Ngọc Mi


Người đăng: pimkim

“ Đinh. Nhiệm vụ đã được kích hoạt, mong kí chủ kiểm tra rồi thực hiện. “
Minh Khang trợn trắng mắt trân trối nhìn mục nhiệm vụ bỗng nhiên nhấp nhoáng
hào quang, trong lòng bất đắc dĩ cực độ lựa chọn mở ra.
Nhiệm vụ ngày : Làm 10 việc tốt. Phần thưởng tùy theo mức độ chuyện tốt bản
thân làm.
Nhiệm vụ phụ : Biến thân cao to đen hôi, đả kích người yêu cũ. Thưởng 10000
JJ, 1000 exp. Thất bại, liệt dương.
Nhiệm vụ chính, nhiệm vụ ẩn chưa mở ra.
Hơi ngạc nhiên nhìn vào hai nhiệm vụ, bỏ qua cái nhiệm vụ ngày thì cái kia quả
thật là vì hắn tạo ra. Dù cho không có hệ thống thì hắn vẫn sẽ làm vậy, dù sao
bây giờ giá trị con người hắn cũng lên tới chục tỷ rồi, Minh Khang đã thề là
sẽ khiến cô ta hối hận suốt đời.
Thăm dò xong hệ thống, Minh Khang đóng lại bảng điện tử rồi khẽ cựa người.
Bỗng nhiên một cảm giác trầm nặng trên tay phải làm hắn sửng sốt.
Khẽ nghiêng đầu nhìn sang, Minh Khang đến bây giờ mới để ý là có người đang
gối đầu lên tay mình ngủ.
Đó là một cô gái trẻ khoảng 18 tuổi, gương mặt trái xoan bầu bĩnh đáng yêu.
Hai má hồng hồng cùng đôi môi chúm chím khiến cô càng trở nên hấp dẫn vô cùng,
tựa như một trái nật đào đầy ngọt ngào vậy.
“ Ngọc Mi !!”
Minh Khang kinh hô, cô chính là bạn thân cùng lớp với hắn, hai đứa thân đến
nỗi chẳng giấu nhau điều gì.
“ Ưm. “
Nghe có người gọi tên mình, Ngọc Mi theo bản năng cựa mình một cái. Rồi như
nhớ ra điều gì, cô bật người dậy, kích động la lên.
“ Khang, cậu tỉnh rồi, có sao không ? Thấy đau ở chỗ nào không? Để tớ đi kêu
bác sĩ !”
Ngọc Mi nói liên tu một tràng rồi như một làn gió thơm lao ra ngoài để lại
Minh Khang nằm cười khổ.
“ Đồ ngốc ! “
Mắng nhẹ một câu nhưng Minh Khang lại thấy chút gì đó ấm áp trong lòng, đến
giờ phút này cũng chỉ có Ngọc Mi vẫn đối xử thật tốt với hắn thôi. Minh Khang
thầm thề với lòng sau này nhất định sẽ báo đáp cô thật tốt.
Bộp bộp bộp...
Tiếng bước chân vang động lên liên hồi, sau đó Ngọc Mi ù một cái vọt vào
phòng, đi theo sau cô là một chàng thanh niên khá đẹp trai mặc áo blue trắng,
Minh Khang đoán cô chắc là bác sĩ lo cho mình.
- Khang, bác sĩ đến rồi, cậu thấy không khỏe chỗ nào nói ra đi !!
- Đồ ngốc, đừng ồn ào !
Nhìn bộ dáng lo lắng ngốc nghếch của Ngọc Mi làm Minh Khang không khỏi mỉm
cười, lấy tay đập nhẹ một cái vào trán cô làm Ngọc Mi rưng rưng ôm đầu ngừng
nói, Minh Khang ngồi dậy mĩm cười với bác sĩ.
- Xin chào ! Tôi là Minh Khang, thời gian này đã làm phiền bác sĩ rồi.
- Chào cậu, tôi là Mỹ Vân là bác sĩ quản lí phòng bệnh này. Thật ngạc nhiên
khi cậu có thể tỉnh dậy sớm thế, tôi cứ nghĩ ít nhất phải ngày mai cơ.
