Ma Đế Trọng Sinh (2)


Trong căn nhà kho tồi tàn, cũ nát, Hoa đại phu thở dài thương cảm nói: “Đứa
nhỏ này thật mệnh khổ, phải sinh ra trong gia tộc như thế này. Bi ai
thật..!!”.Sau khi băng bó xong, để lại ít bạc vụn trên bàn rồi bước ra ngoài.

Cùng lúc đó, một tia sáng màu xanh nhập vào trên đầu Liễu Nhược Đình, nó chỉ
lóe lên rồi biến mất. Chừng nữa nén hương, Liễu Nhược Đình tỉnh dậy, thì thào
nói: “Ta vẫn chưa chết, Lâm Nguyệt Hoa cô vẫn không ngờ là ta chưa chết phải
không. Cô và bọn chính đạo Thần Đạo tông hãy đợi đó, mối thù này ta sẽ trả lại
gấp trăm lần. Thiếu niên này cũng cùng tên với ta, không biết có sắp đặt gì
hay không đây.”

Không ngờ, Ma Đế Liễu Nhược Đình lại xuyên không vào thân thể thiếu niên này.
Hắn bắt đầu ngồi dậy, tiêu hóa hết những ký ức của thiếu niên này. Sau khi
dung hợp xong, hắn lẩm bẩm: “Từ nay ta sẽ thay ngươi trả thù cho ngươi, những
gì ngươi nhận được thì ta sẽ hoàn trả lại hết cho bọn người đó. Ta sẽ giết
toàn bộ mà ngươi căm hận, hãy yên tâm mà lên đường, sau này ta đạt được tu vi
như ngày xưa, trong luân hồi ta sẽ cứu ngươi ra. Bổn Ma Đế này, nói được làm
được.” Hắn vừa nói xong, những uất ức còn tồn đọng lại trong linh hồn đều tan
biến. Và từ nay tên tiểu thiếu gia Liễu Nhược Đình không còn nữa, chỉ còn lại
là Ma Đế Liễu Nhược Đình danh tiếng chấn động khắp tu chân giới.

Sau khi dung hợp, và phát lời hứa hắn bắt đầu kiểm tra thân thể này. Cơ thể
rắn chắc, cơ bắp dẻo dai. Cơ thể này cũng không tồi chút nào, nhưng còn kém xa
với tiêu chuẩn của hắn. Hắn nhếch mép, phế vật ak. Vậy thì để phế vật này từ
từ chơi đùa với các ngươi nhé.

Liễu Nhược Đình đang ngồi xuống đả tọa, thì bỗng nghe tiếng khóc, mếu máo từ
xa: “tam thiếu gia, người đừng chết, người chết rồi, tiểu Thúy biết làm sao
đây, hu..hu..hu..hu”. Nha hoàn tiểu Thúy này khi xưa đi được mẹ hắn nhặt về
trước cổng chùa, mẹ hắn thương tâm, nhặt về nuôi. Khi mẹ hắn chết, thì tiểu
Thúy cũng theo hắn, không vì hắn là phế vật bỏ đi, không vì hắn bị đuổi ra nhà
kho mà bỏ đi, Trong mấy năm qua, nhờ tiểu Thúy, hai người mới lay lắt sống đến
ngày hôm nay.

Tiểu Thúy xô cửa vào thì thấy Liễu Nhược Đình đang ngồi trên giường, mếu máo:
“Tam thiếu gia, người còn sống, may quá rồi, lần sau thiếu gia đừng códại dột
vậy nữa,., Lỡ như..., có mệnh hệ gì, thì tiểu Thúy biết làm sao. Tiểu Thúy còn
mỗi người thân là thiếu gia thôi đó”. Tiểu Thúy vừa nói, vừa khóc như một đứa
trẻ. Liễu Nhược Đình thấy vậy tự dưng ấm lòng, không kìm được vuốt ve toc của
tiểu Thúy: “Xin lỗi muội, ta biết rồi. Lần sau, ta không để muội lo lắng như
vậy nữa đâu.” Nói rồi, lấy mấy bạc vụn mà Hoa đại phu để lại đưa cho tiểu
Thúy, dặn mua ít đồ rồi về ăn.

Hắn thầm nghĩ, cái tên Nhược Đình trước đây thật may mắn, vì thật sự có một
người quan tâm thật sự đến hắn, còn mình ư, quan tâm mình cũng chỉ vì thượng
cổ ma công mà thôi. Hắn đắng chát suy nghĩ.... Từ nay ta sẽ bảo vệ những gì ta
có được. Ai dám làm hại đến lợi ích của ta GIẾT, ai dám đụng đến tiểu Thúy
GIẾT,.... Những chữ giết phát ra liên tục, cùng với khí chất sát phạt quyết
đoán, thể hiện ra Ma Đế ngày xưa uy phong một cõi.


Ma Đế Trọng Sinh Thiên Vân Đại Lục - Chương #2