Chương 3 C:Đầu Túc (thượng)



Xuân Viên nghe đến đó thì cười lên nói “Nữ nhân có thể cưỡi lên không chỉ có ta, ta biết. Ta thấy công phu hiện tại của ngươi cực tốt, nhất định là có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.Ngày nào đó đừng nói là ta đè ngươi lên giường. Nói như thế, ta nhất định sẽ cho ngươi một trận.”



Tiểu Ngưu nghe thấy thì cười cáp cáp, chuyến đi này vốn là chuyện rất gian khổ, hiện tại thành ra một chuyện tốt làm người khác vui vẻ.



Khoảng giữa trưa, xe ngựa đến trước cửa làng nương gia của Xuân Viên, Xuân Viên níu kéo không chịu xuống xe, Tiểu Ngưu an ủi nói “Chúng ta còn gặp lại mà, không cần phải lo, ta sẽ thường xuyên nhớ đến nàng.”



Xuân Viên thâm tình nhìn Tiểu Ngưu, kiên quyết nói “Ta từ nay là người của ngươi, ta sẽ không trở lại nơi của lão Mai. Ta sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề giữa ta và hắn. Nếu như ta có thể về Hàng Châu, ta không đi đâu khác,ta sẽ về nhà ngươi, ta sẽ nói cho cha ngươi là trong bụng ta có nhi tử của ngươi.”



Tiểu Ngưu nghe thấy liền xuy tay liên tục nói “Lời này không được nói loạn nha. Lão cha ta hận nhấn là nam nhân dụ dỗ lão bà của người khác. Nói như thế, cha con chúng ta quan hệ liền chấm dứt, không thể ác độc như thế a.”



Xuân Viên phong tình vô hạn nhìn Tiểu Ngưu, nói “Ngươi nếu đối với ta không tốt, ta sẽ làm như thế.” Nói xong nàng hướng vào trong thôn mà đi. Đi được vài bước lại xoay đầu lại nói “Ta sẽ hàng ngày nhớ đến ngươi.”Rồi cắn môi, nhanh chóng chạy đi.



Tiểu Ngưu nhìn theo thân ảnh của nàng thì nữa sợ nữa mừng. Mừng là mình vừa đạt được một mĩ nữ, sợ là nếu như lão cha biết sẽ nỗi trận lôi đình. Lão nhất định cầm đao truy sát mình. Chuyện này trong Hàng Châu có thể trở thành chuyện xấu xa không chịu nổi. Nếu lỡ truyền ra ngoài, lão cha chỉ sợ không có mặt nhìn người đời. Xem ra sự việc tạm thời không thể công khai, chỉ có thể để trong lòng.



Hắn nhìn về phương Nam. Các một dãy núi xa xa, sờn núi bên kia chính là gia hương. Đó bất quả chỉ không 10 dặm đường, nhanh sẽ tới nơi. Nhưng Tiểu Ngưu nghĩ đến về nhà, trong lòng lại càng muốn tăng tốc. Rời nhà cũng đã lâu, không biết lão cha đã hết giận chưa. Kế mẫu cùng Tiểu Tụ thế nào, có còn đối với mình như trước không? Tiểu Ngưu nhìn về phương xa như phát ngốc



Hắn bắt đầu tính đến bước hành động tiếp theo. Lên ngựa về Hàng Châu thì cũng tốt, hay là quay trở lại Oa Ngưu Thôn xem Điềm Nữu cùng phụ thân của nàng đây?Chuyện Điềm Nữu tính sao đây? Nàng là một cô nương kiên cường chất phác, đem về làm lão bà cũng hợp lý. Nếu như giờ ta cưới nàng, lõ mà để Nguyệt Lâm biết được, nhất định sẽ rất thương tâm a. Ai, chuyện nữ nhân thật khó giải quyết a.



Lão cha của mình đối với mình cũng có ý kiến, lão cũng là lão cha. Mình có làm sai đến đâu, lão cũng có thể tha thứ. Nếu như lão không chịu tha thứ cho mình, mình lại bỏ đi. Lần này đi ra ngoài cũng cũng không học được bổn sự gì. Lần sau đi ra ngoài, không đọc được bổn sự quyết không trở về nữa.Hắn lại nhớ đến Sư Nương, Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh bọn họ. Những nữ nhân đó có thể bay, có thể sát địch, còn chít mình lại không có tác dụng. Thông thường nói mình có thể đánh đối phương bằng tâm lý, cũng quả thật nhục mạ nam nhân.Nghĩ đến đó, Tiểu Ngưu quyết định đầu tiên về xem Điềm Nữu rồi hãy nói. Đáp ứng người khác làm sao có thể không giữ lời đây?



Tiểu Ngưu lên ngựa nhìn vào thôn trang của Xuân Viên một cái, quay đầu hướng Oa Ngưu thôn quay lại. Lúc này không có Xuân Viên bồi bạn, tuy tịch mịch nhưng đường đi lại càng nhanh hơn.



Tiểu Ngưu một mình hướng Oa Ngưu Thôn gấp rút quay lại. Không có nữ nhân bồi bạn, tâm tình hắn lại trở lại cô độc cân bằng. Bất quá hắn không biết làm sao xử lý chuyện trước mắt đấy.



Vừa lúc hắn gấp rút trở lại Oa Ngưu Thôn nhà của Lão Lí, Lão Lí chạy từ trong nhà ra cười nói “Tiểu Ngưu nha, ngươi đúng là một hài tử thủ tính, chúng ta không có nhìn nhầm người.”



Tiểu Ngưu được người khác khen, tâm lý rất cao hứng, cũng cười ngốc nghếch mất tiếng. Tiếng cười của hắn cũng thu hút ánh mắt của một người khác trong nhà, đó là Điềm Nữu. Điềm Nữu lại rất e thẹn bước ra, vừa thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười e thẹn,giống như tân nương tử xấu hổ. Nàng mặc y phục hoa bố, rất thuần phác bình thường, như một đóa hoa thôn dã nhỏ nhắn.



Lão Lí thấy nữ nhi không dám nhìn thẳng Tiểu Ngưu, liền cười nói “Điềm Nữu nha, xem kìa, là anh hùng nha, là người thủ tín nha, chúng ta cuối cùng không có uổng phí tâm tư, nữ nhi nha, tính ra cũng có phúc mà.”



Điềm Nữu hướng Tiểu Ngưu cười, mở cửa trước, nói “Tiểu Ngưu ca, nhanh vào trong sân đi.” Thanh âm nhu hòa hữu hảo,Tiểu Ngưu nghe thấy tâm lý tốt hơn. Hắn ừ một tiếng, liền hưng phấn đem xe ngựa tiến vào.



Sau khi vào trong sân, Tiểu Ngưu lại đứng trước con ngựa gầy, gãi gãi đầu ngựa. Con ngựa này đã cùng Tiểu Ngưu quen thuộc, thấy Tiểu Ngưu, hí lên một tiếng vui vẻ, vẩy vẩy đuôi.



Lão Lí đầu đứng lên nói “Gia hỏa này, sau khi ngươi đi, cũng không muốn ăn gì, ngươi vừa về thì lại rất mừng rỡ.”



Tiểu Ngưu cười nói “Đa tạ lão nhân gia chiếu cố cho nó.”



Lão Lí đầu hướng đến nữ nhi mình, nói “Ta có công gì đâu, chủ yếu là nữ nhi của ta cho nó ăn,so với chiếu cố với người nhà cũng không khác gì.”



Lời nói đó làm Điềm Nữu xâu hổ đỏ cả khuôn mặt xinh xắn. Tiểu Ngưu rất chân thành hướng Điềm Nữu vái một cái, Điềm Nữu cũng rất lễ mạo đáp lễ. Lão Lí cười nói “Còn chưa đến ngày mà, các ngươi không cần phải gấp như thế.”



Tiểu Ngưu nghe thấy thì cười. Mà Điều Nưu thì trợn mắt nhìn Lão Lí, xoay đầu đi không thèm nói chuyện nứa. Tiểu Ngưu đứng ngoài nhìn, càng phát giác Điềm Nữ là tiểu cô nương khả ái có ý tứ, cũng là cô nương tốt hiếm có.



Tiểu Ngưu tịnh không phải người không tinh ý. Hắn mua cho Điềm Nữu trang sức đeo tay, cũng mua cho Lão Lí đồ ăn lẫn rượu uống khá nhiều. Khi hắn đem ra, hai người đều có vẻ mặt vui vẻ.



Lão Lí bảo Điềm Nữu nướng gà rồi cắt ra, lại đem rượu cho tốt.Điềm Nữu vâng rồi vội vàng đi làm. Sau khi Điềm Nữu rời khỏi phòng, Lão Lí hỏi “Nữ Nhi của ta thế nào?”



Tiểu Ngưu gật gật đầu, nói “Là một cô nương tốt nhất trong cả trăm dặm.”



Lão Lí a a cười lên, nói “Ngươi nói như thế tính ra cũng có nhãn quang. Nếu như ngươi sống lâu ở đây, nương còn phát hiện nữ nhi của ta là cô nương dễ nhìn nhất, nhân phẩm cũng là tốt nhất. Nếu không làm sao “Quỷ kiến sầu” lại muốn bắt nó đi.”



Tiểu Ngưu cười nhẹ nói “Ta tự nhiên biết Điềm Nữu rất tốt. Đúng rồi, lão trượng, 2 ngày nay có ai đến gây nháo loạn không?”



Lão Lí đáp “Không có nha, một mực không động tĩnh. Ta đoán là thổ phí kia nhất định đã chết sạch. Nếu không bọn chúng cũng không chịu yên như thế.”



Tiểu Ngưu uhm một tiếng, nói “Vậy cũng tốt, tốt lắm” Trong lòng trầm tư, tốt nhất là vị tỷ tỷ kia giết sạch thổ phỉ kia, cũng phải chắc chắn không để lại gốc rễ, nếu không trong tương lại hậu hoạn vô cùng. Thật ra vị tỷ tỷ lợi hại kia tại sao lại tương cứu, Tiểu Ngưu nghĩ hiện giờ cũng không biết tại sao. Nhân gia giơ tay bước vào, tiện thể đem địch nhân đánh tan tác, tự nhiên là loại nhân vật như sư nương cùng Nguyệt Lâm,so với phàm phu tục tử như mình bất đồng. Đợi có cơ hội tái ngộ nàng, phải nhất định hướng nàng đa tạ. Nếu như không có nàng tương trợ, chính mình cùng Điềm Nữu sợ đã có chuyện không may. Điềm Nữu còn có thể sống được, nhưng thổ phỉ tuyệt không tha cho gia hỏa đã náo loại bọn chúng.


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #34