không thể tin được. Hắn lắp bắp, nhìn Liễu
Nhược Đình...

“Cái quái quỷ gì vậy, ta mà bại tên phế vật này sao”????


Ma Đế Trọng Sinh Thiên Vân Đại Lục - Chương #3