Chương 4A:Về nhà (hạ)



Lúc đến Hàng Châu, Tiểu Ngưu tìm một khách sạn an bài cho 2 người. Tiểu Ngưu nói với hai người “Ta về nhà trước một chuyến, nói qua với phụ mẫu đã, sau đó sẽ trở lại đón 2 người.”



lão Lí gật đầu nói “Nên như thế mới phải.”



Điềm Nữu dặn dò “Tiểu Ngưu ca, huynh nhanh chóng trở lại, chúng ta chờ huynh.”



Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng, để lại tất cả bạc cho 2 người có tiền dùng và mua quần áo. Xong xuôi mọi chuyện liền đi về nhà mình.



Dọc đường đi, tim Tiểu Ngưu đập rất nhanh. Nhớ đến chuyện mình có lỗi ới kế mẫu và Tiểu Tụ, bây giờ còn có chút áy náy. Còn cảnh tượng bị lão cha đuổi đánh như còn hiện ra trước mất. lúc lão nhân gia nổi giận thật là đáng sợ. Lần này phải nhẫn nhịn thật nhiều. Nói cho cùng, người thức thời sẽ không chịu thiệt. Ta sẽ không chọc giận ông ấy nữa.



Khi đến con đường về nhà, Tiểu Ngưu gặp không ít người quen. Người thì nói “Đây không phải Ngụy công tử sao, đã mấy ngày không gặp rồi, đi đâu khoái hoạt vậy?” Ngươi khác thì nói “Ngụy thiếu gia, ngươi càng lớn càng anh tuấn đó. Tương lai nhất định cưới cô nương xinh đẹp nhất thành Hàng Châu này.”



Tiểu Ngưu nghe xong thì cao hứng trong lòng, nhất nhất cùng mọi người chào hỏi, tâm tình đang khẩn trương cũng bình tĩnh trở lại. Khi hắn thấy bẳng hiệu dược điếm của nhà mình ở xa xa, bước chân cũng chậm lại. hết thảy đều quen thuộc, là phong cách của nhà mình.



Hắn chầm chậm bước đến trước dược điếm. Tiểu nhị bên trong sớm thấy, vội vàng chạy đến kéo tay Tiểu Ngưu, mừng rỡ hô lên “Thiếu gia nha, người đã trở về rồi thì đừng đi nữa, nếu không lão gia sẽ lo lắng chết luôn đó.”



Cùng lúc đó, một tiểu mĩ nữ chạy ra, quần áo màu trắng, mặt mũi xinh đẹp, vẻ mặt vui mừng. Nàng chạy đến trước mắt Tiểu Ngưu, nháy đôi mắt đẹp nói “ Nói xong lại muốn ôm Tiểu Ngưu, nhưng nhìn qua bên đường thấy có ngươi nhìn, liền không dám hành động. Người này là muội muội của Tiểu Ngưu, Tiểu Tụ.



Tiểu Ngưu nghe xong rất cảm động, trong lòng cảm thấy ấm áp. Từ lời Tiểu Tụ có thể thấy được, nàng không hề oán giận mình rồi. Tiểu Ngưu đỏ con mắt nói “Ca ca cũng nhớ muội lắm, cũng nhớ ba ba mụ mụ.”



Tiểu Tụ chớp mắt cười nói “Được rồi, ca ca, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi.” Vừa nói vừa kéo tay Tiểu Ngưu dắt vào trong nhà.



Vừa vào sân trước, Tiểu Ngưu liền hỏi “Tiểu Tụ này, ba ba mụ mụ có khỏe không? Bọn họ đâu rồi mà không thấy vậy?”



Tiểu Tụ trả lời “Ba ba theo người ta bàn chuyện làm ăn và đòi tiền, mụ mụ đi mua hàng. Chỉ có muội ở nhà thôi. Bọn họ khỏe thì khỏe lắm, chỉ là mỗi ngày đều nhớ đến huynh. Mụ mụ thì khỏi phải nói, ngày nào cũng nhắc đến huynh. Còn ba ba, mặc dù ngoài miệng không nói đến nhưng trong lòng cũng rất nôn nóng. Gần đây thường xuyên ngẩn người, ăn cơm cũng ít lại. Còn âm thầm sai người ra ngoài tìm huynh nữa.”



Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng chua xót, nói “Ta không phải là nhi tử tốt của ông ấy.”



Tiểu Tụ từ tốn nói “Con người không phải thánh hiến, ai lại không mắc lỗi. Mụ mụ nói với muội, ngày đó huynh là nhận nhầm người mới làm như vậy. Mụ mụ không hề trách huynh.”



Tiểu Ngưu cảm thấy thoãi mái, nói “Mẹ thật là tốt, thực là thông tình đạt lí, thực là hiếu thấu đại nghĩa.”



Tiểu Tụ hừ một tiếng nói “May mà ngày đó huynh nhầm người, không thì người bị hại là muội rồi. Muội không thể cho huynh chiếm tiện nghi được.” Nói đến đây, trên mặt Tiểu Tụ lộ ra vẻ tươi cười, còn có chút ngượng ngùng, cực kì động lòng người.



Tiểu Ngưu nghe xong, trong lòng rất vui, quả thật muốn ôm lấy nàng mà hôn. Nhưng hắn không dám. Hắn đánh giá Tiểu Tụ một chút rồi lên tiếng “Tiểu Tụ, một lại cao thêm rồi, càng xinh đẹp hơn.”



Tiểu Tụ đắc ý cười cười nói “Ca ca, có nhiều người gần đây cũng nói như vậy. Huynh không biết đó, gần đây người đến cầu thân nhiều đến nỗi muốn vỡ cửa rồi, có phải rất là phiền hà không?”



Tiểu Ngưu nghe mà đau buồn, trên mặt vẫn cười nói “Đó là người ta thích muội, muội tính ra cũng tương đối xuất chúng.”



Tiểu Tụ cong cái miệng nhỏ nhắn lên “Muội không cần gả cho họ. Muội muốn cả đời đều ở với ba ba mụ mụ, cùng họ ở một chỗ.”



Trong lúc nói chuyện, Tiểu Tụ đã cùng Tiểu Ngưu đến hậu viện. Tiểu Ngưu đẩy cửa phòng mình, chỉ thấy trong phòng sạch sẽ, so với lúc mình bỏ đi thì giống như đúc, vị trí đồ vật trong phòng cũng không đổi.



Nhìn thấy thế, Tiểu Ngưu quả thật muốn khóc một trận. Hắn có thể thấy thâm tình cả phụ mẫu đối với mình từ trong đó.



Tiểu Tụ bên cạnh nói “Từ khi huynh đi, mụ mụ mỗi ngày đếu gọi người quét dọn phòng cho huynh, giống khi huynh còn ở nhà. Còn nữa, lão ba lúc đầu còn tức giận, thường xuyên chửi mắng mọi người, nhắc đến tên huynh liền chửi mặng. Nhưng qua một thời gian thì không chửi nữa. Gần đây thì mỗi ngày đều tới phòng huynh ngồi một lúc. Mặc dù không nói gì, ai cũng biết là ông đáng nhớ huynh.”



Tiểu Ngưu nghe xong cảm động sâu trong lòng “Lão ba nguyên lai lại tốt như vậy, trước kia sao ta lại không biết.”



Tiểu Tụ mỉm cười “Huynh sao này nên làm người tốt đi, nếu không cả muội cũng không để ý tới huynh nữa.”



Tiểu Ngưu yên tâm, thấy cả nhà ai cũng không trách hắn nữa, mới thở ra một hơi. Tiểu Ngưu nhìn thấy Tiểu Tụ ngày càng xinh đẹp nói “Tiểu Tụ, muội cũng trở thành cô nương lớn rồi, cũng đến tuổi lập gia đình rồi.”



Tiểu Tụ nghe xong đỏ mặt, phản biện “Huynh so với muội còn lớn hơn mấy tháng, muốn lập thì huynh cũng phải lập trước.”



Tiểu Ngưu nghe xong cười thành tiếng “Huynh với muội không giống nhau. Muội là gả đi, gả cho người khác. Còn huynh là cưới về, cưới đem về nhà.”



Tiểu Tụ dứt khoát lắc đầu nói “Lập gia đình làm gì. Muội không muốn gả. Muội nói với huynh rồi. Muội thấy huynh cũng đừng cưới, lập gia đình có gì tốt, giống như bị nhốt trong lồng. Chúng ta không cần lập gia đình, huynh cũng muội chơi đùa được không? Hay cùng đọc sách cũng được.”



Tiểu Ngưu nhếch miệng cười “Nha đầu, cuối cũng cũng phải có gia đình, phụ mẫu không thể sống cả đời được. Được rồi, muộn gần đây còn đọc sách không? Là sách gì?”



Tiểu Tụ nghe nói đến đọc sách thì hứng thú lên. Nàng cũng Tiểu Tụ đi vào phòng, đóng cửa lại, ngồi lên ghế. Tiểu Tụ cau mày “Ba ba mụ mụ đưa muội đọc cái gì Nữ giới, Liệt nữ truyện gì gì đó, muội không thích. Đọc vài trang thì lại thấy chán. Muội thường lén ba ba mụ mụ đọc vài quyền sách hay.”



Tiểu Ngưu biết 2 quyển kia đều nói về phụ nữ, để biến phụ nữ thành nô đãi. Tiểu Ngưu cũng không muốn Tiểu Tụ biến thành loại phụ nữ không có linh hồn như thế. Tiểu Ngưu liền lên tiếng “Muội đừng xem loại sách này, xem nhiều thì biến thành đầu gỗ đó. Muội nói sách hay là cái gì vậy, không phải “sắc” đó chứ.” Nói xong Tiểu Ngưu cười hắc hắc có chút tà dị.



Tiểu Tụ hừ một tiếng, cuống quýt khoát tay nói “Không phải đâu. Muội xem đều là những thứ lành mạnh cả.”



Tiểu Ngưu nói “Muội nói mấy tên ta xem thử?”



Tiểu Tụ trả lời “Muội xem Thủy Hử truyện, Tam Quốc diễn nghĩa, còn có Tây Du ký, cả Tây Sương kí gì gì đó nữa. Huynh xem thử những sách này đi, hay lắm.”



Tiểu Ngưu cố ý giả nghiêm mặt nói “Tốt cái gì mà tốt, sách này đều bị quan phủ không cho tùy tiện coi, sợ rằng mọi người coi xong sẽ trở nên hư hỏng.”



Tiểu Tụ phản bác “Muội cũng coi, muội cũng trở nên hư hỏng sao?”



Tiểu Ngưu cười hắc hắc “Đừng nói với huynh là muội ngay cả Kim Bình mai cũng đã coi rồi đó.” Tiểu Ngưu cũng chưa đọc quyển đó nhưng cũng có nghe tiếng.



Tiểu Tụ tự nhiên biết tên quyển sách kia, đỏ mặt nói “Muội không có đâu. Muội đâu có xấu xa như huynh vậy?”



Tiểu Ngưu nói “Không có hư hỏng đâu. Quyển sách kia quả thật là một tác phẩm lớn đó. Mặc dù có chỗ đồi bại, nhưng vẫn là sách hay.” Tiểu Ngưu nói những lời này toàn là nghe người khác nói cho.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #37