Tần Dạ Tuyết


Người đăng: a123456

Đi vào sơn môn, Vô Niệm đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn rời đi đã quá lâu, cái
kia “Ngoại Môn” chỗ ở của hắn e rằng đã bị người dùng rồi đi.

Mà đám người hắn quen biết trước nhưng rất có thể đã chết già hoặc là tu luyện
tới cảnh giới cao hơn thành Nội Môn hoặc Chân Truyền đệ tử đi.

Vô Niệm nhìn xung quanh một vòng rồi đi tới một cái đệ tử người mặc thanh y
gần đó rồi ném cho hắn một cái giới có một ngàn trung phẩm nguyên thạch rồi
hỏi: “Bây giờ Nội Môn đệ tử có ai tên là Tần Dạ Tuyết hay không?.” Hắn cũng ôm
thử dò xét thái độ xem muội muội hắn có hay không đã trở thành Nội Môn.

Tại các truyền thừa đẳng cấp Thiên Môn, Thần Cung trong Vũ Hoàng trở xuống là
Ngoại Môn, mà cảnh giới Vũ Hoàng thì là Nội Môn đệ tử, Thánh Cảnh là Chân
Truyền đệ tử, Đế Cảnh là trưởng lão, Đế Thần là Nguyên Lão.

Tên kia thanh y đệ tử bị người ném một cái giới chỉ lúc đang định phát tác,
nhưng kiểm tra tài sản trong đó sau sắc mặt nghiêm túc cười hì hì nói: “Vị này
sư huynh hỏi đúng người rồi, ta nhưng là chuyên đi bán tin tức cho phép cho
các đệ tử.”

“Nói đi, nhiều lời.” Vô Niệm không để ý hắn tùy ý cười nói.

“Nội môn đệ tử tại Thái Hư Thần Cung chúng ta đích thật là có một nữ đệ tử tên
là Tần Dạ Tuyết, vị này sư tỷ nghe nói thiên phú siêu quần, tuy rằng vẫn chỉ
là Vũ Hoàng nhưng địa vị nhưng là không kém gì Chân Truyền đệ tử, hơn nữa
trong Thần Cung tất cả mọi người gần như đều luôn chú ý tới nàng mọi cử động,
có thể nói nàng là đệ nhất mỹ nữ của Thái Hư Thần Cung chúng ta cũng không quá
đáng…” Tên đệ tử này vừa nhắc tới Tần Dạ Tuyết là một mặt cuồng nhiệt, nước
miếng văng tung tóe bắt đầu lải nhải.

Vô Niệm cười khẽ lắc đầu, hắn nói: “Ngươi biết nàng ở chỗ nào hay không.”

“Vị này sư huynh ngươi sẽ không đi tán tỉnh Tần Dạ Tuyết sư tỷ đi.” Tên kia đệ
tử nghe vậy không khỏi giật mình nhìn Vô Niện, hắn nói: “Ta khuyên sư huynh
hay là từ bỏ đi, mặc dù nói sư huynh bề ngoài tuấn lãng ít thấy, nhưng Tần Dạ
Tuyết sư tỷ không phải là dựa vào khuôn mặt là có thể tán tỉnh.” Nói tới đây
hắn không khỏi nhìn Vô Niệm rồi lắc đầu một cái, bề ngoài tuy rằng rất hoàn mỹ
nhưng e rằng không có cơ hội đi.

Vô Niệm cười cười không nói, hắn quay đầu rời đi, chỉ là đi một đoạn sau hắn
bỗng nhiên quay lại hỏi: “Tại nội môn đệ tử có ai tên là Nguyệt Cát hay
không?.”

Trong đầu không tự chủ được hiện ra một cái nữ hài chừng tám tuổi che mặt,
nàng sẽ không nói, không rằng, có chăng cũng chỉ là dùng ánh mắt để giao lưu.

“Ta chưa từng nghe.” Tên kia đệ tử có chút suy tư rồi không xác định nói.

“Vậy sao.” Vô Niệm hơi suy tư rồi thân hình biến mất trong đám đông.

Lần này Vô Niệm không vội đi tìm Tần Dạ Tuyết mà đi tới một nơi gần với nơi ở
cũ của hắn.

Băng qua mấy con đường không thể quen thuộc hơn, Vô Niệm đã đi tới một cái hồ
nước.

Này hồ nước trên cực kỳ bình thường, nó có màu xanh biếc, thỉnh thoảng lại nổi
lên từng gợn sóng.

Vô Niệm thần thái bình tĩnh mang theo một nét tươi cười nhìn hồ nước nói: “Lão
hữu, rất lâu không gặp, không biết ngươi có khỏe hay không.” Nói tới đây hắn
trong mắt hiện lên một tia hồi ức rồi cười rộ lên.

“Hừ, không chết được.” Đáp trả hắn là một giọng nói cực nữ hài kỳ non nớt
nhưng lại toát ra một loại tang thương ý thứ.

“Thiên cổ ung dung, ngươi cái kia khiến người chán ghét tính tình vẫn không
đổi nha.” Vô Niệm nở nụ cười chậm rãi nói.

“Bản tọa biết ngươi sẽ một lần nữa trở về, cũng biết ngươi là thành viên của
Ma Tộc ở thế giới này.” Đáp trả hắn vẫn là non nớt mà tang thương giọng nói.

“Đúng vậy, ta đích thật là một thành viên của Ma Tộc ở thế giới này.” Vô Niệm
cười khẽ nói, hắn nói tiếp: “Chỉ là cho tới giờ, ta vẫn có chút nghi hoặc tại
sao ngươi lại biết ta xuất thân thật sự đây?, chẳng lẽ ở trên đó ngươi cũng
từng gặp ta sao?.”

Hắn nói thân phận cũng không phải là Ma Tộc Thái Tử, cũng không phải là nửa
kia bản nguyên linh hồn luân hồi thành nhân tộc, hắn nói là một cái thân phận
khác, mà cái thân phận kia vốn nghĩ trên đời này hẳn không ai biết mới đúng,
chỉ là không ngờ cái này tồn tại lại biết được, cái này mới khiến hắn có chút
kỳ quái, chẳng lẽ năm đó tên này cũng tham gia trận chiến kia không thành.

“Ngươi năm đó giết tẫn thiên hạ, việc ác bất tận, muốn không biết ngươi rất
khó.” Tồn tại trong hồ truyền ra một giọng nói khinh thường chậm rãi nói.

“Ta năm đó quả thật giết nhiều người một chút, chẳng qua ta chưa từng hối
hận.” Vô Niệm cười khẽ chậm rãi trả lời, hắn nói tiếp: “Nhưng mà ngươi biết ta
từ chỗ kia rơi xuống, cũng biết xuất thân của ta, nhưng tại sao lại không biết
tên của ta đây?, hay là nói ngươi vốn dĩ đã ở đây trước khi ta rơi xuống?

“Chuyện năm đó ta nói ngươi có thể nghĩ lại.” Không trả lời gấp, tựa hồ không
muốn nói chuyện này, trầm mặc một lát, trong hồ nước lại vang lên một thanh âm
mười phần xa xôi.

Vô Niệm nghe vậy không khỏi nở nụ cười, trong đầu nhanh chóng suy tư, hắn nói:

“Năm đó ta từng nghe một cái truyền thuyết, từng có một con quái vật bị Lạc…”

“Đủ rồi.” Vô Niệm còn chưa nói hết đã bị một giọng nói lạnh như băng ngắt lời,
kèm theo đó là một luồng ý lạnh như có thể băng diệt linh hồn truyền ra, chỉ
nghe thanh âm tiếp tục vờn quanh: “Ngươi vẫn là ít nhắc tới chuyện này thì tốt
hơn.” Giọng nói trong nói không hết cảnh cáo cùng hận ý.

“Nha, đã vậy thì sau này ta sẽ trở lại.” Vô Niệm cũng không vọi tùy ý cười khẽ
nói rồi rời đi, từ đầu tới cuối không có một chút nào để ý.

Đi ra khỏi hồ nước, Vô Niệm đang định đi tìm Tần Dạ Tuyết thì bỗng nhiên đứng
lại, ánh mắt có chút gợn sóng nhìn về phía đối diện.

Trước mặt hắn, có lấy một cái nữ tử hai mắt phun lửa nhìn hắn, nữ tử này khuôn
mặt hoàn mỹ vô khuyết, lông mi kẻ dài, tóc dài tới hông, dáng người cực kỳ dụ
hoặc, hai chân cao dài khiến ai nhìn vào đều muốn sờ một cái, cộng thêm nàng
đi vào một cái dày cao gót, nhìn tới càng tôn thêm đường cong mê người, khiến
người mơ màng.

Nữ tử này trên thân có một luồng khí chất dịu dàng, tựa như nhà bên tỷ tỷ vậy,
chỉ là giờ khắc này nàng hai mắt đang phun lửa nhìn Vô Niệm, trong đôi mắt đó
có phẫn nộ, có vui sướng, còn có một tia rèn sắt không thành thép dáng vẻ.

“Ca ca.” Nữ tử cũng là Tần Dạ Tuyết nhìn Vô Niệm cười lạnh gọi một tiếng, tuy
rằng vui mừng gặp lại hắn nhưng tên này vừa đi đã là ngàn năm, thế cũng thôi,
một đi cũng không để lại tin tức, làm cho nàng nghĩ hắn gặp cái gì bất trắc,
làm khổ nàng tìm hắn rất lâu, cho tới giờ vẫn không từ bỏ tìm kiếm, bây giờ
gặp lại không cho hắn một chút giáo huấn không được.

“Đã lâu không gặp, nha đầu.” Vô Niệm không để ý nàng phẫn nộ cười khẽ nói, sau
đó hắn tiến tới bên cạnh nàng, dang tay ra muốn ôm nàng một cái.

Đối với nàng đi tới đây hắn cũng không bất ngờ, dù sao lúc trước hắn nhưng vẫn
thường xuyên đi tới đây, nha đầu chắc hẳn là thấy chỗ nhớ người cho nên vô
tình tới đây.

“Vù.” Liền hắn vừa dang tay lúc, Tần Dạ Tuyết một chân lấy tốc độ cực nhanh đá
ngang hông hắn mà tới, một cước này tuy nhanh nhưng cũng không có lực sát
thương, hiển nhiên là nàng chỉ nghĩ giáo huấn hắn một cái.

Vô Niệm thấy thế cũng không bất ngờ, lúc trước cũng là bị nàng đá nhiều lần,
hắn một tay đã chuẩn bị sẵn, khẽ úp bàn tay rồi nắm lấy chân nàng không cho
nàng đá tiếp.

“Hừ.” Tần Dạ Tuyết cũng không nghĩ nhiều, chân trái dựa thế trụ lực lên tay
hắn rồi nhảy lên đá một cước bên khác.

Vô Niệm đối với nàng chấp nhất có chút im lặng, tay phải lại úp ra nắm lấy
chân trái khiến ai nhìn cũng muốn sờ của nàng.

Cứ thế, cả hai chân của nàng bị hắn nắm lấy, thân hình đành phải bất đắc dĩ ôm
lấy hắn, hai mắt có chút ngượng ngùng cùng phẫn nộ nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, một người ngượng ngùng mà phẫn nộ, vui sướng, một người thì
bình tĩnh mang theo một tia ý cười, Vô Niệm nhìn nàng nói: “Nha đầu, đã lâu
không gặp nhau, không cần phải động tay chân như vậy đi.” Nói xong hắn hai tay
dùng lức kéo chân của nàng khoác vài hông hắn rồi ôm ngang hông nàng nói.

Hắn nhớ lúc nhỏ gia cảnh nghèo khó, cha mẹ đi ra kiếm củi về bán kiếm tiền,
hắn ở nhà cũng là như vậy ôm lấy nàng vỗ về không để nàng khóc đòi lấy cha mẹ,
mới đó thôi, bây giờ nàng đã lớn như vậy rồi.

“Mấy năm qua huynh đi đâu.” Tần Dạ Tuyết cũng bất đắc dĩ ôm lấy cổ hắn rồi
hung hăng trừng mắt hỏi, tuy rằng tư thế này có chút ngượng ngùng nhưng nàng
cũng không chịu thua nhìn chằm chằm hắn.

“Ta sao.” Vô Niệm có chút suy tư, hắn nói: “Ta tất nhiên là ra ngoài đi tu
luyện rồi.”

“Vậy sao lúc đi không để lại tin tức.” Tần Dạ Tuyết nhìn hắn bất mãn nói, nói
xong không khỏi véo vai hắn một cái thật mạnh.

Vô Niệm cười cười không nói chuyện này, hắn nhìn nàng hỏi: “Mấy năm này trôi
qua thế nào.” Nói tới đây hắn không khỏi có lỗi với cô muội muội này, dù sao
cha mẹ đã chết, trên đời này nàng chỉ có một mình hắn là thân nhân, sau khi
hắn đi nàng hẳn là rất cô đơn đi.

Một luồng áy náy cứ như vậy dẫy lên trong lòng, hắn khẽ ôn nhu vuốt ve tóc dài
của nàng, động tác là như vậy ôn nhu cùng quan tâm như lúc bé.

“Không tốt.” Dường như nhận thấy người trước ôn nhu cùng quan tâm, Tần Dạ
Tuyết thút thít nói nhỏ rồi mặc kệ tư thế có chút ngượng ngùng ghé đầu dựa vào
vai hắn.

“Là ca sai, sau này sẽ không rời đi mà không để lại tin tức nữa.” Vô Niệm cười
khổ khẽ vỗ về lưng nàng như dỗ dành đứa nhỏ nói.

“Hừ, lần sau mà đi không được sự cho phép của muội thì không được đi nữa, nghe
chưa.” Tần Dạ Tuyết ngạo kiều nhìn hắn nói, lời nói không cho phản kháng, cực
kỳ bá đạo.

“Bốp.” Một tiếng vang lên, Vô Niệm trực tiếp vỗ vào mông nàng một cái, hắn
nhìn nàng nhàn nhạt cười nói: “Ta là đại ca, mọi chuyện ta làm chủ, không phải
muội làm chủ biết không.” Nói tới đây hắn không khỏi cười rộ lên, năm đó khi
còn không phải là Thái Tử Ma Tộc Vô Niệm lúc, hắn nhưng bị nha đầu này xem như
đệ đệ, mọi chuyện trong nhà đều là nàng quyết định.

Lúc đó nhu nhược là vì hoàn cảnh sinh tồn, bây giờ hắn đâu phải là Vô Niệm lúc
trước nữa, chính vì vậy làm sao đồng ý để nàng nắm chủ quyền trong nhà.

“Huynh.” Tần Dạ Tuyết khuôn mặt đỏ lên, cũng không biết là thẹn thùng hay phẫn
nộ trừng mắt nhìn hắn.

“Tốt rồi, đi xuống đi, nếu có ai nhìn thấy thì không hay.” Vô Niệm không chờ
nàng nói tiếp cười khẽ ngắt lời nói.

“Hừ.” Tần Dạ Tuyết thả xuống chân hắn đứng dậy, dáng người yểu điệu, có chiều
cao gần bằng hắn đứng đấy.

Vô Niệm đặt nàng xuống rồi nhìn trên dưới một cái, sau đó hắn cười nói: “Không
tồi, rất không tồi, ngàn năm qua đi đã là Vũ Hoàng ngũ trọng, chiến lực rất
mạnh, căn cơ cũng rất vững chắc, sau này nếu có cơ duyên không phải là không
thể đột phá Đạo Thánh.”

“Hừ, không xem ta là ai chứ.” Tần Dạ Tuyết ngạo kiều ngẩng đầu nói, nàng sinh
ra đã là thiên phú tuyệt luân, là thiên chi kiêu tử, chính vì vậy tu luyện rất
nhanh, cũng được truyền thừa coi trọng.

Vô Niệm cười khẽ không phản bác nàng, nha đầu này thiên phú đích thật là tuyệt
hảo, mặc dù không phải đệ nhất đương thời nhưng chỉ cần nàng là muội muội hắn
thì thành tựu của nàng đã chú định sẽ rất cao.

“Phải rồi, huynh bây giờ là cái gì cảnh giới.” Tần Dạ Tuyết bỗng nhiên nghĩ
tới cái gì đó nhìn hắn hỏi. Biến mất ngàn năm, có thể sống tới bây giờ vậy ít
nhất là Thanh Hầu, nếu không hắn cũng sẽ không sống lâu như vậy, chỉ là nàng
nhưng lại không thể thấy được cảnh giới của hắn cho nên không dám xác định.

“Thánh Cảnh.” Vô Niệm cười khẽ khiêm tốn nói, hắn không thể nói cho nàng mình
là Hư Thánh đi, còn nếu nói là Đạo Thánh thì e sợ nha đầu này cũng không tin,
dù sao trong mắt nàng hắn thiên phú là không thể đột phá Đạo Thánh.


Ma Chủ Nghịch Loạn Phản Phái - Chương #8