Tiểu Ngưu không nhịn được tiến về phía trước,từ phía sau ôm eo Điềm Nữu, vong tình nói “Điềm Nữu, làm lão bà của ta nha. Ta rất thích.”
Điềm Nữu bất ngờ không kịp phòng bị, không khỏi “a” lên một tiếng, khẻ giãy giụa nói “Tiểu Ngưu ca, muội cũng thích huynh. Muội đương nhiên nguyện ý gã cho huynh. Chỉ là bây giờ không thể làm loạn được.”
Tiểu Ngưu nghe vậy thì rất sảng khoái, hai tay tiến lên trên, đặt lên trên ngực Điềm Nữu. Nơi đó rất mềm mại, rất co dãn, mặc dù không lớn, nhưng sờ vào rất sảng khoái. Cùng lúc đó, hạ thể của Tiểu Ngưu lại từ phía sao mà ma sát mông của Điềm Nữu, không có hảo ý mà ma sát, ép tới. Lần đột kích này làm cho Điềm Nữu vừa mừng vừa thẹn, còn có một chút vui sướng.
Điềm Nữu quay đầu gắt giọng “Tiểu Ngưu ca, huynh không phải người tốt.” Đôi môi đỏ cong lên, làm nó trông vừa đẹp đẽ vừa đáng yêu.
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, dù sao sờ cũng đã sờ, sao lại không thử hôn đi, Vừa nghĩ như thế, Tiểu Ngưu đã dùng miệng mà áp vào. Điềm Nữu bị Tiểu Ngưu tiến công 3 đường, liền có cảm giác khó mà chịu nổi, nàng cũng không hôn trả, toàn để Tiểu Ngưu chủ động. So sánh với Điềm Nữu, Tiểu Ngưu tự nhiên là thành thục hơn nhiều.
Tiểu Ngưu hôn miệng Điềm Nữu, hai tay mạnh mẽ đặt lên ngực nàng, hạ thân càng dùng lực ấn lên mông Điềm Nữu, kích thích làm Điềm Nữu toàn thân nóng lên, có chút mê mang. Mặc dù đã lớn nhưng nàng vẫn chưa từng bị nam nhân nào phi lễ như vậy. Nàng cũng hy vọng hắn có thể tiến thêm chút nữa, nhưng tôn nghiêm của thiếu nữ không cho phép nàng làm vậy.
Nàng để mặc cho Tiểu Ngưu khinh bạc một hồi lâu, rồi lại đẩy Tiểu Ngưu ra. Tiểu Ngưu cười với nàng “Thơm thật, làm cho ta mê chết được.”
Điềm Nữu xoay người, đứng đối diện với Tiểu Ngưu, nói “Muội giờ là người của huynh rồi, huynh không được khi phụ muội đó."
Tiểu Ngưu nắm tay Điềm Nữu nói “Nhất định là vậy. Ta sẽ chính thức cưới muội. Ta về nhà thì dẫn muội đi cùng. Muội nguyệt ý theo ta không?”
Mặt Điềm Nữu trở nên đỏ bừng, nói “Muội thì nguyện ý, nhưng phụ thân muội thì làm sao đây?”
Tiểu Ngưu đáp “Phụ thân muội không phải là phụ thân ta sao? Ta mang muội theo thì cũng dẫn ông ấy theo. Ta đối với ông ấy sẽ hiếu thuận như phụ thân ruốt của mình.” Hăn trong lòng thầm nghĩ, đối với lão cha ta cũng không thể nói là hiếu thuận. Lão cha thường nhìn ta với vẻ mặt không tốt lắm.
Điểm Nữu nghe xong rất hài lòng, nói “Huynh đi nơi nào, muội cũng huynh đến đó. Phụ thân muội cũng đi theo.”
Tiểu Ngưu gật đầu nói “Vậy thì tốt, sáng sớm mai khi phụ thân muội thức dậy, ta sẽ nói với ông ấy.”
Điểm Nữu nhẹ nhàng rút tay đang bị Tiểu Ngưu nắm nói “Tiểu Ngưu ca, cũng không còn sớm nữa, huynh đi ngủ đi.”
Vừa nghe chữ “ngủ”, Tiểu Ngưu giựt mình, hỏi “Vậy muội ngủ ở đâu?”
Điềm Nữu đáp “Huynh ngủ cùng phòng với phụ thân muội, muội ngủ ở phòng khác.”
Tiểu Ngưu nghe xong có chút thất vọng, thầm nghĩ, nếu chúng ta ngủ chung một phòng thì thoãi mái chết được. Ta muốn làm thế nào thì làm. Bây giờ thì không được rồi, trong nhà còn một lão đầu. Nếu không có lão đầu ở đây, hắc, ta có thể như ý rồi.
Tiểu Ngưu cùng Điềm Nữu chúc nhau ngủ ngon, liền về phòng lão đầu mà ngủ. Nhìn khuôn mặt hiền lành của lão, Tiểu Ngưu lại nhớ đến lão cha mình. Lúc này lão cha chắc cũng đã ngủ rồi. Chỉ là không biết ống có quên mất con mình không. Cho dù không quên, cũng có thể là vẫn canh cánh giữ việc cũ trong lòng.
Từ lão cha liên tưởng đến kế mẫu và Tiểu Tụ,Tiểu Ngưu trong lòng chợt lạnh. Đừng nghĩ chuyện kia xảy ra đã lâu, mình còn chưa quên, tin rằng bọn họ cũng không dễ dàng quên đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tiểu Ngưu thức dậy, lão Lí đã dậy từ sớm đang ở ngoài sân.
Tiểu Ngưu bước ra thì Điềm Nữu đang nấu cơm trong bếp, hướng Tiểu Ngưu cười cười. Tiểu Ngưu nhớ lại nụ hôn hôm qua, trong lòng cực kỳ đắc ý.
Tiểu Ngưu vào trong sân, nói với lão Lí chuyện đã bàn tối qua. Lão lí thở dài một hơi, nhìu mày không nói. Tiểu Ngưu liền hỏi “lão trượng, lão sao vậy? Lão không muốn vào thành sao? Chúng ta đến đó sẽ rất tốt, cái gì ở đây không có, ở đó đều có.”
Lão Lí còn có chút hoài niệm căn nhà này, nói “Ta có chút không nỡ rời căn nhà này. Ta ở thôn này đã hơn nữa đời người, nghĩ đến việc rời đi, trong lòng cũng có chút khó chịu.”
Tiểu Ngưu biết con người không ai muối rời gia hương, liền an ủi “Lão trượng, cũng may Hàng Châu không cách xa nơi này, ông nhớ nơi này thì cũng có thể tùy lúc mà quay lại thăm.”
Lão Lí suy nghĩ một lúc rồi nói “Xem ra không thể làm gì hơn được nữa.”
Vì thế lão Lí quyết định cùng Điềm Nữu đi Hàng Châu. Thời gian xuất phát là sáng sớm ngày mốt. Trước khi xuất phát, tự nhiên phải chuẩn bị một chút. Điềm Nữu phụ trách chuẩn bị đồ đạc trong nhà. Lão Lí cầm tiền Tiểu Ngưu đưa, đi mua xe ngựa của nhà gần đó. Lão Lí lại cùng nữ nhi cáo biệt các hương thân, còn làm một bàn tiệc bày tỏ tình cảm với mọi người. Tình cảnh như thế thì tự nhiên cũng khó mà rời đi được, ngay cả Tiểu Ngưu là người hoạt bát như thế mà cũng có chút buồn buồn.
Buổi sáng hôm lên đường, ba người dậy rất sớm. lão Lí đóng cửa xong, đứng trước cửa hồi lâu, sau đó mới cùng nữ nhi lên ngựa. Tiểu Ngưu buộc con ngựa gầy của mình phía sau xe, mình thì ngồi trên càng xe, lại làm người đánh xe. Nhớ khi bỏ nhà ra đi, một thân một mình trốn đi, khi về không những mang theo lão bà mà còn cả cha vợ. Chỉ là không biết lão cha khi thấy sẽ nghĩ gì. Hắn tin rằng lão cha cho dù hồ đồ thế nào cũng không đuổi mình đi nữa. Sự việc trong quá khứ cũng nên để cho trôi đi.
Dọc đường đi, Tiểu Ngưu chiếu cố hai phụ thân rất chu đáo. Đến núi Ngọa Long thì hết thảy vẫn bình thường, xem ra bọn thổ phỉ ở đây đều bị tiêu diệt sạch hết rồi. Không cần phải nói, vị tỷ tỷ kia nhất định đã đem cả ổ thổ phỉ lật tung lên. Nhớ đến phong thái bức người khi đối mặt không nhướng mày của nàng, Tiểu Ngưu cực kì mong muốn. Nếu có cơ hội gặp lại vị tỷ tỷ cao cường này, hắn nhất định phải hướng nàng hảo hảo học tập một phen.
Cả đoạn đường vô sự, cực kỳ thuận lợi tiến về Hàng Châu. Khi đến Hàng Châu, Tiểu Ngưu lại nhớ đến Thất di, Thái Xuân Viên. Nàng không biết như thế nào rồi, có còn ở nhà nương gia không. Vì mình mà nàng muốn cắt đứt quan hệ với Mai lão bản, cũng không biết có được hay không. Mình lại không thể trực tiếp nhúng tay vào. Tranh lão bà của người khác sẽ gây ra công phẫn, lão cha mà biết được chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình,cò thể còn đoạn tuyệt quan hệ với mình.
Còn mình cũng tự tiện đem hai cha con lão Lí mang về Hàng Châu, nếu lão cha không đồng ý cho về nhà thì phải làm sao bây giờ? Nếu như thế, chính mình cũng sẽ rất mất mặt. Để cẩn thận, không thể trực tiếp mang họ về nhà, mà phải cùng cả nhà thương lượng một phen mới được.