Chương 1: Uy Lang



Tiểu Ngưu và Nguyệt Lâm hối hả rời khỏi hậu viện. Nguyệt Lâm vội vã đến sân giữa còn Tiểu Ngưu thì trở về phòng mình. Trong lòng hắn có chút hơi không an tâm. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Ai mà không lo mình bị báo thù chứ. Ai bảo mình đi cắm sừng người ta làm gì?



Tiểu Ngưu thực không nghĩ sẽ gặp sư phụ như vậy. Nếu như để sư phụ biết mình ngủ cùng sư nương, chắc sư phụ biến cuộc ra mắt lần đầu thành chuyện thanh lý môn hộ, đánh mình thành một đống thịt.



Nhưng ý nghĩ trong đầu lại xoay chuyển. Chuyện này chỉ cần sư nương đừng để xảy ra đàm tiếu, mình thì giữ kín miệng, người khác làm sao mà biết được. Sư phụ của ta à, hay là người cứ an tâm làm con rùa đen đi. Ta ngủ là việc của ta, ông sơ suất là việc của ông, chúng ta đều vui vẻ cả. (1) Nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút.



Mãi đến giờ ăn cơm tối vẫn không thấy sư phụ gọi đến gặp. Tiểu Ngưu thở ra một hơi, thầm nhủ trong lòng, xem ra hôm nay không có chuyện gì rồi.



Đến sáng sớm hôm sau, mọi việc vẫn như thường. Tiểu Ngưu như mọi ngày xuống núi gánh nước, trở về chẻ củi, rồi đến lò rèn quai búa, hoàn thành tất cả mọi việc. Cứ hễ ngơi tay, Tiểu Ngưu lại tự nói, vì sao ông ta chưa gặp mình? Trong lòng ông ta nghĩ gì vậy? Không lẽ ông ta biết bí mật của mình rồi sao?



Trong lúc luyện công, Tiểu Ngưu hỏi Chu Khánh Hải: “Đại sư huynh, nghe nói sư phụ đã xuất quan rồi. Đến lúc nào thì người mới gọi mấy đệ tử chúng ta đến gặp vậy?”



Chu Khánh Hải lắc đầu nói: “Tiểu sư đệ à, ta cũng không rõ nữa. Hơn nữa, nghe nói sau khi sư phụ xuất quan, ngoại trừ gặp Tử Hùng, Nguyệt Ảnh và sư nương ra, không gặp ai khác nữa.”



Tiểu Ngưu nghe xong ngược lại trong lòng cảm thấy không thoải mái. Hắn tự nhủ, mình là đệ tử vừa thu nhận, theo lẽ mà nói, đến giờ sư phụ đã biết mình lên núi rồi chứ. Ông ta căn bản chưa từng nhìn thấy tên đệ tử mới là ta, lẽ ra phải gọi đến gặp mới đúng chứ.



Tiểu Ngưu bật cười nói: “Sư phụ vừa mới xuất quan, nhất định sẽ có rất nhiều việc quan trọng phải giải quyết. Đệ nghĩ, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ được gặp lão nhân gia thôi.”



Chu Khánh Hải mỉm cười rất tế nhị nói: “Ta cũng nghĩ vậy. Thôi nào, tiểu sư đệ, chúng ta đừng nói chuyện nữa, làm việc thôi.”



Tiểu Ngưu “dạ” một tiếng rồi cứ theo sự phân phó của Chu Khánh Hải mà làm. Tuy nhiên mối nghi hoặc trong lòng trong nhất thời vẫn chưa giải khai được.



Một mạch mấy ngày liền, Tiểu Ngưu cứ thật thà luyện công theo đúng quy củ. Hắn vừa sợ bị sư phụ kêu gặp, vừa muốn được ông ta gọi đến. Tâm tình của hắn vô cùng phức tạp. Mấy ngày đó qua đi mà không có bất kỳ động tĩnh gì khiến Tiểu Ngưu không sao hiểu nổi.



Trong mấy ngày đó, sư nương cũng không hề gặp hắn. Mà nếu có gặp thì cũng chỉ nói những chuyện công việc chẳng hề liên gì đến sư phụ cả.



Còn nữa, mỗi lần gặp Nguyệt Lâm, hắn đều hỏi nàng về chuyện sư phụ nhưng Nguyệt Lâm cũng chẳng biết được chuyện gì. Việc đó khiến Tiểu Ngưu cảm thấy vị sư phụ này thật là thần thần bí bí, cứ như là một thứ gì đó mơ hồ khiến người ta không khỏi hiếu kỳ.



Lao động thể lực mấy ngày trời khiến Tiểu Ngưu trở nên đen hơn nhưng tinh thần hắn thì đặc biệt phấn chấn. Cần biết rằng luyện công vốn là một việc vô cùng khổ cực. Một người muốn trở thành cao thủ bắt buộc phải chịu nhiều khổ ải. Muốn trở thành cao thủ nhất đẳng có pháp thuật cao minh trấn áp được quần hùng, nhất định phải chịu nhiều cực khổ hơn người khác.



Tiểu Ngưu từ nhỏ đến lớn đã bao giờ phải chịu cực như thế đâu? Cứ đơn cử một ví dụ, tỷ như quai búa trong lò rèn nóng bức. Lò thì luôn hừng hực, tỏa sức nóng ra bốn phía. Một khối sắt có khi không cần phải đưa vào trong lò đã bị nướng đỏ lên rồi. Trong hoàn cảnh như vậy mà Tiểu Ngưu phải đến trước lò kẹp lấy thanh sắt, lật qua lật lại, rồi quay lại đe mà quai búa. Thật sự vô cùng cực khổ.



Mỗi lần Tiểu Ngưu từ lò rèn về, được hít thở không khí bên ngoài, hắn lại có cảm giác như từ địa ngục trở về. Trong lòng hắn thầm gào lên, ta không làm nữa. Không lẽ đó là việc con người phải làm sao? Có điều sau khi bình tĩnh hơn, ý chí của hắn lại trở nên kiên định. Hắn tự nhủ trong lòng, mình không thể nửa chừng bỏ dỡ được. Nếu bây giờ mà thụt lùi, mình sẽ chẳng làm nên chuyện gì nữa. Nếu chỉ có thế này thôi mà không làm được, mấy mỹ nữ kia còn ai xem trọng mình nữa chứ? Hơn nữa, mấy kẻ thù của mình không phải cũng mong mình bỏ cuộc sao? Chẳng có chút bản lĩnh nào thì quá dễ đối phó. Cứ như thế, chả phải làm cho Mạnh Tử Hùng sung sướng biết bao. Y muốn giết mình như thế nào thì cứ thế mà giết, một chút kháng cự cũng không có. Lại còn cái tên khốn nạn Triệu Khúc Xà đã làm nhục mình đến như thế, nếu không học được chút bản lĩnh, làm sao thu thập y đây? Cái tên đó trước khi trở thành thái giám đã có bản lĩnh khá cao rồi. Đợi đến khi y lành lặn thương thế, chắc chắn việc đầu tiên y làm chính là tìm mình để báo cừu. Chuyện đó chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi. Không lẽ mình cứ chờ để các mỹ nữ cứu mạng sao? Như vậy thật quá mất mặt.



Nghĩ như thế nên trong lúc luyện công, Tiểu Ngưu vô cùng nỗ lực. Theo dõi những biểu hiện của Tiểu Ngưu, Chu Khánh Hải không khỏi thầm khen ngợi. Trong mắt y, Tiểu Ngưu là một tên tiểu tử lười nhác, chắc chắn không phải loại người không ngại lao động cực khổ. Nhưng y đã lầm. Về mặt này Tiểu Ngưu đã thể hiện rất tốt. Y thật sự cảm thấy khó hiểu. Y đã từng biết qua vô số người, cớ sao lại nhìn nhầm người này?



Thấy Tiểu Ngưu càng ngày càng ốm, càng ngày càng đen, Nguyệt Lâm hơi lo rằng Tiểu Ngưu không chịu đựng nổi. Không biết có nên chỉ điểm một vài kỹ xảo luyện công hay không? Hay là đến bảo nhà bếp tăng thêm một chút dinh dưỡng cho hắn? Có điều muốn tăng cường thể lực thì chẳng cần kỹ xảo gì mà chỉ cần lao động thể lực thực tế là được.



Sự quan tâm của Nguyệt Lâm đương nhiên làm Tiểu Ngưu thấy ấm áp trong lòng. Hắn hiểu được tình cảm của nữ nhân đối với hắn quý giá như thế nào. Đồng thời hắn không khỏi mong rằng Nguyệt Ảnh cũng có tình ý ngọt ngào dịu dàng như Nguyệt Lâm. Như thế thì quả là quá tốt.



Tiểu Ngưu cũng hiểu, với tính cách của Nguyệt Ảnh, chắc chắn không bao giờ nàng ta làm như vậy. Ngay cả đối với Mạnh Tử Hùng nàng cũng không ôn nhu như thế. Nàng ta không phải là loại tiểu cô nương hay bộc lộ tình cảm của mình ra. Khí phách nàng ta thật to lớn. Nàng ta có phải loại mỹ nữ ngày ngày xuống bếp nấu nướng cho nam nhân đâu? Đừng có mơ! Nguyệt Ảnh nàng ấy không yêu ngươi đâu!



Không nhận được sự quan tâm của Nguyệt Ảnh, Tiểu Ngưu cảm nhận sâu sắc rằng đó là một điều thật sự đáng tiếc. Tuy Nguyệt Ảnh không quan tâm đến hắn nhưng hắn vẫn thường nhìn thấy nàng. Ngoài những lúc gặp nàng ở sân giữa dạy cho môn sinh, có lúc trên đường đi cũng chạm mặt nàng. Sao lại bất ngờ thế này? Gương mặt Tiểu Ngưu lộ rõ vẻ mừng rỡ, thân thiết gọi một tiếng “sư tỷ”.



Nhưng Nguyệt Ảnh chỉ đảo mắt qua hắn một cái, “hừ” một tiếng, rồi như một cơn gió lướt qua người Tiểu Ngưu, để lại cho hắn một mùi hương ngọt ngào khiến hắn thất thần đến cả buổi. Đôi khi hắn cũng nhìn theo bóng hình nàng đang rời xa mà hoài niệm về những chuyện tốt đẹp dạo trước, lục tìm trong ký ức một chút an ủi và tình cảm.



Tiểu Ngưu thầm hy vọng trong lòng. Hy vọng rằng Nguyệt Ảnh sẽ lại gặp nguy hiểm và mình sẽ lại một lần nữa làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng sao có thể như thế được? Bản lĩnh của Nguyệt Ảnh bây giờ đã khác quá xa so với trước kia. Hiện giờ chính nàng mới là người lợi hại nhất, là đại biểu kiệt xuất nhất trong số các đệ tử của Lao sơn. Ai dám có hành vi nào quá đáng với nàng đều phải xem lại xem đầu mình có cứng hay không.



Vì không thể có cơ hội nào như thế nữa nên Tiểu Ngưu vô cùng hối tiếc. Hắn thầm nghĩ, sao mình khờ quá vậy, lúc đó vì sao mình không làm luôn đi? Nếu lúc đó hắn làm thật thì sao nhỉ? Tuy sẽ được những khoái cảm vô cùng tuyệt vời có điều giờ chắc đã gặp Diêm vương từ lâu rồi. Nàng ta như thế, sao có thể để kẻ đã vũ nhục nàng sống sót trên thế gian được? Nàng ta không từ tâm, đa cảm như Nguyệt Lâm.



Bất ngờ trong mấy ngày đó xảy ra một sự việc khiến Tiểu Ngưu vô cùng kinh hoàng.



Một ngày nọ, được sư nương phái đi công việc, Nguyệt Ảnh nghĩ lại tại một khách sạn ở ngoại thành Sơn đông.



Đêm đó, do hơi mệt, Nguyệt Ảnh ngủ rất say. Nào ngờ đến khoảng nửa đêm, một tên đạo tặc lẳng lặng vượt qua cửa sổ đột nhập vào phòng, đoạt lấy tay nãi quần áo của nàng. Nguyệt Ảnh vô cùng nhạy cảm, lập tức tỉnh giấc. Nàng ta vốn chỉ muốn giáo huấn hắn một lần, cũng không muốn ra tay quá độc ác với lũ trộm cắp này mà chỉ định đoạt lại túi quần áo thôi. Nào ngờ tên đạo tặc đó vào cái thời khắc quan trọng như thế lại phạm phải một sai lầm chết người.



Vốn theo dõi từ lúc trời còn sáng, hắn đã phát hiện chủ nhân của túi quần áo này là một mỹ nữ tuyệt đẹp. Nguyên hắn chỉ định cướp lấy túi quần áo xong là trốn đi nhưng nhớ lại lúc ban ngày nhìn thấy thân hình của nàng ta, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy. Hắn không nhìn được, lòng háo sắc nổi lên.



Hắn cho rằng nàng chỉ là một cô nương xinh đẹp và yếu đuối.



Vì vậy, sau khi đi ra đến cửa sổ rồi, tên đạo tặc cười hích hắc mấy tiếng lại quay vào, thò tay vào dưới cái mền của Nguyệt Ảnh định chụp vào bộ ngực vun cao của nàng.



Nguyệt Ảnh nổi giận, vùng người chồm dậy, tung ra một cước. Tên trộm đó cũng có chút võ nghệ, vội vã tránh khỏi, lại quay về phía Nguyệt Ảnh mà tung chiêu cầm nã.



Nguyệt Ảnh giận không thể tả, không thèm né tránh, dũng mãnh chụp lấy cổ tay đối phương, giật mạnh một cái, khiến đối phương trật luôn xương bả vai, đau đến mức hắn kêu cha khóc mẹ.



Nguyệt Ảnh vẫn chưa chịu bỏ qua, lại thắp nến lên. Dưới ánh nến, Nguyệt Ảnh trông đẹp như một nàng tiên nữ, lại chỉ mặc một cái nội y màu trắng khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm mê người. Tên trộm kia nhìn thấy mà nước dãi chảy đầy cả ra.



Nguyệt Ảnh mặc lại y phục rồi đá gãy hết hai chân hắn. Sau đó, Nguyệt Ảnh một mặt thì đấm đá, một mặt thì chửi mắng đến nỗi tên đạo tặc phải cung khai hết tất cả mọi tội lỗi của mình ra. Theo như hắn nói, đã mấy năm rồi hắn chỉ hứng thú với tiền bạc, chưa bao giờ hại một nữ nhân nào.



Tuy vậy Nguyệt Ảnh vẫn chưa chịu thả hắn đi. Sau khi đánh hắn đến hôn mê, bèn trói lại như cái bánh giò rồi xách về Lao sơn. Sau khi sư nương biết được chuyện, nổi giận đùng đùng, nhất quyết không chịu khoan dung đối với đám thái hoa đạo tặc này. Người quyết ‘giết một người để cảnh tỉnh trăm người’, nhất định không tỏ chút lòng từ tâm.



Được sư nương ủng hộ, Nguyệt Ảnh không còn phân vân gì nữa. Nàng cho dẫn tên đạo tặc đến sân giữa trước mặt mọi người, để mọi đệ tử được nhìn thấy tên đạo tặc hái hoa độc ác như thế nào. Tiểu Ngưu cũng đứng trong đám đó. Hắn nghĩ đến việc đối phương dám vô lễ với người yêu của mình, hận không thể tự mình ra tay. Nhưng liền đó ý nghĩ lại xoay chuyển. Tên này tuy ác độc nhưng tội chưa đáng chết. Tuy rằng trộm thì phải chết nhưng cũng không thể vì hái hoa mà kết tội chết.



Chưa biết Nguyệt Ảnh sẽ xử lý tên dâm tặc này như thế nào. Tiểu Ngưu để ý thấy, vào những trường hợp công khai như thế này, tất cả các đệ tử trọng yếu của Lao sơn đều có mặt. Chỉ thiếu mỗi vị sư phụ lạ lùng kia thôi. Tiểu Ngưu không hiểu nổi. Không ngờ việc này mà cũng không xem như đại sự hay sao?



Hắn quay lại nhìn tên đạo tặc hái hoa đang quỳ trên cái đài vừa mới dựng tạm. Nói là quỳ cũng không chính xác. Đúng ra là được hai tên đệ tử xốc hai vai lên bởi vì chân hắn đã bị gãy rồi. Tóc hắn xỏa tung, trên mặt đầy những vết thương còn trong ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Xem ra khá là tội nghiệp.



Nguyệt Ảnh đứng trên đài, lớn tiếng tuyên bố tội trạng của hắn. Hỏi tên đạo tặc mấy câu, hắn chỉ gật đầu.



Cuối cùng, Nguyệt Ảnh tuyên bố người này phạm tội chết. Sau đó, vung một chưởng vào đỉnh đầu tên đạo tặc làm sọ hắn vỡ nát. Phía dưới, các đệ tử đều reo hò inh ỏi.



Tiểu Ngưu vốn nghĩ rằng như thế là xong rồi, không ngờ Nguyệt Ảnh lại nói tiếp: “Tên này đáng chết vạn lần. Chết rồi cũng không được tha thứ.”



Nói xong, ra lệnh một tiếng. Nhiều đệ tử tuốt đao leo lên đài, chém tên đạo tặc nát bấy như tương. Việc này khiến Tiểu Ngưu kinh sợ run rẩy.



Nguyệt Ảnh lại ra lệnh: “Đem hắn ra sau núi làm mồi cho sói.” Lần này quả thật khiến Tiểu Ngưu không lạnh mà phát rét. Hắn thầm nghĩ, người này vốn không đáng chết. Trộm cắp tất nhiên thường bị xử tử. Có điều vì tội danh dâm tặc mà xử tử thì có hơi quá tàn nhẫn chăng? Chí ít cũng phải kiểm tra xem rốt cuộc là đã làm hại bao nhiêu thiếu nữ thì mới đúng chứ.



Giết thì cũng đã giết rồi, đem cho sói ăn thịt để làm gì? Như thế quả là tàn ác. Việc này do chính Nguyệt Ảnh quyết định sao? Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, chắc Tiểu Ngưu cũng không tin nổi.



Hắn nhìn lại Nguyệt Ảnh một lần nữa. Nàng ta vẫn xinh đẹp như thế, bình thản như thế, cứ như là chưa từng có sự việc gì phát sinh. Tiểu Ngưu đột nhiên cảm thấy Nguyệt Ảnh trở thành xa lạ vô cùng.



Sau sự việc đó, Tiểu Ngưu không khỏi dè chừng Nguyệt Ảnh hơn. Hắn lại còn gặp phải ác mộng, thấy mình bị băm nát như tương rồi đem cho sói ăn. Đó là một loại cảm giác mà tự mình không thể nói ra được. Phàm là người sống thì không thể nào kinh qua cái cảm giác đó được. Bởi vì còn chưa kịp cảm nhận thì sinh mệnh của chính mình đã toi mất rồi.



Nàng chính là người mà hắn yêu say đắm ư? Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Đàm Nguyệt Ảnh xinh đẹp như thiên tiên. Xinh đẹp nhất thế gian chính là nàng mà độc ác nhẫn tâm nhất cũng chính là nàng.



Tiểu Ngưu không khỏi tự hỏi có phải mình đã yêu nhầm rồi không? Mỹ nữ như thế này đúng là vừa xinh đẹp vừa đáng sợ. Tuy tên đạo tặc kia chỉ có thể tự trách mình nhưng kết cục như vậy cũng hơi quá bi thảm.



Chiều đó, sau khi ăn tối xong, Tiểu Ngưu thấy ở trong phòng buồn quá, muốn sang phòng Nguyệt Lâm ngồi chơi một chút. Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Nguyệt Ảnh cũng vừa từ phòng bên cạnh bước ra. Hai người chạm mặt nhau.



Bình thường, Tiểu Ngưu mà gặp nàng ta, từ xa khuôn mặt đã bừng lên tươi rói, lại còn cất tiếng gọi ‘Đàm sư tỷ’ rất thân thiết. Hôm nay, gặp mặt nàng ta, Tiểu Ngưu không cười nổi, mà cũng không dám nhìn lâu. Chỉ khi đi ngang qua mới chào một tiếng nhỏ ‘Đàm sư tỷ’. Bộ dạng này xem ra không giống ngày thường lắm.



Sự thay đổi đó của hắn sao lọt qua khỏi ánh mắt của Nguyệt Ảnh? Nguyệt Ảnh dừng lại, ngắm nghía Tiểu Ngưu. Nhìn đến mức Tiểu Ngưu cảm thấy bất ổn, sợ rằng nàng ta lại tung ra một chưởng đánh vỡ toang sọ hắn ra, sau đó vô tình vô cảm đem đi làm thức ăn cho sói lang.



Nguyệt Ảnh nhếch mép cười rồi nói: “Tiểu Ngưu à, ngươi đi đâu đó?”



Tiểu Ngưu khẽ cúi người, nhướn mắt nhìn rồi hết sức lễ phép đáp: “Trình sư tỷ, tiểu đệ ở trong phòng hơi buồn nên muốn ra ngoài cho sảng khoái một chút.”



Nguyệt Ảnh ngẩng mặt nhìn lên trời, thở dài nói: “Cũng phải, hôm nay chẳng có chút gió nào, cũng hơi buồn chán. Được rồi, ta cũng đang muốn hít thở không khí một chút, chúng ta cùng đi chứ.”



Tiểu Ngưu “ai” một tiếng rồi nói: “Rất hân hạnh.” Trên mặt lộ rõ vẻ nghiêm trang, không hề có chút thích thú nào. Như bình thường, nếu Nguyệt Ảnh muốn cùng hắn tản bộ, chắc hắn vui sướng không biết kể sao cho hết, có khi hồn phách vì quá mừng rỡ mà phiêu lạc mất. Có điều hôm nay thì không như vậy, chẳng hề thấy có chút nào vui vẻ.



Nguyệt Ảnh vừa dán mắt vào hắn vừa hỏi: “Ngươi đang định đi đâu vậy?”



Tiểu Ngưu thật thà đáp: “Đệ chưa có chủ ý gì.”



Nguyệt Ảnh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vậy ngươi đi theo ta. Chỗ này ngươi chưa từng đến đâu.”



Tiểu Ngưu đáp liên hồi: “Vâng, vâng.” Có thể đi một mình cùng với Nguyệt Ảnh, đó là may mắn của Tiểu Ngưu, hắn chẳng có lý do gì để không vui. Nhưng hôm nay hắn chẳng hề vui chút nào, trái tim trong ngực lại còn đập thình thịch. Chuyện này cũng không lạ. Số phận bi thảm của tên đạo tặc kia đã để lại trong tim hắn một vềt hằn sâu sắc. Nói chung hắn có dự cảm rằng có khả năng mình sẽ tiếp bước theo người ta.



Nguyệt Ảnh đi phía trước, y phục trắng toát che đậy một thân hình đẹp mê người. Gót sen tha thướt, áo váy phất phơ, bóng hình mỹ diệu lướt đi như tiên. Ánh sáng tỏa xuống càng khiến Tiểu Ngưu ngắm đến say sưa. Thêm vào đó, mùi hương trên cơ thể nàng lại phảng phất bay đến, khiến cả xương cốt Tiểu Ngưu cũng muốn mềm oặt đi. Lúc này hắn còn điều gì phải đắn đo nữa? Dù cho hắn đang đi đến chỗ chết, hắn cũng chẳng còn gì hối hận. Không phải Tiểu Ngưu hắn luôn mộng tưởng được một mình ở bên cạnh mỹ nữ sao? Nay đã phần nào thành hiện thực rồi.



Bằm thành tương thì thành tương, cho sói ăn thì cho sói ăn, chừng nào còn chưa xảy ra chuyện gì với mình thì ta cứ phải mạnh mẽ lên. Tiểu Ngưu thầm cỗ vũ mình trong lòng. Hắn theo sát ngay phía sau Nguyệt Ảnh, cảm nhận một niềm vinh hạnh vô bờ, một nỗi kiêu ngạo không so sánh nổi. Hắn đang một mình đi cùng nàng tiên nữ mà mọi người đều ái mộ. Lại không phải do hắn thỉnh cầu mà chính mỹ nữ tự nguyện nhé.



Từ hậu viện tiến ra tiền viện, lại băng qua sân đến cổng chính, suốt đường đi gặp không biết bao nhiêu là đệ tử. Bất kể là ai, khi gặp, họ đều cung cung kính kính chào sư tỷ. Nguyệt Ảnh như thói quen không hề dừng bước mà chỉ khẽ gật đầu với đệ tử đó, hoặc “ừ” một tiếng, xem như đã có đáp lại rồi.



Mấy đệ tử đó, bất luận là nam hay là nữ đều cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mỗi mình Nguyệt Ảnh, cứ như là Tiểu Ngưu không hề tồn tại. Điều đó khiến Tiểu Ngưu vô cùng khó chịu. Sao vậy chứ, hắn cũng to con mà, chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy à? Cứ cho là ta nhập môn trễ nhất đi nhưng dù sao cũng là đệ tử dòng chính. Đúng ra bọn họ phải chào hỏi hắn chứ.



Thật tội nghiệp! Chẳng hề có ai chào hỏi hắn cả. Tiểu Ngưu chẳng phải thằng ngốc, suy ngẫm một chút liền minh bạch. Thì ra ảnh hưởng của Nguyệt Ảnh ở Lao sơn này rất lớn, có thể nói như hạc giữa bầy gà. Hiện giờ, cao lắm mình chỉ sắm được một vai nho nhỏ, sao có thể so với nàng ta được? Vị trí hiện tại của Nguyệt Ảnh chắc chắn không phải chỉ nhờ vẻ ngoài mà có.



Đồng thời Tiểu Ngưu cũng cảm thấy có chút thể diện. Bởi vì bất kể là nam hay nữ, đã nhìn thấy sư tỷ thì cũng đảo mắt qua hắn một lần, sao hắn không kiêu ngạo được? Hơn nữa, lúc nhìn thấy hắn, trong ánh mắt mấy người đó đều thể hiện một vẻ nghi hoặc. Không rõ tại sao Đàm sư tỷ lại đi cùng với Ngụy Tiểu Ngưu vậy kìa?



Trong ý nghĩ của mọi người, Đàm Nguyệt Ảnh chỉ có thể đi cùng với Mạnh Tử Hùng mà thôi. Lần này trái với mọi khi nên mọi người bắt đầu đoán già đoán non, cho rằng trong mối quan hệ của hai người Đàm Mạnh vừa nảy sinh cái gì đó



Vừa ra khỏi cổng chính liền rẽ sang trái, men theo đường núi mà quay về phía sau núi. Tiểu Ngưu chưa bao giờ ra phía sau núi. Hắn nghe Nguyệt Lâm nói, phía sau núi có rất nhiều lang sói, là nơi để một số đệ tử chịu hình phạt. Nếu có người phạm trọng tội, cũng được đưa ra sau núi để giải quyết.



Hướng đi này khiến Tiểu Ngưu cảm thấy hoảng kinh, trong lòng nghĩ, chuyện gì thế này, sư tỷ dẫn hắn đến đó để làm gì? Hắn lập tức nhớ lại tên đạo tặc kia. Không phải hắn sẽ bị ném ra đó để làm mồi cho sói chứ? Sư tỷ dẫn ta đến đó có phải để ta được chiêm ngưỡng hài cốt của những kẻ bị sói ăn thịt không? Vừa nghĩ đến đó, bất giác trán hắn đổ mồ hôi lạnh. Sợ rằng mình sẽ gặp điều gì đó bất trắc, vậy nên bước chân hắn bắt đầu chậm lại.



Nguyệt Ảnh cũng chậm bước rồi quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Tiểu Ngưu bật cười chỉ vào đám cây rừng trên những dốc núi bên cạnh nói: “Đệ đang thưởng thức phong cảnh. Phong cảnh ở đây thật tuyệt, cũng đẹp như ở quê đệ vậy.”



Nguyệt Ảnh gật gật đầu nói: “Nếu nói về phong cảnh đẹp thì nơi đây không so được với Tây hồ của ngươi đâu. Ai ai cũng nói phong cảnh Tây hồ là đệ nhất thiên hạ, lời ấy không sai đâu nha.” Nói xong, trên mặt Nguyệt Ảnh hiện ra vẻ mặt mê đắm khiến Tiểu Ngưu nhìn thấy cũng rung động trong lòng.



Tiểu Ngưu bước gấp lên đi sánh vai với nàng rồi đáp lời: “Tây hồ có đẹp thì bất quá cũng chỉ là phong cảnh thôi. Nơi đó làm sao đẹp được bằng một phần vạn của sư tỷ chứ?”



Bộ mặt của Tiểu Ngưu vừa mê đắm, vừa chân thành, y như một giáo đồ trước mặt tượng thần.



Nguyệt Ảnh khẽ mỉm cười nói: “Tiểu Ngưu à, ngươi là giỏi tâng bốc người khác lắm đó. Về phương diện này ta không thể nào bằng ngươi được.”



Tiểu Ngưu lập tức chỉnh lại thái độ: “Sư tỷ à, đệ không tâng bốc tỷ đâu. Đó là đệ thật lòng ca ngợi tỷ mà. Ai chẳng biết, sư tỷ chính là người xinh đẹp nhất thế gian chứ.”



Nguyệt Ảnh đưa tay lên, vén lại mái tóc rồi chầm chậm nói: “Tướng mạo là do cha mẹ cho, xấu đẹp thì có nói lên cái gì đâu? Một người chỉ có mỗi diện mạo mà chẳng có tài năng gì thì thật uổng phí.”



Tiểu Ngưu nói: “Sư tỷ là người tài mạo song toàn, thật là vô cùng hiếm có. Ai có thể cưới được tỷ về làm vợ chắc là người hạnh phúc nhất thế gian rồi.” Vừa nói xong, liền nghĩ đến cái tên Mạnh Tử Hùng bình sinh mình căm ghét nhất trên đời, không nhịn được lại “hừ” một tiếng.



Phải rồi, bất kể Nguyệt Ảnh tốt đẹp đến đâu đi nữa cũng không thể tự theo ý mình được. Cái diễm phúc vô biên đó lại thuộc về Mạnh Tử Hùng. Sau này dù mình có ở kề bên cũng chẳng còn ích gì nữa.



Vận số y may như thế thật là quá bất công. Loại người nhìn được mà xài không được đó thì có tài có đức gì, sao cái mạng chó của y lại tốt số như thế chứ.



Nguyệt Ảnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Ngưu à, ta nói với ngươi nha, cứ cho là có người cưới ta, chưa chắc như vậy đã là hạnh phúc. Ngươi cũng thấy đó, tính tình ta nói chung chẳng tốt chút nào. Khi đã nổi nóng lên thì thường hay làm sai. Chẳng hạn như cái tên dâm tặc hôm nọ, ta thật sự không nên đối xử với hắn như thế. Tuy hắn cũng chẳng tốt lành gì nhưng cũng không đáng phải chịu số phận như thế.”



Tiểu Ngưu cười ha hả nói: “Cái tên đó dám có ý xấu với tỷ nên phải chịu tội. Tuy rằng có hơi quá nặng tay nhưng sự tình dù sao cũng đã qua rồi, tỷ cũng không nên để mãi trong lòng làm gì.”



Nguyệt Ảnh bất ngờ dừng hẳn lại, quay đầu hỏi: “Tiểu Ngưu, hãy nói thật. Có phải ngươi cho rằng ta rất độc ác không? Có phải quá thiếu nhân tính không?”



Tiểu Ngưu suy nghĩ trong lòng, nàng nói rất đúng, ta thật sự cho rằng nàng rất thiếu nhân tính. Tuy vậy hắn không đáp như thế: “Đó là sư tỷ nói vậy thôi. Tên đó đối xử vô lễ với tỷ, đáng phải chết. Nếu hắn không ăn trộm, không vào phòng của tỷ, không làm chuyện xấu, hắn đã không chết. Tóm lại, là hắn sai. Sư tỷ không sai chút nào.”



Nguyệt Ảnh phất tay nói: “Thôi được, không nói chuyện đó nữa. Chỉ trách cái tên đó xui xẻo, ai bảo hắn dám phạm vào chuyện úy kỵ của ta.”



Tiểu Ngưu chớp chớp mắt hỏi: “Đó là chuyện úy kỵ gì vậy?”



Nguyệt Ảnh vừa bước chầm chậm về phía trước vừa nói: “Không ngờ ngươi cũng không biết à?”



Tiểu Ngưu đáp: “Đệ không biết.”



Nguyệt Ảnh “hừm” một tiếng rồi nói: “Điều ta căm ghét nhất trên đời chính là những nam nhân ức hiếp nữ nhân. Mỗi lần ta bắt gặp tên nam nhân nào ức hiếp nữ nhân thì ta đều nổi điên lên. Đó là nguyên nhân vì sao tên đó lại phải chịu một sự trừng phạt như thế.”



Tiểu Ngưu “à” lên rồi nói: “Đệ cũng rất ghét những nam nhân ức hiếp nữ nhân. Chúng đơn giản không phải là người nữa. Bản lĩnh của nam nhân không thể dùng ở đó được.”



Nguyệt Ảnh nở một nụ cười nhợt nhạt, rồi nhìn thẳng vào Tiểu Ngưu mà nói: “Kỳ thật ngươi đã từng ức hiếp ta rồi. Không lẽ ngươi đã quên rồi sao?”



Tiểu Ngưu vội vàng phất tay, giải thích: “Sư tỷ à, việc đó không thể xem là ‘ức hiếp’ được. Rõ ràng là đệ chỉ vì cứu người nên mới phải làm như vậy. Tỷ là người thông tình đạt lý, đệ nghĩ tỷ phải minh bạch việc đó rồi chứ.”



Nguyệt Ảnh “hừ” một tiếng lạnh lẽo rồi lại nói: “Tất cả những việc đó ta đều quên cả rồi. Ta chỉ nhớ rằng mình cảm thấy bị mất mát rất nhiều. Ta cứ mãi băn khoăn, không biết phải làm sao với ngươi mới đúng.”



Tiểu Ngưu nghe thấy nàng ta nêu lại việc này, trong lòng cảm thấy bất an, cất tiếng nói: “Việc đó tỷ đã quên rồi thì thôi đi. Chúng ta đừng nhắc lại nữa.”



Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ngươi không phải là một cô nương, làm sao ngươi biết được việc đó đối với một cô nương ảnh hưởng lớn đến mức nào?”



Tiểu Ngưu nhắc nhở: “Không sao, không sao mà, không đến nỗi tệ như vậy đâu. Rốt cuộc thì thân thể tỷ vẫn không suy suyển gì cả mà.”



Nguyệt Ảnh lại dừng chân nói: “Vì thế ngươi mới còn sống đến hôm nay. Cũng là may mắn đó.”



Tiểu Ngưu hoảng sợ, không nhịn được, bất giác lùi lại phía sau một bước nói: “Sư tỷ à, tỷ nói như vậy là ý gì vậy?”



Tiểu Ngưu hoảng sợ, nghĩ rằng Nguyệt Ảnh muốn ra tay với mình. Nếu quả thật nàng ra tay, chắc chắn mình không kháng cự nổi.



Nguyệt Ảnh quét ánh mắt sang Tiểu Ngưu nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, hiện giờ ta vẫn chưa định giết ngươi. Nếu ngươi sợ thì cứ quay về đi, ta tự thư giãn một mình cũng được.”



Câu nói này khiến Tiểu Ngưu cảm thấy xấu hổ. Mình là một đại nam nhân, cớ gì lại sợ một nữ nhân chứ? Đầu có rơi xuống thì bất quá chỉ là một vết sẹo to như cái bát là cùng, sợ cái gì chứ? Dù có phải nhảy xuống vực sâu cũng không thèm nhíu mày.



Nghĩ như vậy, lòng can đảm của Tiểu Ngưu lại trỗi lên. Hắn nghiến răng lại mà nói: “Đệ đi với tỷ cũng được mà. Tỷ đi đâu, đệ theo đấy.”



Nguyệt Ảnh không thèm quay đầu lại nói: “Vậy mới giống một nam nhân chứ.” Nói xong, Nguyệt Ảnh lại tiếp tục tiến bước về phía trước, không quan tâm gì đến Tiểu Ngưu nữa. Tiểu Ngưu sợ người ta không xem mình ra gì nên cũng mạnh bước theo sau.



Dáng đi của Nguyệt Ảnh đúng là tuyệt đẹp. Vừa cất bước, trông như gió vờn đài sen, lại tha thướt như dương liễu. Không cần phải đến gần mà chỉ cần nhìn bằng mắt cũng đã thấy tâm trí mê hoặc rồi.



Tiểu Ngưu lại thầm tơ tưởng, giá mà nàng trở thành lão bà của ta, ui chao, có phải ngày ngày đều được sung sướng không? Lại nghĩ đến sự tàn nhẫn và băng lãnh của nàng, trong lòng lại trở nên hơi u ám.



Hai người, một trước, một sau, tiến về phía sau núi. Chẳng bao lâu họ đến một nơi có một mái dốc thoai thoải rất dài kết thúc là một vách đá thẳng đứng. Một đầu của mái dốc là khoảng không, còn đầu kia, một bên là con đường dẫn đến đây, bên còn lại là một vách đá cao ngất. Phía trên vách đá có một cái động, nhìn vào chỉ thấy mờ mờ, không biết rốt cuộc sâu đến đâu.



Hai người đi lên theo mái dốc, càng ngày càng lên cao. Lúc đi ngang qua sơn động đó, Tiểu Ngưu hỏi: “Sư tỷ à, cái động này là động gì vậy? Trong đó có gì không?”



Nguyệt Ảnh ngoái nhìn về phía sơn động nói: “Cái sơn động này dùng để trừng phạt những đệ tử phạm quy. Nếu ngươi không trung thành, vi phạm môn quy, sư nương sẽ đem ngươi tống vào trong đó mà diện bích xám hối.”



Tiểu Ngưu bật cười nói: “Tiểu Ngưu đệ là người rất có quy củ. Đệ chả cần phải vào trong cái động đó.”



Nguyệt Ảnh lại nói: “Cái động này đã có từ trước. Trước khi phái Lao sơn lập nên nó đã có rồi. Tất cả các đời trước đều có những đệ tử bị đưa đến đây chịu hình phạt. Các đệ tử bị phạt đa số sau đó đều trở thành các danh gia cao thủ.”



Tiểu Ngưu hỏi: “Vậy năm người đệ tử bọn tỷ đã có ai từng bị xử trong cái động này chưa?”



Nguyệt Ảnh đáp: “Tần sư huynh và Tử Hùng đã từng bị.”



Tiểu Ngưu “à” một tiếng rồi lại hỏi: “Bọn họ à, vì việc gì vậy? Không biết có thể cho biết lý do được không?”



Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng đáp: “Tần sư huynh là vì uống rượu ở dưới núi, lúc quay về bị sư phụ bắt gặp, bị phạt diện bích ba năm.”



Tiểu Ngưu lại hỏi: “Vậy còn Mạnh Tử Hùng là vì cái gì?”



Nguyệt Ảnh nhíu mày đáp: “Ta nghĩ chắc không nên nói. Nếu hắn biết được sẽ không thích đâu.”



Tiểu Ngưu thầm nghĩ, không biết cái tên đó làm việc gì đáng xấu hổ như vậy. Chắc chắn chẳng phải việc gì tốt đẹp. Nàng đối với hắn thật tốt, còn lo lắng cho hắn. Có điều nàng không nói với ta, chẳng lẽ ta không biết sao? Ta có thể đi hỏi sư nương. Sư nương sao lại không biết chứ.



Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: “Không nói thì thôi. Thật ra việc đó đối với đệ cũng không quan trọng. À phải rồi, sao hôm nay không thấy Mạnh Tử Hùng vậy?” Từ lúc bái sư đến nay, Tiểu Ngưu chẳng hào hứng gì khi phải gọi y là sư huynh. Trong lòng hắn luôn chán ghét con người đó. Không chỉ vì y chính là tình địch của hắn mà cốt yếu là vì những hành vi của y đối với Chu quận chúa khiến Tiểu Ngưu khinh bỉ. Đệ tử danh môn chánh phái cái gì mà chẳng khác chi tà môn ngoại đạo cả.



Nguyệt Ảnh hít vào một hơi dài, nhìn về phía những áng mây ở xa xa nói: “Vì sao Tử Hùng đến đây, ngươi cứ hỏi sư nương thì biết.” Nói đến đây, hai người đã đến bên vách đá dựng đứng.



Tiểu Ngưu nhắc: “Sư tỷ à, tỷ đến đây làm gì. Chỗ này rất nguy hiểm.” Hắn thấy Nguyệt Ảnh đứng trên một tảng đá nhưng tảng đá này lại chìa ra ngoài vách đá. Hắn chỉ sợ nàng rơi xuống dưới. Hắn quên mất rằng nàng cũng biết bay.



Gió núi thổi mạnh khiến mái tóc Nguyệt Ảnh tung bay lòa xòa, tạo nên một hình ảnh vô cùng phóng túng. Nguyệt Ảnh thở ra một hơi nói: “Ngồi ở đây cảm thấy vô cùng thư giản, mọi phiền não đều như biến mất.”



Tiểu Ngưu đứng phía sau tảng đá nhìn về phía những đồi núi đang ngày càng tối dần đi hỏi: “Sư tỷ, tỷ còn có phiền muộn gì nữa vậy?”



Nguyệt Ảnh ngồi xổm trên tảng đá nói: “Ngươi nói thật là vớ vẩn. Là người ai mà chẳng có phiền muộn của mình chứ. Chẳng phải đời người chỉ là phiền muộn thôi sao?” Nói xong lại thở ra một cái. Lần này trông có vẻ hết sức nặng nề.



Tiểu Ngưu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ cho là có rất nhiều nỗi buồn phiền đi, nhưng không phải chúng ta vẫn phải sống sao? Sống ở trên đời chẳng dễ dàng gì, ngàn vạn lần không nên tự làm khó mình.”



Nguyệt Ảnh quay đầu lại nói: “Câu đó ngươi nghe ai nói vậy?”



Tiểu Ngưu nghênh đón ánh mắt sáng ngời của nàng nói: “Chính ta nói đó. Cái đó cũng chẳng có gì là ghê gớm cả.”



Nguyệt Ảnh gật đầu nói: “Câu đó nghe giống như ‘cứ hưởng thụ trước đã’. Một kẻ không có đầu óc mới nói vậy. Cũng phải, ngươi chính là một kẻ như thế.” Nói xong, quay đầu nhìn mây núi, không để ý đến Tiểu Ngưu nữa.



Tiểu Ngưu thấy Nguyệt Ảnh ngồi ngay đầu mỏm đá, vô cùng hoảng sợ. Tự mình cũng muốn ngồi bên nàng ngắm phong cảnh nhưng sợ nguy hiểm. Cũng sợ Nguyệt Ảnh bất ngờ nhớ lại món nợ cũ. Ngồi như thế, chỉ cần nàng ta đưa tay đẩy một cái, mình lập tức rơi xuống dưới vách núi, bỏ xác dưới đó. Việc đó rõ ràng là không nên. Số phận tên đạo tặc kia chính là một ví dụ.



Nguyệt Ảnh cứ ngồi như thế một lúc lâu không nói tiếng nào còn Tiểu Ngưu chỉ mãi lắng nghe tiếng gió hú, tiếng thông reo xào rạc. Nơi đây thật là cao. Đứng ở đây cảm thấy trời đất thật bao la còn con người mới nhỏ nhoi làm sao, không khỏi tự cảm khái về mối quan hệ con người với thiên nhiên.



Lúc này, đột nhiên Nguyệt Ảnh gọi: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi đến đây.” Nàng quay mặt lại, vẻ mặt rất bình tĩnh, không lãnh đạm mà cũng chẳng nồng nhiệt.



Tiểu Ngưu giật mình, cứ như là trúng phải ma pháp, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cứ thế bước lên tảng đá. Nhưng lòng can đảm của hắn không được lớn lắm nên không dám nhảy một cái lên trên như Nguyệt Ảnh. Hắn sợ lỡ nhảy quá đà, rơi xuống dưới vực thì đúng là chết không đáng.



Nguyệt Ảnh thấy Tiểu Ngưu cẩn thận bò lên, “hừm” một tiếng, cười khinh bỉ nói: “Ngươi can đảm như thế mà cũng đòi làm đệ tử của phái Lao sơn à? Nếu sư nương nhìn thấy ngươi như thế này, nhất định người sẽ rất hối hận vì đã thu nhận ngươi đó.”



Mặt Tiểu Ngưu nóng bừng lên, liền đứng thẳng người dậy, mạnh dạn nhảy vọt về phía trước một cái, đáp xuống ngay bên cạnh Nguyệt Ảnh.



Nguyệt Ảnh khen ngợi: “Vậy mới có chút bản lĩnh nam nhân chứ.”



Tiểu Ngưu nghe được mùi hương mê người dìu dịu trên người nàng, miệng đáp: “Không ngờ cũng có lúc sư tỷ khen đệ nhỉ.” Ánh mắt quét xuống dưới, giương mắt nhìn liền thấy trong lòng hoảng kinh. Thì ra ngay cạnh chân hai người là rìa vách đá. Bên dưới cứ sâu thăm thẳm, nhìn không tới đáy, chỉ thấy vách đá kéo dài không hết.



Nguyệt Ảnh nghiêm mặt lại nói: “Tiểu Ngưu, ngươi có sợ chết không?”



Tiểu Ngưu thật thà đáp: “Là người ai mà không sợ chết chứ. Chết sướng không bằng sống khổ. Cha đệ vẫn thường nói như vậy.”



Nguyệt Ảnh chỉ “hừ” một tiếng, rồi vung tay một cái, túm lấy cổ Tiểu Ngưu, nhấc bổng hắn lên, khẽ xoay tay xách Tiểu Ngưu đưa ra lơ lửng giữa không trung bên trên vách đá.



Không hề phòng bị gì cả, Tiểu Ngưu chỉ kịp kêu một tiếng “mẹ ơi”. Tay chân vung vẫy loạn xạ, giọng gào khản đặc: “Đàm sư tỷ, tỷ đừng đùa như vậy nha. Đùa kiểu này không hay đâu.” Chỉ cần Nguyệt Ảnh thả tay ra thì đời Tiểu Ngưu xem như xong, đại khái là tan xương nát thịt.



Nguyệt Ảnh cười lạnh nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, thì ra ngươi sợ chết đến vậy. Ta lại cứ ngỡ ngươi thực là anh hùng hảo hán, gan dạ trùm đời nữa chứ.”



Tiểu Ngưu nói: “Sư tỷ à, Tiểu Ngưu đệ chỉ là một nam nhân bình thường, chẳng phải là anh hùng hảo hán gì cả.”



Nguyệt Ảnh lại nói: “Bây giờ ta muốn giết ngươi thật đơn giản như giết một con kiến vậy.”



Tiểu Ngưu vừa nghe xong, vội vã nói: “Sư tỷ ơi, sư tỷ tốt của đệ ơi, cứ cho là tỷ muốn giết đệ nhưng tỷ đâu tìm ra được lý do gì đâu. Tỷ nói xem vì sao tỷ phải giết đệ chứ? Đệ đâu có làm gì có lỗi với tỷ đâu.”



Nguyệt Ảnh cười ha hả nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, giết ngươi cũng cần có lý do sao? Nếu ngươi cần lý do, ta cho ngươi biết, cứ dựa vào việc lúc bình thường ngươi đối xử với ta không theo quy củ gì cả ta đã có thể giết ngươi đến một trăm lần rồi.”



Tiểu Ngưu cười khổ đáp: “Có lúc nào đệ cư xử với tỷ không theo quy củ đâu? Đệ chưa từng động tay động chân gì đến tỷ nha.”



Nguyệt Ảnh cảnh tỉnh: “Tuy ngươi không động tay động chân nhưng ánh mắt của ngươi không đàng hoàng, lúc nào cũng quét qua quét lại trên người ta. Vậy ngươi có đáng chết không?”



Tiểu Ngưu kêu “ai” một tiếng rồi nói: “Sư tỷ à, vậy cũng tính là lý do sao? Cứ cho là ánh mắt của đệ không được đàng hoàng lắm nhưng đó là vì tỷ quá sức hấp dẫn. Thử nghĩ xem, trong số những người đã từng gặp tỷ, được mấy người có thể nhẫn nhịn nổi chứ? Trừ phi hắn không phải là nam nhân. Bất cứ nam nhân bình thường nào cũng không thể nhịn được phải nhìn tỷ. Bởi vì tỷ là dạng mỹ nữ mà cả thiên hạ trăm năm mới có một người. Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ như vậy ai mà không muốn ngắm nhìn chứ?” Tiểu Ngưu càng nói càng lanh lợi, càng nói càng can đảmhơn.



Nguyệt Ảnh lại “hừ” một tiếng nói: “Thế còn việc ngươi làm lần trước thì sao?” (2)



Tiểu Ngưu vội đáp: “Sư tỷ à, về chuyện đó, đệ đã giải thích với tỷ cả trăm lần rồi. Đó là thời điểm đặc biệt, vì phải cứu tỷ nên mới phải làm như vậy.”



Nguyệt Ảnh môi run run nói: “Ai cần tên nam nhân thối nhà ngươi cứu ta chứ. Ta thà chết chứ không cần sự quan tâm của nhà ngươi.”



Tiểu Ngưu lại vội vàng đáp: “Cứ cho là tỷ không thèm quan tâm đến bản thân mình, không xem việc đó vào đâu cả. Nhưng đệ lại không thể làm như vậy. Cũng chỉ vì đệ yêu thích tỷ. Tỷ chắc cũng cảm nhận được điều đó. Đệ đối với tỷ lúc nào cũng thật lòng, thật ý.”



Nguyệt Ảnh khinh bỉ nói: “Ngươi nói nghe cũng ra vẻ đường đường chánh chánh lắm, tình sâu nghĩa nặng lắm. Thật ra ngươi tưởng ta không hiểu sao? Ngươi đối xử với ta như vậy chỉ vì lòng háo sắc mà thôi.”



Tất nhiên Tiểu Ngưu không thể thừa nhận. Nếu thừa nhận, chắc không giữ nổi cái mạng nhỏ. Hắn lại lớn tiếng giải thích: “Không đúng, không đúng. Đệ đối với tỷ rất là thật lòng. Nếu tỷ không tin, tỷ cứ ra tay đi, ném đệ xuống dưới đi. Không làm cho tỷ hiểu được, đệ thà chết còn hơn.” Nói xong, hắn nhắm tịt mắt lại, trong lòng thầm mong ông trời có mắt.



Chỉ nghe Nguyệt Ảnh thở dài một cái: “Đáng lẽ ngươi không nên lên Lao sơn. Nếu ta không nhìn thấy ngươi, chắc ta có thể quên được ngươi. Có điều ngươi cứ ngày ngày lượn lờ trước mặt ta, cứ khêu lại cơn giận của ta.”



Tiểu Ngưu nói với giọng thê lương: “Vậy tỷ ném đệ xuống dưới cho chết đi. Đệ chết rồi, tỷ sẽ được an tâm. Vậy chẳng còn ai biết việc đệ cứu tỷ nữa, tỷ không còn sợ bị bẻ mặt nữa.” Nói thì rất dễ nghe nhưng hàm ý lại bảo nàng ta lấy oán báo ân, không có lương tâm.



Tay Nguyệt Ảnh khẽ run lên. Có thể thấy rằng quyết định này thật là khó khăn. Tiểu Ngưu thầm than trong bụng, không biết lần này lão tử có thoát nổi hay không đây.



Đúng lúc hắn gần như mất hết mọi cảm giác, đầu óc thất thần, tay Nguyệt Ảnh khẽ động, ném hắn trở lại chỗ ngồi an toàn. Tiểu Ngưu giống như vừa từ quỷ môn quan trở về.



Khi Tiểu Ngưu mở mắt ra thì hắn đã ngồi yên trên mỏm đá. Chớp mắt một cái, tim lại trở về trong lồng ngực dù vẫn còn đập thình thịch. Chưa sao, mình vẫn còn sống.



Quay đầu sang nhìn thấy Nguyệt Ảnh đã rời khỏi tảng đá, theo đường cũ quay về. Hắn bị hút theo cái bóng lưng trăng trắng của nàng. Lúc này, dáng điệu nàng trông thật cô đơn và yếu ớt



.



Đến khi Tiểu Ngưu xuống được khỏi tảng đá thì Nguyệt Ảnh đã đi mất không còn bóng dáng đâu nữa. Nàng ta đã biến mất nhưng Tiểu Ngưu vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Hắn không hiểu nổi vì sao Nguyệt Ảnh lại dẫn mình đến đây. Hay là nàng thật sự muốn lấy mạng của mình? Nếu thật muốn lấy mạng mình, vừa rồi chẳng phải là cơ hội tốt nhất hay sao? Vì sao nàng ta lại thả ta ra? Dường như mình đâu có giá trị gì để nàng ta lợi dụng đâu chứ.



Tiểu Ngưu cứ thế xoa xoa đầu, mừng thầm, mình vẫn còn sống. Vừa rồi thật là quá nguy hiểm, chỉ cần nàng ta tuột tay một cái, mình chắc chẳng còn hình người nữa. Quá nguy hiểm, quá sức nguy hiểm! Sau này không được ham sắc mà quên mạng sống được.



Ngồi ở đó suốt cả nửa ngày, Tiểu Ngưu mới bắt đầu quay về. Hắn không dám đi theo Nguyệt Ảnh ngay lập tức. Theo kịp thì sao nào? Lỡ nàng ta nổi giận, mình lại rơi vào cảnh tuyệt vọng.



Cư xử với nữ nhân thật không dễ. Đều là những người quen biết với nhau cả, vậy mà đột nhiên lại nguy hiểm đến sinh mạng. Nếu mình thông minh thì nên mau chóng rời khỏi Lao sơn. Đó thật là kế sách vẹn toàn. Sự an nguy thì được bảo đảm rồi nhưng sống còn ý nghĩa gì nữa chứ? Không thoát ra khỏi cái đám hỗn độn này thì chính mình cũng không thể quay về nhà được.



Suốt đường đi, Tiểu Ngưu cứ nghĩ ngợi lung tung cho đến khi về đến chỗ ở. Hễ gặp ai chào hỏi, hắn cũng chào hỏi lại nhưng không hề còn cái vẻ hưng phấn, kiêu ngạo như lúc đi. Mỹ sắc tất nhiên là quan trọng nhưng sinh mạng cũng quan trọng. Không có mạng sống thì chuyện gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.



Quay về đến phòng mình, vừa ngồi xuống uống một ngụm nước thì Nguyệt Lâm bước vào. Tiểu Ngưu vừa nhìn thấy nàng liền cảm thấy trong lòng yên tĩnh lại, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, nói: “Giang tỷ tỷ, đến đây ta ôm một cái. Đến đây, mau ngã vào lòng ta nào.” Tiểu Ngưu chìa hai tay về phía nàng, mời gọi.



Nguyệt Lâm nhoẻn miệng cười, như con chim nhỏ bay xuyên qua rừng cây, lao vào lòng hắn. Hai tay nàng choàng lấy cổ Tiểu Ngưu, cất giọng nhu mì: “Chuyện gì vậy? Lại phạm vào sắc giới à?”



Như vừa được nhắc nhở, Tiểu Ngưu thuận tay vuốt lên ngực nàng, bắt đầu vò nặn, xoa tới xoa lui, cảm giác thật tuyệt vời. Nguyệt Lâm cảm thấy thư giản, đôi mắt long lanh như đang ngận nước. Đôi môi hồng khẽ mở, phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ.



Tiểu Ngưu lại đưa tay xuống kiều đồn của nàng, vừa ve vuốt vừa cười nói: “Nếu không phải e dè gì, ta thật rất muốn cùng nàng đại chiến một trận đó.”



Nguyệt Lâm uốn éo thân người rồi hôn mấy cái lên mặt Tiểu Ngưu, nũng nịu nói: “Ta đến không phải để ngồi đây. Ta từ chỗ sư nương đến đây. Người bảo ta gọi chàng đến. Chàng có đến không?”



Tiểu Ngưu giật mình nói: “Người gọi ta đến, sao ta dám không đến chứ. Người gọi ta từ lúc nào? Có chuyện gì không vậy?”



Nguyệt Lâm cạ cạ khuôn mặt đang tươi cười của mình vào mặt Tiểu Ngưu, đáp: “Người bảo thì chàng đi đi. Người tìm chàng vì việc gì thì ta không biết. Người tìm ta vì việc gì thì ta biết.”



Tiểu Ngưu lại hỏi: “Người tìm nàng có việc gì?”



Nguyệt Lâm đáp: “Sư nương tìm ta muốn hỏi ta có muốn xuất sơn hay không?”



Tiểu Ngưu hỏi lại với vẻ khó hiểu: “Vì sao vậy?”



Nguyệt Lâm nói: “Thì vậy mà. Mấy ngày trước, sư nương nhận được thiếp của phương trượng Thiếu Lâm muốn mời một số đệ tử đắc lực của Lao sơn phái chúng ta đến để cùng bàn bạc chuyện võ lâm đại sự. Sư nương đang lựa chọn người nên hỏi ta có muốn đi hay không.”



Tiểu Ngưu lại hỏi: “Vậy nàng đáp thế nào?”



Nguyệt Lâm mỉm cười nói: “Ta nói đương nhiên ta muốn đi. Chỉ là nếu Tiểu Ngưu cũng đi cùng thì hay hơn. Ta xem ra, sư nương gọi chàng tới, tám phần là liên quan đến việc xuất sơn.”



Tiểu Ngưu mừng rỡ nói: “Được xuất sơn xả hơi thì quá tốt rồi. So với việc cứ ở lì trên núi thì quá tuyệt. Từ lúc lên núi đến nay, nói chung cũng có hơi buồn. Không nói những chuyện khác, chỉ nói việc muốn cùng nàng gần gũi một chút cũng không thể tùy tiện được. Rời đây đi là rất tốt. Muốn thế nào thì được thế đó.”



Nguyệt Lâm lắc đầu nói: “Chưa chắc đã được như vậy. Sư nương xem như đồng ý để ta đi nhưng không thể nào chỉ có hai người chúng ta đi. Còn có người khác nữa.”



Tiểu Ngưu hỏi: “Sư nương còn phái ai đi nữa vậy?”



Nguyệt Lâm nói: “Ta cũng không rõ lắm. Chàng muốn biết thì tự mình hỏi sư nương là được mà.” Nói xong, Nguyệt Lâm gỡ bàn tay ma giáo của Tiểu Ngưu ra rồi từ trong lòng Tiểu Ngưu đứng dậy. Mặt nàng vẫn còn đỏ hồng, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt tràn đầy xuân ý khiến Tiểu Ngưu nhìn mà động tâm, muốn lập tức xông lên ‘hãm thành công phạt’.



Rốt cuộc thì việc đến gặp sư nương vẫn cần hơn. Tiểu Ngưu nói: “Được rồi, ta đi gặp sư nương đây. Nàng đi cùng ta nhé.” Nguyệt Lâm lắc đầu nói: “Ta còn phải trở về phòng mình.” Nói xong, nàng bước ra trước.



Tiểu Ngưu cũng không ép buộc nàng, một mình đi về phía hậu viện. Vừa ra khỏi cửa liền gặp Tần Viễn. Tần Viễn nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi dến đây cho ta.”



Tiểu Ngưu hỏi: “Nhị sư huynh, có chuyện gì vậy?” Tần Viễn rít lên: “Tiểu tử nhà ngươi giỏi lắm! Lần trước ngươi đùa bỡn với ta như với thằng ngốc, không lẽ ta có thể bỏ qua sao?”



Tiểu Ngưu cười hi hi nói: “Chuyện lần trước chỉ là chuyện đùa thôi, nhị sư huynh đừng xem đó là chuyện thật. Thân thủ của người rất tuyệt, chỉ chút nữa là giết chết đệ rồi.” Tần Viễn đảo đảo ánh mắt nói: “Chuyện lần trước tạm thời không nói đến nữa. Giờ ta hỏi ngươi một việc. Ngươi phải thành thật trả lời ta. Nếu ngươi không nói thật, ha ha, không cần sư nương phải đuổi ngươi xuống núi, Tần Viễn ta cũng đánh ngươi rớt xuống núi.”



Tiểu Ngưu nhún vai nói: “Nhị sư huynh, có việc gì xin người cứ hỏi. Chúng ta ai ai cũng là người một nhà, như mấy củ cải mọc lên trong cùng một mảnh vườn thôi mà.”



Nghe cái câu so sánh đó, thiếu chút nữa Tần Viễn đã phát ói. Y nhìn Tiểu Ngưu với ánh mắt giận dữ, hai tay nắm lại nói: “Ngươi hãy nói thật cho ta biết, Ngụy Tiểu Ngưu, lần này Mạnh Tử Hùng bị nhốt lại có phải là ngươi gây ra hay không?”



Tiểu Ngưu vừa nghe đã thấy lùng bùng, liền cất tiếng hỏi: “Nghĩa là sao vậy? Ai bị nhốt vậy? Đệ không biết gì cả.”



Tần Viễn gầm lên: “Tiểu tử thúi, ngươi đừng làm ra vẻ hồ đồ. Chuyện đó ngoài ngươi ra còn ai có thể làm nữa chứ? Cứ cho là Tử Hùng không đúng thì ngươi cũng không được báo thù hắn như thế chứ. Dù sao hắn cũng là sư huynh của ngươi mà.”



Tiểu Ngưu nghe nói Mạnh Tử Hùng bị nhốt, mừng đến mức suýt nữa thì nhảy cẩng lên. Hắn thầm nghĩ, ai có thể làm cho Mạnh Tử Hùng gặp xui xẻo như vậy chứ. Nếu hắn biết được là ai, nhất định hắn sẽ mời người đó đến nhà làm khách nửa tháng để đa tạ.



Tiểu Ngưu phẩy phẩy hai tay, nói với vẻ mặt hết sức thành thật: “Nhị sư huynh à, đệ không làm việc đó. Tiểu Ngưu đệ nếu đã làm thì nhất định thừa nhận. Hơn nữa, ở đây đệ cũng không phải là chưởng môn, không lẽ đệ bảo nhốt huynh ấy là huynh ấy bị nhốt hay sao? Đệ đâu có cái bản lĩnh đó.”



Tần Viễn nói với vẻ mặt u ám: “Ta nghi rằng ngươi đến xúc xiểm với sư nương. Sư nương nổi giận nên đem nhốt Mạnh Tử Hùng lại.”



Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: “Đó đúng là chuyện cười. Đệ có cái gì mà có thể khiến sư nương nổi giận đến mức nhốt người khác lại. Nhị sư huynh à, huynh đề cao đệ quá rồi. Tiểu Ngưu đệ không có cái bản lĩnh to lớn đó đâu.”



Tần Viễn hơi không tin tưởng lắm, nghi hoặc hỏi lại: “Thật sự không phải ngươi sao?”



Tiểu Ngưu đưa tay lên trời nói: “Nếu Ngụy Tiểu Ngưu ta làm chuyện đó, ta sẽ chết bất đắc kỳ tử, chết không có chỗ chôn.”



Tần Viễn nhìn Tiểu Ngưu với vẻ dò xét, trầm ngâm một chút rồi nói: “Tiểu Ngưu, chuyện đó rồi ta sẽ tra xét thêm. Nếu như không phải ngươi thì tốt. Nếu là ngươi thì chúng ta chưa xong đâu. Ta ghét nhất là kẻ xấu trong nhà. Người của mình cắn người của mình, sao lại ác độc như vậy chứ.” Nói xong, y bỏ tay xuống, rồi vẫn còn giận dữ, bỏ đi về phía phòng mình.



Tiểu Ngưu nhìn theo sau lưng y, len lén giơ nắm tay lên, thầm nói, Tần Viễn nhà ngươi được lắm, ỷ mình là nhị sư huynh thì có thể tùy tiện muốn lớn tiếng với ta thì lớn tiếng sao? Đợi đến khi ta trở thành lão đại ở đây rồi, xem xem ta trị nhà ngươi như thế nào. Nào ngờ, ngay trước khi vào phòng, Tần Viễn còn quay đầu lại nhìn một cái. Tiểu Ngưu phản xạ vô cùng nhanh nhẹn, lập tức đổi thành như đang múa quyền. Tần Viễn cũng không nhìn thấy có điều gì lạ.



Tiểu Ngưu đợi đến khi y vào trong phòng rồi, mới bật cười ha hả. Trong lòng hắn nghĩ, sau này không nên gây sự với y nữa. Nếu trái tim sắt đá đó mà hợp cùng với tên Mạnh Tử Hùng đối đầu với ta thì Tiểu Ngưu ta một ngày yên lành cũng không có.



Tiểu Ngưu nhìn về phía phòng của Tần Viễn lè lưỡi ra rồi xoay mình bước nhanh về phía hậu viện. Hắn thầm tưởng tượng trong lòng toàn bộ nội dung việc sư nương gọi hắn đến. Mình cũng có thể nhân tiện hỏi thăm về việc của tên tình địch Mạnh Tử Hùng. Tuy chẳng quan hệ gì với hắn nhưng hắn cũng muốn biết vì sao y lại xui xẻo như vậy.



Đến cửa hậu viện, người giữ cửa cúi chào Tiểu Ngưu rồi báo cho hắn biết sư nương đang đợi hắn. Tiểu Ngưu chào đáp lại rồi chậm rãi tiến vào hậu viện. Vừa bước vào mấy bước là đến phòng của sư nương.



Nha hoàn vừa thấy hắn tiến vào liền mỉm cười rồi rời khỏi cửa. Tiểu Ngưu vừa nhìn thấy nha hoàn thì liền nuốt nước bọt không ngừng. Hắn thầm nghĩ, thật tuyệt, đầy đặn, không biết Tiểu Ngưu ta sau này có cơ hội hay không.



Bước vào trong phòng, Tiểu Ngưu thấy sư nương đang trầm tư tĩnh tọa trên ghế trong phòng khách. Trong phòng hơi tối, không có đèn. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào sư nương tạo nên một bóng hình mơ hồ. Đôi mắt sư nương dù trong bóng tối chập choạng vẫn như mọi khi, sáng rực, dịu dàng, tràn đầy vẻ thành thục nữ tính lẫn phong tình.



Tiểu Ngưu cẩn thận tiến lên trước nói: “Sư nương, đệ tử đến rồi.”



Sư nương chỉ vào cái ghế đối diện nói: “Ngươi ngồi đi. Ta có một số việc muốn nói với ngươi.” Giọng nói của nàng vẫn hết sức thân thiết, gần gũi, lại còn hết sức ngọt ngào. Sau khi ngồi xuống, Tiểu Ngưu nhìn thật kỹ sư nương. Vẻ mặt nàng hết sức bình tĩnh, trông không giống như đang có tâm sự.



Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Sư nương, người tìm ta có chuyện gì tốt không?”



Sư nương chúm môi lại mỉm cười nói: “Tiểu Ngưu à, ta tìm ngươi không lẽ chỉ có chuyện tốt thôi sao? Còn nếu chuyện xấu thì thế nào?” Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: “Đệ tử biết sư nương rất yêu thương đệ tử. Chắc không bắt đệ tử phải làm chuyện xấu rồi.”



Sư nương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta nhận được thiếp của Thiếu Lâm, mời chúng ta đến thương lượng đại sự. Thật ra là về việc của Hắc Hùng Quái. Việc Hắc Hùng Quái trốn thoát khiến võ lâm chánh đạo rất mất mặt. Mọi người cần họp lại thương lượng làm sao để bắt hắn lại. Ta định hỏi ngươi, ngươi có muốn đi không?”



Tiểu Ngưu vừa nghe liền thấy cao hứng. Xuất sơn vui vẻ thì ai mà không muốn chứ. Vì vậy Tiểu Ngưu chẳng hề do dự gật đầu.



Tiểu Ngưu đáp: “Việc sư nương muốn ta làm, sao ta lại không nguyện ý chứ? Xuất sơn học hỏi được nhiều lại còn được rèn luyện thực tế nữa. Đó đúng là việc tốt.”



Sư nương “ừ” một tiếng, hai tay khoanh lại cất giọng nói: “Được rồi, vậy cứ quyết định như thế đi.”



Tiểu Ngưu không nhịn được hỏi: “Ngoài ta ra, sư nương còn phái ai đi nữa không? Sư nương có đi không vậy?” Tiểu Ngưu nhìn sư nương với vẻ mặt quan tâm.



Sư nương đáp với vẻ mặt sảng khoái: “Lần này ta không đi.” Nói xong, gọi nha hoàn vào để đốt nến lên.



Ánh sáng ngập tràn căn phòng. Dưới ánh sáng, sư nương càng bộc lộ vẻ đẹp của mình. Gương mặt mỹ lệ trắng trẻo mê người khiến Tiểu Ngưu xao động trong lòng, thực muốn động tay động chân. Thiếu nữ thanh xuân giống như một quả mận xanh còn thiếu phụ thành thục thì như quả đào chín. Bộ dạng sư nương lúc này thật đúng là một quả đào chín đang chực chờ tứa mật ra ngoài. Tiểu Ngưu nhìn mà muốn trào nước bọt.



Nha hoàn vừa bước ra ngoài, không cần sư nương gọi, Tiểu Ngưu liền kéo ghế của mình sát vào, cứ như muốn ngồi luôn vào lòng sư nương vậy.



Nguyên văn:



(1) 我睡我的,你过你的,大家相安无事 (Ngã thụy ngã đích, nhĩ quá nhĩ đích, đại gia tương an vô sự): Ý nói hắn ngủ với sư nương mà sư phụ không biết (bị che mắt) thì cả hai bên vẫn có thể vui vẻ ở cùng một chỗ được.



(2) đoạn này thiếu do lỗi đánh máy, được dịch giả thêm vào.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #61