Thiên Vân đại lục...
Thành Hoa Khải....
Một thiếu niên khoảng tầm mười hai tuổi, trên lưng vác một tảng đá 50 cân đang
chạy vòng quanh sân. Trên mặt nhễ nhải mồ hôi, hơi thở dốc nhưng thiếu niên
này vẫn hiện lên nét kiên nghị.
Thiếu niên này tên là Liễu Nhược Đình, con út của gia tộc Liễu gia. Liễu gia
là một trong ba gia tộc đứng đầu ở thành Hoa Khải này. Trong đó Liễu gia là
gia tộc mạnh nhất, sau đó đến Văn gia và Phương gia.
Mười năm trước, Liễu Nhược Đình được phán là phế vật, không thể luyện võ được,
chứ nói chi là thành võ đồ. Võ đồ là bước thấp nhất để bước vào tu luyên.
Khi hắn bị phán như vậy, thì mọi người xem hắn là ung nhọt của gia tộc, đường
đường là một gia tộc mạnh nhất lại sinh ra một đứa phế vật, làm mất hết cả mặt
mũi. Kể cả cha hắn cũng vậy, vừa nghe xong liền quay lưng bỏ đi. Lạnh nhạt nói
một tiếng : ‘Hai mẹ con ngươi cút ra nhà kho mà ở, Liễu gia ta không cần thứ
sinh ra phế vật này. Mẹ hắn vì quá đau buồn, khi lên 5 tuổi mẹ hắn qua đời, bỏ
lại hắn trên thế gian này. Từ đó, hắn thề phải luyện được võ, hắn phải trả thù
cho mẹ của hắn.
Hắn vẫn cố gắng tu luyện, nhưng vẫn không thành công. Nhưng nhờ chăm chỉ tu
luyện nên cơ thể của hắn rất rắn chắc, có sức chịu đựng tốt hơn người khác rất
nhiều.
Trên trường luyện võ, xuất hiện hai thiếu niên châm chọc hắn : ‘Phế vật, cho
dù ngươi tập luyện có bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không có thành công đâu.
Hahahaha, thật tội nghiệp cho ngươi, suốt ngày vác trên lưng tảng đá như con
rùa đang chạy đó, hahhaa.’
Những lời châm chọc, hắn bỏ ngoài tai. Bởi vì hắn nghe nhiều quen rồi. Thấy
thế, hai thiếu niên liền cảm giác khó chịu, nên liền châm chích tiếp : ‘Phế
vật, mẹ ngươi chỉ là một tiện tỳ mà thôi, ở đó mà đừng bày đặt cao ngạo với
bọn ta’.
Liễu Nhược Đình, liền dừng lại, quát lên : Liễu Thiên, Liễu Diệp, các ngươi
rút lại lời nói cho ta ngay lập tức’
Hai thiếu niên đó, cười khẩy ; ‘dám ăn nói như thế với 2 ca ca của ngươi ak.
Đúng là con của tiện tỳ có khác.
Liễu Nhược Đình máu giận công tâm, người ngoài dù nói hắn thế nào, dù chê hắn
thế nào. Nhưng hắn vẫn câm lặng mà đi. Nhưng hôm nay hai ca ca của hắn, lại
đem mẹ của hắn trêu đùa, hắn dường như mất lý trí xông lên. Nhưng hai ca ca
của hắn là võ đồ tam giai cao cấp, chỉ còn kém nửa bước là tiến vào võ đồ tứ
giai.
Như kết quả đã đoán, hắn bị một đấm của Liễu Thiên đẫm văng, va vào tường, vô
tình đầu đập vào tảng đá, chảy máu lênh láng.
Liễu Diệp, thấy vậy sợ quá kêu lên : Ca ca, huynh ra tay mạnh quá, có khi nào
hắn chết rồi không.
Liễu Thiên lúc đó, cũng run nhưng bèn nói : ‘Sợ gì, hắn là phế vật, hắn chết
không lo gì đâu. Nhưng dù gì hắn cũng chảy dòng máu của Liễu gia, cho nên hắn
không thể chết trong Liễu gia được. Gọi Hoa đại phu băng bó cho hắn.
Liễu Thiên âm trầm nhìn xung quanh nói : Những chuyện ngày hôm nay, không được
ai tiết lộ. Nếu không, bản thiếu gia sẽ cho các ngươi biết địa ngục là như thế
nào.
Đây là truyện đầu tay của mình. Mong các bạn nhận xét về cách viết, lời văn,
nội dung. Để mình biết mà viết tiếp nhé. Thanks các bạn nhiều ^^