Bác sĩ Mỹ Vân cũng nở nụ cười tươi đáp lại, giọng điệu mang lên sự bất ngờ
không hề che dấu. Mà cũng phải thôi, Minh Khang mặc dù không bị thương chí
mạng nhưng cũng không hề nhẹ chút nào, nhất là vết đập ở đầu, có thể trong một
ngày tỉnh lại thì thật kì lạ.
- Haha, có lẽ cơ thể tôi khá tốt đi. Mà bác sĩ, tôi thấy cơ thể mình ổn cả
rồi. Liệu cô có thể cho tôi ra viện hôm nay được không ??
- Cậu muốn xuất viện, không được !!
Nữ bác sĩ không hề suy nghĩ một câu bác bỏ, đùa sao bị thương vậy mà còn đòi
ra viện sớm. Nằm mơ !!
- Đúng đúng, cậu phải ở đây để...
Ngọc Mi ở bên cạnh cũng hùa vào, tuy nhiên chỉ nói được một nửa thì bị Minh
Khang trừng mắt nuốt trở về.
- Nhưng tôi cảm thấy bản thân không có vấn đề mà bác sĩ. Nếu không, cô dẫn
tôi đi kiểm tra đi. Nếu mọi thứ bình thường thì hãy cho tôi về, ha...
Minh Khang kì kèo, thậm chí hắn còn đứng dậy nhảy nhảy hai cái để chứng minh
nữa.
- Này... thôi được, cậu đi theo tôi làm kiểm tra đi. Nếu thật không có vấn đề
thì cậu có thể về.
Nữ bác sĩ Mỹ Vân có chút chần chờ rồi cũng gật đầu đồng ý.
.....
Hai tiếng sau.
Trong ánh mắt không thể tin của tập thể các bác sĩ, Minh Khang ung dung kéo
tay Ngọc Mi rời khỏi bệnh viện. Hai người sóng vai nhau đi trên con đường đầy
người xe tấp nập.
- Khang, cậu...
Được một lúc, Ngọc Mi không nhịn nổi định mở miệng, tuy nhiên môi cô mấp máy
nhưng không thể hỏi ra được, cô sợ mình sẽ chạm đến vết thương lòng của Minh
Khang.
- Hì hì, làm sao vậy ? Có gì cứ hỏi đi, cứ nhấp nha nhấp nháy vậy không giống
cậu chút nào.
Minh Khang cười hì hì nói với Ngọc Mi, bây giờ tâm trạng hắn đã thông suốt
rồi. Loại người như Huyền không đáng giá cho hắn đau buồn nữa, sẽ có ngày cô
ta cùng với Gia Bảo phải hối hận về hành động của mình.
- Cậu... và Huyền chia tay à ?
Ngọc Mi thấp thỏm hỏi.
- Ừ, chia tay rồi !!
- Tại sao vậy ???
Ngọc Mi nhẹ hỏi, âm thanh nhẹ nhàng như sợ hắn buồn.
- Cô ta cùng Gia Bảo phản bội tớ.
Minh Khang ngước mặt nhìn trời thở hắt ra, nói ra việc này quả nhiên tư vị
không dễ chịu tí nào.
Hai người lần nữa rơi vào trầm mặc.
- Ngọc Mi, đi cùng với tớ...
Bỗng Minh Khang nhớ ra là mình còn 15 tờ vé số trúng thưởng đang nằm trong ví,
do lúc trước bỏ quên nên đến khi biết mình trúng giải thì cũng gần hết hạn đổi
rồi. Nhớ tới đó hắn vội nắm tay kéo Ngọc Mi vọt ra ngoài bắt lấy taxi, mục
tiêu Công ty cổ phần kiến thiết.
- Đi đi đi đâu ??
Ngọc Mi đỏ bừng mặt nhìn tay Minh Khang đang nắm lấy tay mình, dù đây đã không
phải lần đầu nhưng cô vẫn thấy mắc cở vô cùng. Tim cô như con nai con loạn
nhảy.
- Bí mật, lát sẽ biết !
Minh Khang nháy nháy mắt thần bí nói, đổi lấy chính là một trận hờn dỗi của
Ngọc Mi.
.....
- Công ty cổ phần kiến thiết Miền Nam hân hạnh được phục vụ quý khách !!
Bước vào công ty Minh Khang cùng Ngọc Mi ngay lập tức được một nhân viên thân
thiện đến chào.
- Chào cô ! Chúng tôi đến đổi vé trúng.
Minh Khang cũng hữu hảo cười đáp lại, đồng thời nói ra mục đích của mình.
- Vâng ! Mời quý khách đi theo tôi đến phòng đổi thưởng.
Cô nhân viên sắc mặt như thường nói, mỗi ngày ở đây không có 1000 thì cũng có
800 lượt đổi vé trúng, không có gì ngạc nhiên hết.
Không biết khi cô ta biết Minh Khang đổi mười tờ giải đặc biệt thì còn có thể
bình tĩnh như vậy không.
- Này này, cậu trúng số à ? Mà cậu có mua vé số bao giờ đâu ??
Ngọc Mi tò mò kéo kéo tay áo hắn, đôi mắt to long lanh tràn ngập các dấu hỏi.
Cô thấy hôm nay Minh Khang có gì đó khác xưa mà cô không hiểu nổi.
- Làm việc tốt mua 10 tờ ai dè trúng.
Minh Khang nhún nhún vai, nói xong thì dắt tay Ngọc Mi theo cô nhân viên đi
vào một căn phòng sang trọng có ghi một số 3 to trên cửa.
Cô nhân viên đẩy cửa rồi ra hiệu cho hai người tiến vào, sau đó cô khép cửa
lại rồi đi làm việc của mình.
Bước vào phòng, cảm giác đầu tiên của Minh Khang chỉ có hai chữ : thanh nhã.
Toàn căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, chỉ có một bàn trà, một bộ sofa cùng
một bàn làm việc.
Lúc này trên bàn làm việc đang có một cô gái đang cắm cúi ghi chép gì đó, nghe
có tiếng bước chân cô khẽ ngước lên để lộ gương mặt tuyệt sắc của mình. Nở một
nụ cười chức nghiệp cô khẽ ra hiệu cho hai người ngồi xuống sofa, bản thân cô
cũng bước ra ngồi ở đối diện hai người.
- Xin chào, tôi là Diệu Tâm. Là người phụ trách của phòng đổi thưởng số 3.
Diệu Tâm khẽ vươn ra đôi tay trắng xinh ngà ngọc của mình, thấy vậy Minh Khang
cũng đưa tay ra nắm nhẹ rồi rụt lại. Trong lòng hắn thì thầm than, xúc cảm tốt
quá.
Thấy Minh Khang biểu hiện bình tĩnh làm Diệu Tâm cảm thấy bất ngờ, cô vô cùng
tự tin vào nhan sắc của bản thân mình, người con trai ở trước mặt làm cô đánh
giá hắn cao thêm vài phần.
- Tôi không thích dài dòng, chúng ta vào thẳng công việc đi. Cậu muốn đổi
thưởng bao nhiêu ?? Tôi nói trước, ở ngoài cửa chính có ghi rõ ràng, nếu cậu
đổi dưới 1tr thì rất tiếc phải mời cậu ra ngoài rồi !!
Diệu Tâm có chút dí dỏm nói, mặc dù nội dung chẳng hay ho gì nhưng cách nói
chuyện của cô làm người khác chẳng thể nào chán ghét được.
- Tất nhiên !! Tôi muốn đổi mười tờ này.
Minh Khang cũng chẳng có ý kiến gì, đổi lẹ còn về, vừa nói hắn vừa lấy ra mười
tờ vé số ra để lên bàn.
Nghĩ nghĩ hắn lại bồi thêm một câu : “ Toàn bộ đều là giải đặc biệt “.
- Đặc... đặc biệt. Mười tờ !!
Diệu Tâm trợn tròn mắt lắp bắp nói. Cô vừa công tác được ba tháng thôi, lúc
nào thấy wua tràng cảnh này.
- Đặc biệt.. mười tờ... mười lăm tỷ... mười lăm tỷ...
Kể cả Ngọc Mi nghe vậy thì cũng rơi vào trạng thái thất thần, khuôn mặt ngốc
trệ nhìn đáng yêu vô cùng. Minh Khang thấy vậy thì kiềm lòng không được béo má
cô một cái khiến cô la làng lên, còn hắn thì cười ha ha một cách vui vẻ cực
kì.
.....
20h còn 1c


Ma Đạo Sĩ Hệ Thống - Chương #3