Đánh Cướp !! Là Cướp Hay Đánh !!


Người đăng: pimkim

Ps : Do lúc trước máy hư nên ngưng lại một thời gian, nay viết lại !!

Nửa giờ sau Minh Khang cùng Ngọc Mi bước ra khỏi công ty kiến thiết Miền Nam
trong sự tiễn đưa nồng hậu đến từ cô quản lý Diệu Tâm, thậm chí cô ta còn đưa
cho cậu một tấm thẻ khách quý của công ty nữa, điều này càng làm Minh Khang
cảm thán cái xã hội này thực tế vô cùng.

Bước trên đường, Minh Khang đi trước còn Ngọc Mi lẽo đẽo theo sau, trên nét
mặt cô có chút gì đó âu sầu chứ không vui vẻ như trước nữa. Minh Khang tinh ý
nhận ra nên dừng lại nhìn thẳng vào mắt cô
- Mi, cậu sao vậy ?? Từ nãy đến giờ mình thấy cậu không vui !!!
- Ừm, tớ không sao, chỉ là....
Ngọc Mi khuôn mặt dè chừng úp úp mở mở, Minh Khang phải lên tiếng thúc giục
vài lần thì cô mới ngập ngừng nói ra, ánh mắt cô long lanh sương mù nhìn cậu
- Cậu giờ là tỷ phú rồi, chúng ta có thể làm bạn không ??
Minh Khang đơ người, hóa ra cô nàng này nãy giờ lo lắng cậu giàu có rồi thay
đổi, mà cô lo lắng cũng phải, chuyện đó giờ trong xã hội thiếu gì. Nghĩ vậy
cậu cười lên mợt nụ cười thật tươi, sau đó cong tay... búng mạnh một cái vào
trán Ngọc Mi
- Ngốc xít, giữa chúng ta còn nói chuyện đó sao. Dù sau này tớ có ra sau thì
cậu vẫn là bạn bè quan trọng nhất của tớ
- Thật sự, tốt quá....
Đôi mắt Ngọc Mi nhòa đi do cảm động, nhưng sâu trong lòng cô lại có một cỗ
nuối tiếc khó nói nên lời “ Chỉ là bạn thôi sao....”
- Sau này đừng suy nghĩ lung tung vậy nữa, đi nào hôm nay tớ đãi cậu đi ăn
khắp tất cả nhà hàng trong thành phố luôn !!
- Chờ... chờ một chút
Minh Khang cười nắm lấy tay Ngọc Mi, không thèm để ý sự phản đối của cô cậu
vẫy tay bắt lấy một chiếc taxi rồi kéo cô vào đó, trong tiếng nói cười vui vẻ
của cả hai chiếc xe khởi động tiến vào một nhà hàng gần đó, một tình cảm thật
ấm áp lòng người.

Cả hai không biết rằng bên trong một hẻm nhỏ đối diện, một vài gương mặt cười
gằn đang nhìn theo bóng dáng chiếc taxi, nụ cười tàn nhẫn hiện lên khuôn mặt
kẻ cầm đầu
- Tiền đó... là của tao !!!!
......


  • Này tài xế, đây hình như đâu phải đường đến nhà hàng !
    Ngồi bên trong xe nhìn khung cảnh dần vụt qua, ánh mắt Minh Khang ngày càng
    trở nên sắc bén, có lẽ từ sau sự phản bội kia cậu đã trở nên đề phòng với tất
    cả mọi thứ, hơn nữa từ khi lên xe đến giờ vẫn có một cảm giác nguy hiểm len
    lỏi quanh đây.

  • A a, nhà hàng ngon nhất nằm ở phía trước đó !!
    Tài xế taxi là một người trung niên có gương mặt phúc hậu cười a a trả lời,
    Minh Khang vì không muốn Ngọc Mi ngồi cạnh lo lắng nên cũng không nói gì thêm.
    Lát sau, chiếc xe quẹo vào một con đường nhỏ vắng vẻ rồi đậu lại trước một nhà
    xưởng bỏ hoang. Đến lúc này Minh Khang cũng đã phần nào đoán được mục đích của
    đối phương, ngoài cướp bóc thì có thể là gì ???
    Quả nhiên, ngay khi cả hai vừa xuống xe thì có một bọn người cầm hung khí từ
    trong nhà xưởng đi ra, cầm đầu là một tên cao to lực lưỡng mặc áo thun đen,
    hắn ta có một vết sẹo thật dài trên mặt, hai tay đều có xăm hình đầu hổ. Minh
    Khang thấy vậy thì bước lên che trước người Ngọc Mi, cô bé này giờ đây đã sợ
    run rẩy cả người, chỉ sợ là cả sức chạy trốn cũng không có nữa. Chỉ thấy Minh
    Khang khẽ thì thầm một chút gì đó với cô, cô hơi bất ngờ rồi khẽ gật đầu cho
    tay vào túi áo.


  • Các ngươi muốn gì ?
    Minh Khang lên tiếng chất vấn, bọn người kia nghe vậy thì cười gằn, tên thủ
    lĩnh bước ra hất mặt.


  • Thằng nhóc, khôn hồn giao ra số tiền của tao đây !

  • Tiền của mày ???
    Trên đầu Minh Khang hiện đầy dấu chấm hỏi, mình lấy tiền bọn chúng bao giờ,
    xưa nay đâu có vay nặng lãi đâu

  • Đừng giả ngây, giao 13 tỷ rưỡi đó ra ngay cho ông, không tao giết cả hai
    bây giờ !!
    Một thằng gầy teo đứng bên tên mặt sẹo hùng hổ lên tiếng, nhưng ngay lập tức
    bị mặt sẹo trừng mắt lui trở về.

  • Há, thì ra là nó. Mà nó là tiền của tao mà, khi nào thành của bọn bây thế
    !!
    Minh Khang khoanh tay cười khẩy, bọn này chưa gì đã xem đó thành tiền của
    chúng rồi.
    Mặt sẹo nhíu chặt chân mày, giọng nói đầy sự thiếu kiên nhẫn.

  • Đừng nói nhảm, tao nói của tao thì là của tao. Mày để con nhỏ đó lại rồi
    mau mau cút đi lấy tiền, nếu phản kháng, tao giết !!
    Nghe tên mặt sẹo nói mà ánh mắt Minh Khang ngày càng lạnh dần đi, tên này
    chẳng những muốn lấy tiền mà còn muốn cậu để Ngọc Mi ở lại làm con tin nữa,
    nhìn cái ánh mắt dâm tà của bọn kia là cậu thừa biết chúng nghĩ gì rồi, có
    điên cậu cũng sẽ không để cô ở lại.

  • Ngọc Mi, vào xe khóa cửa lại, dù bên ngoài ra sao cũng không được đi ra !!

  • Nhưng mà...

  • Vào đi !
    Minh Khang quay đầu lại nói với Ngọc Mi, lúc đầu cô nhất quyết không chịu
    nhưng nhìn ánh mắt của cậu cô đành cắn môi bước vào trong.
    Lúc này Minh Khang mới thở phào ra một hơi, sau đó đưa ánh mắt lạnh lẽo quét
    nhìn xung quanh, trên mặt hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

  • Tiền của tao, muốn lấy thì nhào vô !!
    Mặt sẹo sững sờ, đàn em hắn cũng rơi vào ngây ngốc. Kịch bản không đúng a,
    đáng lý ra tên nhóc này phải van xin lạy lục rồi dâng tiền dâng gái lên chứ,
    làm sao lại có dũng khí phản kháng thế này, chẳng lẽ có chỗ dựa sao ?????
    Tuy nhiên với tố chất tốt đẹp của một đại ca giang hồ, mặt sẹo rất nhanh bình
    tĩnh lại, hắn gầm lên với lũ đàn em “ Xử nó !!”
    Nghe lệnh thủ lĩnh, mười ba tên còn lại lập tức cầm lấy hung khí trong tay
    nhào lên tấn công Minh Khang, có gậy gỗ, gậy bóng chày, tuýp sắt, kiếm nhật...
    lung tung beng đủ mọi thứ !!
    Chân trái đang thả lỏng bước nhẹ lên trước một bước, Minh Khang nghiêng đầu né
    qua cú quét của một thằng tóc đỏ, tay phải đang thủ thế dưới eo của cậu bỗng
    đấm mạnh ra. Dây là một đòn đấm xoáy trong thế võ Việt Long cổ truyền, lúc nhỏ
    câun từng tập một thời gian cùng một ông lão tốt bụng.
    Cú đấm của Minh Khang chính xác rơi vào bụng tên tóc đỏ, chỉ thấy thân hình
    hắn ta cong lên, hai chân rời khỏi mặt đất, gương mặt hắn tràn đầy sự đau đớn
    đến mức vặn vẹo đi, rồi sau đó như một bao cát bay ra xa hơn năm mét.

  • Cái WTF !!!
    Tên mặt sẹo đứng khoanh tay bên ngoài hai mắt như lòi ra, đấm một người nặng
    gần 60km văng xa năm mét, đây chẳng lẽ là cao thủ trong truyền thuyết sao ??
    Kể cả lũ đàn em cũng dại ra, mẹ nó một đòn K.O thì còn đánh nỗi gì, tuy nhiên
    rất nhanh chúng lại gầm lên tấn công tiếp, sống trong giang hồ thì làm sao rút
    lui được đây.
    Minh Khang lạnh lùng cười, một chốc dừng lại ban nãy đối với cậu đã đủ rồi.
    Nếu là lúc trước thì cậu đối đầu cùng hai ba người là đã hết sức, còn mười mấy
    người như vầy thì chỉ chạy thoát là may. Nhưng, giờ khác rồi, Minh Khang giờ
    chính là một Ma đạo sĩ, dù chỉ là một tên học đồ thì thân thể cũng mạnh hơn
    bọn này nhiều.

Ở đây phải nói thêm một chút về sự khác nhau giữa Ma đạo sĩ cùng Ma pháp sư.
Hai bên mặc dù đều sử dụng ma lực để thi triển ma pháp tuy nhiên về bản chất
thì có sự khác biệt rất lớn
Ma pháp sư, hấp thụ Nguyên tố trong trời đất, dùng tinh thần lực dẫn động vào
thức hải bản thân rồi chuyển hóa thành ma lực, loại ma lực này mang đậm thuộc
tính của tự nhiên nên khi ma pháp sư đọc lên các loại pháp chú thì sẽ hình
thành Ma pháp, và tất nhiên cơ thể của Ma pháp sư cũng yếu như sên
Còn Ma đạo sĩ thì khác đi, họ hấp thụ năng lượng từ vũ trụ, thông qua sinh
mệnh lực cùng tinh thần ý chí của cơ thể để chuyển hóa thành ma lực. Bên trong
thân thể mỗi một Ma đạo sĩ đều có một thứ gọi là Ma lực nguyên, đó là nơi chứa
đựng ma lực cùng sự sống của họ, nếu nơi đây bị phá hủy thì Ma đạo sĩ cũng
chết đi. Cho nên nói, Ma đạo sĩ có ma lực càng mạnh thì sinh mệnh cũng càng
mạnh, thân thể họ cũng theo đó tăng phúc mà cường hóa lên, đó là chưa kể đến
một số loại ma pháp đặc thù còn có tác dụng tăng cường thân thể. Và Sát long
ma pháp chính là một trong số đó....

Minh Khang bây giờ có tố chất thân thể không kém hơn các vận động viên thể
hình, cộng thêm kĩ năng chiến đấu võ cổ truyền cùng Ma pháp, đối phó với mười
mấy tên này quả thật là dễ dàng.
Ầm !!
Một cước đã gãy xương sườn một tên tóc vàng, Minh Khang tung người lê né tránh
một cú đập từ cây gậy bóng chày sắt. Thuận thế cậu xoay người một vòng rồi, đá
bay tên đó đi.
Sau khi rơi xuống, Minh Khang quét mắt nhìn xung quanh, lúc này thì chỉ còn
hai tên đang run như cầy sấy đứng trước mặt cậu, những tên khác kể cả mặt sẹo
đều đã đo ván dưới đất rồi, tất cả đều hôn mê đi.
- Tự xử đi !!! Đánh ngất đối phương tao tha cho tụi bây !
Minh Khang nhàn nhạt nói, thú thật là bây giờ hắn mệt vô cùng rồi, ai mà ngờ
sử dụng hết ma lực sẽ rơi vào kiệt sức chứ ! Mà cũng may hai tên đó đã sợ tè
ra quần rồi, nghe cậu nói vậy thì chẳng hề do dự mà đánh ngất đối phương. Đến
lúc này Minh Khang mới thở hắt ra rồi ngã ngồi xuống đất
- Thiệt là tốn sức mà.......


Ma Đạo Sĩ Hệ Thống - Chương #4