Chương 5: Si tình - Phần II



Vân Phương cười khanh khách vài tiếng, bước đi mấy bước, quay đầu lại nói: “Thế chẳng đẹp lòng ngươi sao. Ta vì nhiều thương tâm nên mới bất đắc dĩ tìm ngươi.” Nói rồi hướng về Tiểu Ngưu rất hữu hảo vẫy vẫy tay.



Tiểu Ngưu cũng vẫy tay đáp lại, nói: “ Chúc cô kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, muốn gì được đó.Ta ở trong lòng sẽ thầm cầu nguyện cho cô.”



Vân Phương hé miệng cười, nói: “Ngươi cũng thế, học được nhiều công phu bản lãnh, chờ ngươi luyện được tốt rồi, sẽ có rất nhiều mỹ nữ yêu thương ngươi.”



Tiểu Ngưu trêu chọc: “Trong số mỹ nữ đó có cả cô sao?”



Vân Phương trừng mắt với Tiểu Ngưu một cái, sau đó mới nhẹ nhàng bước đi. Tiểu Ngưu trông theo bóng lưng càng lúc càng nhỏ của nàng, trong lòng một trận ngây ngốc. Hắn thầm nghĩ, tiểu tử kia thật là diễm phúc, lại có mỹ nữ cao quý xinh đẹp như vậy si tình với hắn, hắn là tên hỗn đản may mắn nhất trên đời.



Một lúc sau, hắn mới lấy lại tinh thần, hướng lên núi bước đi.



Nói ra cũng thật kỳ quái, khi quận chúa ở bên cạnh, Tiểu Ngưu không hề cảm thấy thùng nước nặng chút nào, nàng vừa mới đi khỏi, lập tức cảm giác như vác cả quả núi trên vai, thực như muốn ép hắn biến thành người gù. Tiểu Ngưu nghĩ thầm, biết sớm như vậy, chẳng bằng để nàng tiễn lên tận trên núi, như thế có phải là đỡ khổ hơn không.



Tiểu Ngưu nhớ lại từng nụ cười, từng cử động của nàng, cảm giác vô cùng hoàn mỹ. Hắn biết quận chúa còn có bản lãnh cao cường, tâm tính lại rất tốt. Đáng tiếc, nàng lại không phải của mình, nếu như là của mình, làm sao có thể cam lòng để cho nàng rơi lệ đau khổ như thế.



Miên man suy nghĩ, đi tới giữa sườn núi, lại gặp phải Tần Viễn. Tần Viễn chính là đang chăm chăm nhìn nhìn về sơn đạo, vừa thấy Tiểu Ngưu đi lên, đầu tiên là trừng mắt một cái, sau đó mới nói: “Uy, Ngụy Tiểu Ngưu, ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi không trở về, sao lại muộn như vậy?”



Tiểu Ngưu cười cười, nói: “Nhị sư huynh, ta trên người không có tiền, nếu không đã ở lại dưới núi ăn ngon ngủ yên rồi.”



Tần Viễn phì một tiếng nói: “Bớt ba hoa đi, ta chính là nhị sư huynh của ngươi, sau này nói chuyện cùng ta phải biết phân lớn nhỏ.”



Tiểu Ngưu nghiêm chỉnh nói: “Đúng vậy, nhị sư huynh, sau này ta nhất định đối với huynh giống như là một vị tiền bối vậy.” Tiếp theo lại cười nói: “Nhị sư huynh, ngươi không ở trên núi hưởng phúc, lại ra đây đứng làm gì? Không phải ở đây thoáng mát, nên đến để hóng gió chứ?”



Nghe Tiểu Ngưu nói như vậy, Tần Viễn tựa như nhớ tới chuyện gì, hắn vỗ vỗ đầu nói: “Ta thiếu chút nữa đã quên mất đến làm gì, nếu ngươi không nhắc, ta thực sự nghĩ không ra.”



Tiểu Ngưu nghiêng đầu hỏi: “Ngươi tới làm gì?”



Tần Viễn hừ một tiếng nói: “Ta là tới đón ngươi.”



Tiểu Ngưu nghe thấy thì kinh ngạc, nói: “Nhị sư huynh, ngươi thật tốt với ta, ta thực cảm động đến rớt nước mắt.”



Tần Viễn phì một tiếng nói: “Tiểu tử, ít nói khoác đi, nếu không phải Đại sư huynh bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, ta cũng chẳng thừa hơi mà làm.”



Tiểu Ngưu vừa nghe, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Đại sư huynh sợ ta không vác được thùng nước lên núi sao?”



Tần Viễn nói: “Không phải, hắn là sợ ngươi giữa đường gặp chuyện không may, nên mới bảo ta xuống núi đón ngươi.Ta nghĩ ngươi mặc dù bản lãnh không cao cho lắm, nhưng mà đầu óc cũng nhanh nhạy, vận khí cũng tốt, không cần phải xuống tận núi đón, thế nên ta mới ở chỗ này chờ ngươi lên đây. Chỉ là chờ lâu như vậy cũng không thấy động tĩnh gì, ta còn tưởng rằng ngươi không về được, thì ra ngươi vẫn quay về.”



Tiểu Ngưu cũng không tức giận, nói: “Nhị sư huynh, ngươi không biết thôi, con người của ta vận khí cực kỳ tốt, trước kia ta bị rơi vào miệng sói, kết quả vẫn không chết. Có lần còn bị một con mãng xà cuốn chặt lấy người, ta cũng không việc gì. Lần khác lại cùng một con cọp ở chung cả đêm, con cọp đó cũng không có ăn thịt ta.”



Tần Viễn hừ nói: “Tiểu tử ngươi chỉ nói hươu nói vượn, làm sao mà có thể như thê? Ngươi cùng những con súc sinh đó là thân thích sao?”



Tiểu Ngưu lắc đầu nói: “Cùng chúng nó thì không phải, cùng ngươi thì có thể.”



Tần Viễn cả giận nói: “Không phải thân uy, những con súc sinh đó tại sao lại không làm thương ngươi?”



Tiểu Ngưu cười, hạ thùng nước xuống, hít sau mấy hơi, sau đó mới nói: “Ta rơi vào miệng sói, ta lại không chết, là bởi vì con sói không ác; ta bị mãng xà cuốn lấy mà lại không sao, là bởi vì mãng xà không độc, lại còn không có răng. Ta cùng con cọp ở chung một chỗ cả đêm không việc gì, là bởi vì đó chỉ là bức tranh cọp.”



Mấy lời này quả thực làm cho Tần Viễn nổi điên, trong miệng thầm mắng tiểu tử thúi, dám giỡn mặt đại gia, xem ta giáo huấn ngươi. Thân thể nhoáng lên, hướng về Tiểu Ngưu xông tới.



Tiểu Ngưu đương nhiên không ngốc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng chạy thẳng lên núi. Tần Viễn vừa thấy hắn chạy trốn, lại càng nổi giận, một tay giơ lên, một cỗ hỏa khí hướng thẳng Tiểu Ngưu bắn tới.



Tiểu Ngưu hét to một tiếng, lại không kịp tránh, bị đánh trúng vào đầu, “bịch” một cái ngã lăn ra không đứng dậy nổi.Tần Viễn lao tới, trông thấy Tiểu Ngưu nằm bò trên đất, một đám tóc sau gáy đã bị đốt rụi, còn không có nhúc nhích.



Tần Viễn lại càng hoảng sợ, cũng rất hối hận. Hắn tiến lên lật người Tiểu Ngưu lại, vừa nghe tim, vừa thử hô hấp, loay hoay cả nửa ngày mà Tiểu Ngưu vẫn không có động đậy.



Tần Viễn thất vọng, lại càng sợ hãi, lẩm bẩm: “Tiểu tử thúi, ta chỉ là muốn giáo huấn ngươi một chút, ai dè ngươi lại lăn ra như thế này, làm sao mà có một chút lửa cũng không chịu nổi. Bây giờ ta phải ăn nói làm sao với sư nương?” Hắn vừa nói, lại lắc lắc đầu Tiểu Ngưu, chỉ là vẫn không có phản ứng.



Tần Viễn khóe mắt đỏ hoe, nói: “Tiểu tử thúi, ta không cố ý như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?” Hắn lại nghe nhịp tim, thử hô hấp, nhưng đều đã ngừng.



Tần Viễn trước cái chết này cũng không nói ra được, hắn đi vòng vòng tại chỗ hồi lâu, trăm suy ngàn tính, cố gắng tìm biện pháp, cuối cùng đành thở dài nói: “Theo môn quy, ngộ sát đồng môn cũng phải đền mạng, được rồi, ta đã giết ngươi, vậy cứ trở về hậu sơn để sư nương xử trí.” Nói xong liền vác thân thể Tiểu Ngưu lên vai, cấp tốc chạy lên núi.



Không lâu sau, hắn đã chạy tới sơn môn, đi vào quảng trường. Các đồng môn vừa thấy tình hình này, đều rất là kinh ngạc, không rõ đã xảy ra chuyện gì, liền nhao nhao hỏi: “Nhị sư huynh, Tiểu Ngưu làm sao vậy?”



Tần Viễn mặt dài ra, nói: “Mau tránh ra, đừng có cản đường ta.” Mọi người vội vàng dạt ra, Tần Viễn như một vệt khói hướng hậu sơn phóng đi.



Thủ môn nhân ở hậu viện vừa thấy Tần Viễn vác Tiểu Ngưu tới, cũng không rõ là vì sao. Lúc này Tần Viễn cũng không cần bọn họ báo tin, trực tiếp xông thẳng vào hậu viện. Hắn đi một mạch tới tiểu viện sư nương vẫn thường nghỉ ngơi, hét lớn: “Sư nương, người mau ra đây, đệ tử gây họa rồi.”



Nha hoàn nghe tiếng chạy ra, trông thấy tình cảnh như thế, cũng không dám chậm chễ, chạy nhanh vào báo cho sư nương biết. Sư nương vừa nghe, thần sắc bối rối cấp tốc chạy ra bên ngoài. Đến nơi vừa nhìn, chỉ thấy Tần Viễn đã đặt Tiểu Ngưu xuống đất, sắc mặt Tiểu Ngưu không tốt, xem ra rất là nguy kịch.



Sư nương cũng không có hỏi nhiều, đem Tiểu Ngưu cẩn thận xem xét một hồi, sau nó mới hỏi: “Hắn làm sao vậy? Tần Viễn.”



Tần Viễn bịch một tiếng quỳ xuống, cuống quýt dập đầu, nói: “Đệ tử ngộ sát Ngụy Tiểu Ngưu, xin sư nương trị tội.” Nói rồi vẫn quỳ như cũ không có đứng lên.



Sư nương hỏi: “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”



Tần Viễn không dám giấu diếm,liền từ đầu đến cuối kể lại một lượt. Sư nương ừm một tiếng, nói: “Ngươi đúng là có chỗ không đúng, nhưng hắn cũng có điểm sai. Được rồi, ngươi cứ lui xuống trước, chờ sau mới xử lý.”



Tần Viễn lúc này mới đứng lên, nói: “Vâng, sư nương.” Hắn vô cùng áy náy nhìn Tiểu Ngưu một cái, rồi mới xoay mạnh người, như một cơn gió chạy đi.



Vừa ra khỏi hậu viện, suýt nữa còn đâm vào một người, may mà người kia nhanh tránh kịp.



“Nhị sư huynh, Ngụy Tiểu Ngưu đâu? Hắn ở chỗ nào?” Người nọ vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng, chính là Nguyệt Lâm.



Tần Viễn vừa trông thấy nàng, lại càng khổ sở nói: “Ngụy Tiểu Ngưu đang ở chỗ sư nương.”



Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm Tần Viễn, lớn tiếng hỏi: “Nhị sư huynh, ngươi nói cho ta biết, Tiểu Ngưu rốt cuộc bị làm sao vậy?”



Tần Viễn cơ hồ muốn khóc, thanh âm run rẩy nói: “Hắn chết rồi, là bị ta đánh chết.”



Nguyệt Lâm nhảy dựng lên, kêu lớn: “Ngươi gạt ta, hắn không có chết.”



Tần Viễn chỉ chỉ vào hậu viện, nói: “Không tin nàng cứ đi xem, ta cũng không muốn hắn chết, chỉ là mới động một tý hắn đã bất động.”



Nguyệt Lâm tung người phóng đi, còn không quên nói lại một câu: “Tần Viễn, nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, ta sẽ không nhận ngươi là sư huynh nữa.” Vừa nói xong, đã chạy vào hậu viện.



Khi Nguyệt Lâm tới nơi thì bốn nha hoàn đang đứng canh chừng trước cửa, Nguyệt Lâm vội hỏi: “Ngụy Tiểu Ngưu đâu? Thi thể hắn đâu?”



Một nha hoàn nói: “Nguyệt sư tỷ, xin đừng lớn tiếng, sư nương còn đang trị thương cho Ngụy Tiểu Ngưu,”



Nguyệt Lâm nghe xong thì vui mừng, nói: “Hắn còn sống?”



Nha hoàn trả lời: “Không biết, sư nương chỉ nói cứ canh chừng ở đây,”



Nguyệt Lâm càng vội, nói: “Ta muốn vào xem một chút.”



Nha hoàn nói: “Ngươi không vào, hắn có lẽ còn có thể sống, nếu ngươi vào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại sự.” Vừa nghe lời này, Nguyệt Lâm cũng không dám làm ẩu, chỉ đành đứng ở bên ngoài, cùng nha hoàn chờ đợi kết quả.



Nguyệt Lâm lòng nóng như lửa đốt, ở ngoài cửa cứ đi qua đi lại. Nếu Tiểu



Ngưu thực sự trọng thương không thể cứu chữa, vậy mình cả đời phải làm sao? Nghĩ đến tính cách cùng tạo hóa của Tiểu Ngưu, nàng không tin hắn lại có thể chết dễ dàng như vậy. Một đại hài tử hoạt bát vui vẻ như thế, ông trời cũng sẽ không cam lòng mà để hắn chết. Nguyệt Lâm cứ dùng ý nghĩ lạc quan như vậy để tự an ủi mình.



Không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe cửa phòng két một tiếng, sư nương sắc mặt ngưng đọng từ trong đi ra, bước chân nặng nề, càng khiến cho Nguyệt Lâm vô cùng lo sợ.



Nguyệt Lâm thoáng cái đã chạy tới, vội hỏi: “Sư nương, hắn có sống lại không?”



Sư nương không có trả lời ngay, chỉ chỉ tay vào bên trong nói: “Nguyệt Lâm, ngươi tự mình đi xem.” Sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.



Nguyệt Lâm trong lòng càng lo lắng, vội vã tiến vào bên trong, vượt qua phòng khách, đi qua trà thất, bước tới phía ngoài phòng ngủ của sư nương, một tay đẩy cửa phòng ra, Tiểu Ngưu đang ở bên trong. Nàng có phần sợ hãi không dám mở mắt nhìn.



Việc xảy ra thực là không ngờ, nàng còn tưởng hắn đang nằm bẹp tại chỗ, toàn thân không nhúc nhích, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại hoàn toàn không phải thế. Nàng thấy chính là Tiểu Ngưu đang ngồi trên một chiếc ghế tựa, tay cầm một tách trà thơm phức, ánh mắt, khí sắc đều bình thường không hề khác trước.



Nguyệt Lâm hoài nghi mình bị hoa mắt, vội nhắm vào một lát, sau đó mới mở ra nhìn kỹ, không sai, chính là xú tiểu tử kia đang ngồi uống trà, còn hớp một hớp từ từ nuốt xuống. Trông thấy nàng tới, hắn liền mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy.



Nguyệt Lâm thở phào nhẹ nhõm, tiến vào phòng, hỏi: “Tiểu Ngưu, ngươi còn chưa chết?”



Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: “Chết rồi thì làm sao mà uống trà, làm sao mà cùng nàng nói chuyện?”



Nguyệt Lâm sắc mặt chuyển sang tức giận, nói: “Tiểu Ngưu, ngươi đùa có quá đáng không? Ngươi đem chúng ta biến thành con khỉ để giỡn sao? Hại ta vội muốn chết.”



Tiểu Ngưu đứng lên, kéo Nguyệt Lâm lại, để nàng ngồi ở trong lòng mình. Nguyệt Lâm tránh vài cái, rốt cục cũng miễn cưỡng nghe theo, chỉ là sắc mặt vẫn còn tỏ ra bất mãn.



Tiểu Ngưu ôn hòa nói: “Giang tỷ tỷ, nàng nghe ta nói, ta không phải cố ý trêu trọc các người. Ta cùng Tần Viễn trêu đùa, hắn nhất thời nóng nảy, liền dùng pháp thuật đánh ta, ta lúc đó bị hắn đánh ngã, sau đó mới bắt đầu giả chết, ta chỉ muốn dọa hắn một chút xem hắn xử lý ta như thế nào. Là vứt bỏ ta nơi hoang dã, hay là vẫn đem lên núi. Cũng may, hắn còn không để ta thất vọng.”



Nguyệt Lâm ngồi nghiêng một bên trong lồng ngực Tiểu Ngưu, dụng phấn quyền đánh hắn một cái, sẵng giọng nói: “Bại hoại, ngươi suýt nữa hù chết ta, sau này không cho phép ngươi đùa giỡn như thế nữa. Ngươi làm như vậy, không chỉ khiến Nhị sư huynh sợ hãi, ngay cả chúng ta cũng bị ngươi dọa chết.”



Tiểu Ngưu nghe xong cảm thấy ấm áp, một tay càng ôm chặt Nguyệt Lâm, một tay lại ở trên người nàng mà lần mò, cái miệng cũng không có nhàn rỗi, đem hết ngọn nguồn sự việc cặn kẽ nói ra một lượt, để cho Nguyệt Lâm hiểu rõ.



Nguyệt Lâm bị Tiểu Ngưu mò mẫm, cả khuôn mặt đều đỏ hồng, nói: “Ngươi không có chuyện là tốt rồi, mau buông ta ra, sư nương còn ở bên ngoài, nếu như có người đi vào, chúng ta cũng không có cách nào nào gặp người.



Tiểu Ngưu ngược lại sờ soạng càng hăng say hơn, nói: “Giang tỷ tỷ, ta cùng nàng ở chỗ này chơi đùa, chúng ta cũng đã mấy ngày không có làm chuyện đó, ta muốn nếm thử mùi vị của nàng.”



Nguyệt Lâm làm sao không muốn nếm thử nhục vị này, chỉ là nàng còn lo ngại, ngoài miệng nói: “Không được, chỗ này không thể, hay là để hôm nào đó tìm chỗ khác.”



Tiểu Ngưu nói: “Nàng không cần lo lắng, vừa rồi ta cùng sư nương ở trong phòng nói chuyện, là ta bảo người gọi nàng đến, mục đích chính là cùng nàng kiền một hồi, để cho thoải mái một chút.”



Nguyệt Lâm nghe xong trong lòng rung động, nói: “Ngươi làm sao mà biết ta tới.”



Tiểu Ngưu cười nói: “Ta đương nhiên biết, nàng ở ngoài cửa hô hét một hồi, ta còn có thể không nghe thấy sao? Nàng đối với ta rất quan tâm mà.”



Nguyệt Lâm sẵng giọng: “Nếu ta biết ngươi ở chỗ này giỡn chúng ta, có đánh chết ta cũng không đến.”



Tiểu Ngưu hắc hắc cười nói: “Có chuyện gì, cứ để sau hãy nói, bây giờ chúng ta bắt đầu đã.” Vừa nói xong, miệng đã áp lên mặt của Nguyệt Lâm mà hôn, đôi tay cũng không ngừng nhào nặn trước ngực nàng. Lúc này hai người đột nhiên thân mật, khiến cho Nguyệt Lâm vừa mừng vừa sợ. Nếu tình lang không có chuyện, nàng cũng an tâm.Nếu sư nương đã đồng ý cho mình đến gặp Tiểu Ngưu, tất nhiên ở bên ngoài đã có chuẩn bị, mình cũng không cần phải lo lắng, sư nương trước giờ làm việc vẫn rất chu đáo.



Tiểu Ngưu thấy Nguyệt Lâm ngoài chối trong thuận thì vô cùng mừng rỡ, hắn đem miệng chuyển qua đôi môi đỏ mọng của nàng, giống như đói bụng lâu ngày ra sức mà “gặm”, bàn tay to lớn ở trước ngực nàng cơ hồ muốn đem y phục của Nguyệt Lâm vò nát ra. Trải qua một phen chơi đùa cọ sát, đôi mắt Nguyệt Lâm đã khép lại nhỏ như sợi chỉ, hai cánh mũi cũng phập phồng thở gấp, khiến cho Tiểu Ngưu cảm thấy vô cùng thỏa nguyện, mỹ nữ này đã đến thời khắc mê người nhất.



Hôm nay Nguyệt Lâm mặc y phục phấn sắc bó sát người, vóc dáng tuyệt mỹ vừa nhìn đã không thể rời mắt. Song nhũ nhô cao, chân ngọc mượt mà, mỹ đồn chắc nẩy trơn bóng, tất cả đều khiến cho người ta phải thèm muốn. Nhất là Tiểu Ngưu, từ lâu đã nếm qua mùi vị của nàng, hắn hiểu rõ những địa phương mê người của Nguyệt Lâm không chỉ có những thứ ở bên ngoài này.



Tiểu Ngưu kéo Nguyệt Lâm đứng lên, hai người đứng thẳng mà hôn. Nguyệt Lâm lúc này cũngkhông còn thẹn thùng, bạo dạn vươn chiếc lưỡi thơm tho ra, ở trên mặt Tiểu Ngưu mà liếm láp, không bao lâu, đã bị Tiểu Ngưu quấn lấy vào trong miệng, hai người ra sức mút nút, chơi đùa, phát ra âm thanh chùn chụt. Bọn họ hai tay cũng đều bận bịu, đều ở trên người đối phương mà say sưa hoạt động. Vì vậy, dục hỏa cả hai càng lúc càng bốc cao.



Đầu tiên là Tiểu Ngưu ngừng lại động tác, muốn cởi ra y phục của Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm lại đẩy tay hắn ra, tự mình chủ động thoát y. Nàng lõa thể vẫn là thiếu nữ đặc trưng, da thịt vừa trắng vừa mềm, nhục quang, nhục hương tỏa ra bốn phía, chỉ thấy hạ thân Tiểu Ngưu nảy lên nảy lên, …..



Nguyệt Lâm lại như hiền thê ngoan ngoãn cởi y phục cho Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cảm thấy hạnh phúc, hưởng thụ phục vụ của nàng, đồng thời cũng không bỏ qua cơ hội chiếm tiện nghi. Không phải là trên song nhũ mâm mê nhào nặn, nhất định là đang ở dưới kiều đồn vuốt ve sờ nắn. Thân thể nàng tràn ngập đàn hồi dụ hoặc.



