Chương 3B



Sau khi mọi chuyện kết thúc, hai người mặc quần áo xuống giường. Khi lão phu thê thấy Tiểu Ngưu, lão đầu đem Tiểu Ngưu qua một bên nói chuyện. Lão đầu lộ vẻ ghen tỵ nói “Tiểu huynh đệ nha, công phu của ngươi không tệ a, cả đêm liên tục hai hồi đều rất là lâu, đúng là cao nhân a.Lão hán ta từ năm 40 tuổi đã không còn chuyện đó nữa.”



Tiểu Ngưu nghe thấy rất đắc ý, nháy nháy mắt hướng lão đầu nói “Lão nhân gia, 40 tuổi vẫn còn đang tráng niêm a,tại sao lại đã lâu không làm.”



Lão đầu đáp “ai,đương thời bọn ta thường hay mâu thuẫn, con các đã lớn rồi, nên cũng không coi trọng chuyện này. Cũng rất lâu rồi không làm chuyện đó. Đến giờ muốn làm lại cũng đã quá trễ rồi.Dù muốn nhưng nó lại bất động, khó mà lên được.” Vừa nói vừa thể hiện nét mặt thê lương hối hận.



Tiểu Ngưu thấy thế cũng động dụng, nổi lên cảm giác đồng tình, nói “Lão nhân gia bất tất phải buồn. Cho dù hiện tại tuổi đã cao, nhưng vẫn còn sức khỏe, dùng thuốc tốt vẫn có thể hưởng thụ chuyện đó mà. Gia đình ta có dược điếm, để lần tới ta ghé qua sẽ bí mật cho người vái thứ tốt, bảo đảm mỗi ngày đều cùng một dạng khoái hoạt giống ta.”



Lão đầu lập tức mỉm cười vui mừng nói “Ta cảm tạ tiểu huynh đệ trước.”



Cũng không lâu sau đó, bốn người cùng ăn một bữa. Trên bàn ăn lão thái thí nhìn Xuân Viên nói “Đúng là người trẻ tuổi, tướng mạo rất là hấp dẫn a.”



Tiểu Ngưu nhìn thấy Xuân Viên mặt hơi chuyển hồng,mĩ mục như có tia sáng, giữa mi tâm tràn đầy phong tình thiếu phụ như nước. Tiểu Ngưu biết biến hóa đó là kết quả nổ lực của mình. Hướng Xuân Viên len lén cười xấu. Xuân Viên dẫm cho hắn một cái, Tiểu Ngưu mới phải thu hồi ánh mắt vô lễ, mở miệng tiếp tục ăn.



Tiểu Ngưu cùng Xuân Viên sau khi ăn cấp cho lão phu thê một ít ngân lượng, sau đó cáo từ mà đi. Ra khỏi thôn, Xuân Viên nói với Tiểu Ngưu “Ngươi có cách nào giúp ta chưa?”



Tiểu Ngưu trầm ngâm nói “Ta thấy chỉ có thể đem tiền nhà nàng nợ người ta trả lại hết, như thế thì tốt hơn nhiều”



Xuân Viên phản đối, nói “Như thế không tốt. Ta cưới hắn đã lâu, dùng t hân ta trả nơ cho hắn. Nếu nói lấy tiền mà trả,thì ta làm thế vô ích sao? Không thể để hắn chiếm tiện nghi được.”



Tiểu Ngưu nghĩ một chút rồi nói “Ta thấy như thế cũng không tốt. Đầu tiên về nhà nương gia ở một đoạn thời gian, hảo hảo mà nghĩ biện pháp vậy.”



Xuân Viên hỏi “Rồi ngươi làm gì?”



Tiểu Ngưu hồi đáp “Ta trở về nhà vài ngày, sau đó tính tiếp.”



Xuân Viên lo lắng nói “Chỉ sợ sau khi ngươi ở nhà vài ngày thì quên mất ta. Nếu như thế, ta cũng như là chết mất được.”



Tiểu Ngưu ai a một tiếng, nói “Nhìn kìa, nói cái gì thế kia, ta làm sao có thể quên được? Không có, ta cũng có không ít khoái lạc mà”



Trên mặt Xuân Viên lộ nét cười, nói “Nữ nhân trên đời ai lại không có thứ để cho ngươi khoái lại, không nhất định phải là ta.”



Tiểu Ngưu an ủi nói “Nữ nhân trên đời tuy nhiều, nhưng không nhất định để ta cưỡi lên.Nữ nhân cưỡi lên được thì........”


Ma Đao Lệ Ảnh - Chương #33