Tiểu Ngưu đặt Nguyệt Lâm ngồi lên ghế, đồng thời tách hai chân nàng đặt lên hai bên tay vịn. Nguyệt Lâm vì để cho hắn cao hứng, cũng không có cự tuyệt, ngượng ngùng làm theo. Bộ dáng nàng như vậy khiến cho Tiểu Ngưu hồn vía lên mây.



Một thiếu nữ xinh đẹp lõa thể, kiều đồn đặt lên mặt ghế, bởi vì hai chân đã tách ra đặt ở trên cao, địa phương thần bí kia hoàn toàn lộ ra. Tiểu phúc trơn nhẵn, phía dưới lưa thưa vài sợi lông tơ, đôi cánh hoa mềm mại đã mở ra, chính giữa khe nhỏ vương một sợi dịch thể dinh dính, còn đang chầm chậm chảy xuống. Cúc hoa bên dưới lúc nở lúc co, theo từng nhịp thở của mỹ nữ mà tạo thành tiết tấu.



Tiểu Ngưu chịu đựng kích thích, nhục bổng đã sớm kiêu hãnh vươn cao. Hắn khen ngợi: “Giang tỷ tỷ, nàng khiến ta mê mẩn đến chết, để cho ta kiền nàng nha.” Nói xong, Tiểu Ngưu liền nhào tới, nửa thân hạ xuống, hai tay nắm lấy hai bên đùi ngọc, đem bổng tử dấn lên nhập vào giữa hai cánh hoa, phốc một tiếng, đã ngập vào một nửa.



Cánh hoa căng ra, Nguyệt Lâm a một tiếng, nói: “Tiểu Ngưu, chậm một chút, đừng chọc mạnh như thế.”



Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: “Ta sẽ rất nhẹ nhàng, để cho nàng thoải mái muốn khóc.” Nói rồi, đem bổng tử rút ra huyệt khẩu, ở cửa động mà dứ dứ lên xuống, đợi cho dâm thủy của nàng ra nhiều, mới mạnh mẽ đâm vào, một lần tiến thẳng tới hoa tâm.



“A, thực thoải mái, giống như đâm đến tận trong tim.” Nguyệt Lâm dịu dàng nói ra cảm thụ của mình.



Tiểu Ngưu đắc ý cười nói: “Lát nữa còn có việc thoải mái hơn nhiều, khiến cho nàng cả đời không quên.” Nói rồi dồn sức dấn mạnh hạ thân, mỗi một lần đều là trường đả, chẳng bao lâu đã phát ra tiếng phanh phách, dâm thủy tuôn ra càng nhiều hơn.



Tiểu Ngưu chằm chằm nhìn đôi nãi tử từng chập từng chập rung lên, bổng tử lại càng mạnh mẽ tiến xuất, nhịp ra nhịp vào, vô cùng thoải mái. Nguyệt Lâm cũng như hắn, sướng khoái đến độ hai chân run rẩy.



Tiểu Ngưu lại càng hăng hái, một mạch kiền hơn ngàn cái, kiền đến mức chiếc ghế thiếu chút nữa gãy nát. Cứ như vậy một hồi, cuối cùng Nguyệt Lâm cũng đạt tới cao triều.



Tiểu Ngưu vẫn không chịu bỏ qua, bảo Nguyệt Lâm bày ra “Hổ Bộ”, còn mình đứng ở phía sau nàng, lại đem nhục bổng cắm vào. Một bên kiền, một bên nắm lấy kiều đồn phì nộn, say sưa cùng Nguyệt Lâm hưởng thụ một tư vị hoàn toàn khác.



Kiền qua sướng qua, thân thể Nguyệt Lâm nhuyễn như một cuộn bông vải, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi. Tiểu Ngưu ôm lấy Nguyệt Lâm, hai người nằm lăn trên giường của sư nương.



Nguyệt Lâm nhẹ giọng nói: “Chúng ta mau mặc y phục vào, nơi này không có thể coi như khách sạn được.”



Tiểu Ngưu cười nói: “Đừng sợ, sư nương sẽ không quấy rầy chúng ta. Ta còn muốn kiền một lần nữa.”



Nguyệt Lâm lắc đầu nói: “ Không được, chúng ta đang ở Lao Sơn, cũng nên cẩn thận một chút mới tốt.”



Tiểu Ngưu gật đầu, nói: “Ta nghe lời nàng.” Hai người liền đứng lên mặc vào y phục, đồng thời cũng nói một số chuyện, trong đó lại có một chuyện quan trọng làm Tiểu Ngưu chú ý.



Nguyệt Lâm nói: “Tiểu Ngưu, ngươi biết không, hôm nay sư nương nhận được một tin tức, nói là Hắc Hùng quái đã chạy trốn.”



(*)Tiểu Ngưu cảm thấy ngạc nhiên, nói: “Điều này không có khả năng, bạch đạo nhân sĩ sao lại đối với hắn khinh suất như vậy? Bí mật của Ma đao nằm trên người hắn, bạch đạo nhân sĩ còn có thể để hắn chạy thoát, điều này không có đâu.” Trong lòng lại hy vọng việc này là thật.



Nguyệt Lâm giải thích: “Nếu không có người hỗ trợ, Hắc Hùng Quái tự nhiên sẽ không chạy được. Ngươi cũng nên biết rằng, người giúp cho hắn chạy thoát rất là lợi hại đó.”



Tiểu Ngưu hỏi: “Là vị cao thủ nào của tà phái?”



Nguyệt Lâm trả lời: “Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng sẽ nghĩ không ra, chính là



Tây Vực tiên cơ Ngưu Lệ Hoa.”



Tiểu Ngưu a một tiếng, nói: “Bọn họ chính là kẻ thù đó. Cha của Ngưu Lệ Hoa chính là bị Hắc Hùng Quái hại mà chết.Ngưu Lệ Hoa sao có thể đi cứu hắn, hắc, việc này quả thật có ý tứ.” Trong lòng lại nghĩ, điều này cũng không phải là không có khả năng. Bọn họ tuy là kẻ thù, nhưng Ngưu Lệ Hoa cũng muốn đoạt hồi Ma đao giống như bạch đạo.Món đồ đó chính là bảo bối nhà nàng.



Nguyệt Lâm hừ một tiếng, nói: “Vô luận tên Hắc Hùng Quái này chạy đến đâu, ta cũng đều muốn tìm được hắn, giết hắn.Hắn hại ta, ta không thể nào bỏ qua cho hắn được.”



Vừa nghe những lời này, Tiểu Ngưu trong long lại cảm thấy chua xót.Hắn không biết nếu có một ngày Nguyệt Lâm biết người đã làm nhục nàng là chính mình, không biết sẽ có cảm tưởng gì.



Tiểu Ngưu nói: “Chỉ sợ không cần đợi ngươi đi giết hắn, hắn đã bị người khác giết.Vô luận là ai, chỉ cần đoạt được bí mật của ma đao từ trong miệng hắn đều sẽ không bỏ qua hắn đâu.” Trong long thầm nghĩ, thanh Ma đao đó không phải là vật lành, ai đoạt được nó chính là tự đem họa vào thân.



Mặc quần áo xong, hai người nhìn nhau cười.Đúng lúc đó, sư nương đi đến, nói: “Các ngươi mau đi đi, sư phụ các ngươi muốn xuất quan rồi.”



Hai người vừa nghe, trong lòng cảm thấy khẩn trương, sợ để sư phụ nhìn thấu được bí mật.Bây giờ còn chưa phải lúc để nhìn thấy hắn.Vì vậy, hai người cấp tốc rời đi.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #60