Hoàn Thành Nhiệm Vụ


Người đăng: a123456

“Ma Tộc lại có một người nữa lĩnh ngộ ra Ma Ảnh.” Nhìn cái kia bễ nghễ thiên
hạ, cử chỉ ở giữa nói không hết lời bá đạo. Thanh Hỏa Thiên Quân mấy người
trong lòng không khỏi run rẩy một cái, mặc dù nói Vô Niệm cảnh giới bây giờ
các bọn họ mấy cái thế giới xa nhưng chỉ cần hắn lĩnh ngộ ra kỹ năng vậy thì
mọi chuyện lại khác.

Chỉ là bọn họ không ngờ cái này Ma Ảnh nhưng là Ma Trung Chi Hoàng, chuyện này
có vẻ không tốt đối phó.

“Là ta, đã lâu không gặp.” Vô Niệm hai mắt hờ hững nhìn Khinh La Thiên Nữ tang
thương khàn giọng nói.

“Mười vạn năm qua huynh đi đâu?.” Khinh La Thiên Nữ tâm tình rung động, hai
mắt nhìn chòng chọc không rời lấy Vô Niệm hỏi. Năm đó trở thành Thiên Quân sau
nàng đã đi tới Ma Tộc để hỏi chuyện về hắn, chỉ là đáp trả nàng một câu trả
lời là không biết, Ma Tộc tựa hồ không nguyện ý nói tới chuyện này, sau đó một
thời gian, nàng thậm chí đi tìm từng vết tích liên quan tới hắn để xem hắn
sống hay không, nhưng kết quả nhưng là không dấu vết, hắn tựa như là đã biến
mất vậy.

Cho tới ngày đó, Ma Tộc truyền ra ngoài Thái Tử Vô Niệm trong chiến đấu vô
tình bị người giết chết…

“Ta ở bên cạnh Yên Nhiên.” Vô Niệm nhìn nàng khóe miệng khẽ cong lên lạnh nhạt
nói.

“Vương Yên Nhiên.” Nghe cái tên này lúc Khinh La Thiên Nữ ánh mắt trở nên ảm
đảm, sau đó nàng ánh mắt lại sáng chói nhìn hắn: “Huynh nói láo, trong mười
vạn năm qua ta đã dùng mọi thủ đoạn để kiểm tra sinh mệnh khí tức của huynh
trong thiên địa, kết quả nhưng là không hề có, điều này có nghĩa mười vạn năm
qua hoặc là huynh bị thương nặng ngủ say hoặc là đã chết.” Nói tới đây nàng
không nói nữa nhưng cả hai đã hiểu.

“Khinh La Thiên Nữ, có lẽ ngươi quên một điều, chúng ta bây giờ đều đã thay
đổi, ta có xảy ra việc gì cũng không liên quan gì tới ngươi.” Vô Niệm nhìn
nàng hờ hững nói. Bây giờ nàng đã là Thiên Quân, có lấy trách nhiệm của nàng,
hắn bây giờ cũng vậy, có lấy trách nhiệm hắn phải gánh vác, mà hai người lý
niệm tựa hồ khác nhau, cho nên duyên phận có lẽ sẽ chấm dứt từ đây.

“Năm đó huynh từng nói sẽ bảo vệ ta cả đời.” Khinh La Thiên Nữ không để ý hắn
lời nói ánh mắt hồi ức kể lại.

Năm đó trên Vấn Thiên Đỉnh Chi Chiến, hắn từng một mình độc chiến vô số anh
tài với đám người bên kia chỉ vì bảo vệ nàng, hắn đã từng nói sẽ bảo vệ nàng
cả đời.

“Năm đó ngươi cũng từng nói ngươi sẽ không bao giờ phản bội ta.” Vô Niệm cũng
không để ý lời nàng nói, hắn nói: “Như vậy bây giờ ngươi có thể vứt bỏ lập
trường không ra tay với ta sao?.”

Khinh La Thiên Nữ đối với câu hỏi của hắn trầm mặc không nói, bởi vì giống như
hắn nói, nàng bây giờ đã là Thiên Quân, trên mình đồng dạng có gánh vác.

“Giết.” Vô Niệm cũng lười nói nhảm quá khứ với nàng, nhất niệm động, Ma Ảnh
một quyền toàn lực phá không đánh ra.

Quyền đầu vừa ra vạn đạo bị trấn áp, Cửu Thiên Hoang Giới theo đó run rẩy dữ
dội, vô biên vô ngân ma khí thao thiên cuốn lấy ức vạn dặm thời không.

Quyền thế chưa tới nhưng quyền lực đã ập tới khiến cho năm vị Đế Thần đế lực
bị dam cầm, khí huyết sôi trào phun ra một vũng máu.

Tại một quyền này phía dưới dù là cửu ngã Thiên Quân nếu không ra toàn lực
cũng bị diệt sát phần chứ đừng nói năm vị Đế Thần chỉ chừng ngũ ngã như thế
này.

“Dừng tay.” Khinh La Thiên Nữ quát một tiếng, lập tức vô số lá hoa bao phủ lấy
năm vị Đế Thần rồi ném họ đi ra khỏi trận pháp.

“Ầm.” Một tiếng vang vọng thời không, một quyền trực tiếp đánh lên Khinh La
Thiên Nữ khiến nàng thân hình biến mất trong thiên địa, vừa ra tay là tuyệt
sát, không chỗ thương lượng.

Nhìn nàng bị đánh tan biến trong thiên địa Vô Niệm khuôn mặt không vui không
buồn, vẫn hờ hững điều khiển Ma Ảnh một cước dẫm tới chỗ Khinh La Thiên Nữ vừa
biến mất.

"Ầm ầm." Ma Ảnh một bước dẫm ra đều có thể dẫm toái tinh thần, chấn động lắc
lư vạn vực, ba ngàn thế giới tại một cước này đều phải yên diệt, cả trận pháp
do Thanh Hỏa Thiên Quân đang điều khiển đều phải lắc lư, hắn theo đó cũng bị
ảnh hưởng phun ra một vũng máu.

Không lâu sau, Vô Niệm dừng lại không ra tay nữa, hắn ánh mắt nhìn chòng chọc
lấy một tọa độ.

Dần dần, chỉ thấy chỗ Vô Niệm nhìn tới bay ra từng lá hóa, mỗi một lá hoa đều
là quang huy ảm đạm, chúng dần dần diễn hóa ra hình dáng của Khinh La Thiên
Nữ, chỉ thấy nàng sắc mặt bây giờ cực kỳ tái nhợt, hiển nhiên hai đòn vừa rồi
của Vô Niệm dù là nàng cũng rất khó chống đỡ.

“Mặc dù ngươi không bằng Yên Nhiên nhưng đã xem như là không tồi.” Vô Niệm
cũng không bất ngờ nàng vẫn sống mà cười khẽ tùy ý bình luận.

Khinh La Thiên Nữ nghe hắn nâng lên Vương Yên Nhiên nội tâm không hiểu khó
chịu, chẳng qua nàng cũng không nói gì nữa, nàng biết mình quả thật không sánh
bằng được Vương Yên Nhiên, hơn nữa bây giờ tựa hồ cũng không phải Vô Niệm đối
thủ, hắn vẫn là mạnh như trước nha, Khinh La có chút suy nghĩ.

“Nhiệm vụ đã xong, ta đã tìm được tung tích của Chí Tôn Bảo cùng thác ấn lên
nó, có thể trở về.” Vô Niệm đang định ra tay đã nghe thấy Lăng Phàm truyền âm
tới bảo xong việc.

“Đã xong vậy thì đi thôi.” Vô Niệm thu hồi ánh mắt chuyển hướng Hoàng Tiêu
nhàn nhạt nói.

Hoàng Tiêu cũng gật đầu không nói rồi dùng Ma Ảnh đem theo Lăng Phàm phá không
mà đi, còn Vô Niệm có rời đi hay không hắn cũng mặc kệ.

“Như vậy trận chiến này chúng ta đành phải dừng ở đây vậy.” Vô Niệm quay đầu
nhìn Khinh La Thiên Nữ cười khẽ tùy ý nói, lời vừa dứt Ma Ảnh tan biến, hắn
tay khẽ động, không gian phía trước lập tức bị đánh thủng một cái lỗ.

“Vô Niệm.” Đang định bước vào lúc, phía sau hắn bỗng nhiên vang lên một giọng
nói cực kỳ ôn nhu làm hắn trong lòng run lên, thân hình không tự chủ được dừng
lại.

“Đáng chết, ta vẫn còn lưu luyến cái gì đây.” Vô Niệm thân hình không tự chủ
được dừng lại lúc thầm mắng một tiếng, chẳng qua hắn cũng không để ý tiếp tục
đi vào thông đạo không gian kia.

“Huynh đứng lại đó cho ta.” Khinh La Thiên Nữ thấy hắn nghe mình gọi đứng lại
lúc lập tức vui mừng, chỉ là nàng chưa kịp nói hắn đã bước vào thông đạo không
gian, nhịn không được nàng lập tức quát lớn một tiếng rồi tiến lên.

“Hừ.” Vô Niệm trong lòng đã mất đi kiên nhẫn, một kiếm hóa thành lục kiếm như
Lục Đạo Luân Hồi chém về phía nàng.

Khinh La Thiên Nữ thấy thế cũng không để ý, một bông Hoa Hồng được diễn hóa ra
rồi khẽ động một cái hóa giải đi lục kiếm kia, nàng nói: “Huynh muốn bỏ mặc
muội sao?” Nói tới đây nàng giọng nói không khỏi hơi run rẩy.

Vô Niệm khẽ lắc đầu, hắn nói: “Ngươi không phải đã nói người kia chỉ là một
cái khách qua đường trên dòng đời của ngươi sao, làm gì phải lưu luyến tỏ vẻ
như vậy.” Nói tới đây hắn trong lòng không khỏi thắt chặt, chẳng qua hắn là
người cầm được thì bỏ được, đối với thứ khác có lẽ không có thì hắn sẽ cướp,
nhưng với một chữ Tình này thì hắn sẽ không làm vậy.

“Lần sau chúng ta gặp mặt rất có thể là một trận chiến sinh tử, hi vọng ngươi
không như hôm nay thất thần như vậy.” Vô Niệm cũng không chờ nàng nói đã cướp
lời nói tiếp, theo đó hắn thân hình bước vào thông đạo không gian rồi biến mất
tại chỗ.

“Vẫn là đi sao.” Khinh La Thiên Nữ nghe hắn nói trong lòng không khỏi mất mát,
nàng biết lúc trước lời nói với Hoàng Tiêu chắc chắn đã tổn thương tới lòng tự
trọng của hắn, nàng rất muốn giải thích một cái nhưng đáng tiếc người đã rời
đi.

…….

Một ngọn đồi trên, ba người Vô Niệm thân hình đột nhiên xuất hiện tại đấy, cả
ba nói cũng không muốn nói khẽ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Vừa ngồi xuống Vô Niện cũng mặc kệ tất cả vận chuyển Thiên Tàn Ma Quyết điều
dưỡng thân thể, vừa rồi vận dụng lâu như vậy kỹ năng hắn có chút không chịu
được, dù sao hắn cảnh giới vẫn chỉ là “Thánh” tầm đó, rất khó cầm cự Ma Ảnh
thời gian lâu dài được.

Qua một lúc sau, Vô Niệm tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy hai người kia đang chờ
mình, hắn nhìn hai người nói: “Ta còn có việc không thể trở về được, các ngươi
đi báo tin cho Thiên Điện đi.”

“Ồ, ngài không trở về mà còn muốn đi đâu.” Hoàng Tiêu có chút bất ngờ nhìn hắn
hỏi, tên này ngoại trừ Ma Tộc ra thì không có chỗ nào để đi đi.

“Ta muốn đi Thái Hư Thần Cung một chuyến.” Vô Niệm ánh mắt có chút gợn sóng
đáp, ở đấy hắn còn có một cái muội muội.

Kỳ thật trong lòng hắn bây giờ vẫn rất loạn, không biết nên xử lý thế nào, bỏi
vì hắn một nửa linh hồn luân hồi chuyển thế thành nhân tộc sau đã có một cô
muội muội, mà cái kia linh hồn bây giờ đã trở về dung nhập với hắn, trong đó
tình cảm cũng là ảnh hưởng tới hắn.

Cho tới bây giờ hắn cũng không biết nên nói cô muội muội kia có phải hay không
là em ruột của hắn nữa, dù sao cái kia một nửa linh hồn là của hắn nhưng lại
không có ý chí của hắn điều khiển.

Nói chính xác một cách nào đó, cái kia Vô Niêm chẳng qua chỉ là một cái phân
thân của hắn mà không phải bản thể, như vậy nàng có phải hay không muội muội
của hắn đây? Cái này hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.

“Thôi thôi, suy nghĩ nhiều làm gì.” Vứt bỏ suy nghĩ, Vô Niệm cũng không nghĩ
nhiều về nàng có phải hay không muội muội của hắn, cứ nước tới đất ngăn đi.

“Thái Hư Thần Cung sao, đã vậy chúng ta lần sau gặp mặt.” Hoàng Tiêu cũng gật
đầu chầm chậm nói.

….

Thái Hư Thần Cung địa lý nằm trải dài trong Nam Vực, nó là một cái truyền thừa
cực kỳ cổ xưa trong thiên địa, tại đây ngoại trừ Thiên Quân ra còn có một vài
vị Đế Thần trong dữ.

Ở Nam Vực Trong, Thái Hư Thần Cung có thể nói là thế lực mạnh nhất, ở đây bọn
họ là ông Vua không ngai, một lời ra Nam Vực các truyền thừa không dám trái.

Vô Niệm chân trần vượt qua ức vạn thời không một lần nữa xuất hiện đã là Thái
Hư Thần Cung bên ngoài sơn môn.

Đứng dưới sơn môn, Vô Niệm nhìn cái kia một tòa Thần Phong to lớn đang ngự
không như một mảnh thiên địa riêng kia khóe miệng không nhịn được nở nụ cười,
hắn một lần chữa thương đã là một ngàn năm, lần này trở lại không biết nha đầu
kia thế nào rồi.

Trong đầu không khỏi nhớ tới cái kia nữ hài suốt ngày cãi nhau với hắn, đối
với hắn rèn sắt không thể thành thép, ngày nào cũng lải nhải bảo hắn cố gắng
tu luyện.

“Không biết nha đầu kia bây giờ thế nào rồi.” Vô Niệm có chút nhớ nhung, năm
đó ở Ma Tộc trong hắn sinh ra đã là một Ma trên ức vạn Ma, chỉ là dù hắn trước
đó có phong mang vô hạn, bễ nghễ thiên hạ như thế nào cũng chỉ là một thân một
mình, chưa từng cảm nhận được tình thân của gia đình.

Có chăng cũng chỉ là đoạn sau này hắn có địa vị trong Ma Tộc, có thiên phú
mạnh mẽ nên được Ma Tổ để ý tới cùng dạy dỗ, cũng từ đó hắn mới cảm nhận được
một chút tình thương của trưởng bối, nhưng dù vậy thì Ma Tổ chung quy vẫn chỉ
là ngoại nhân, không thể thay đổi được địa vị của một người thân.

Vô Niệm chậm rãi dẫn lên đại địa đi từng bước lên sơn môn, con đường này lần
trước hắn đã đi không biết bao nhiêu lần, bây giờ một lần nữa đi lên lúc không
khỏi có cảm giác như về nhà.

Đi tới chân núi lúc, Vô Niệm đã thấy một cái môn hộ, này môn hộ trên đó khắc
lấy bốn chữ “Thái Hư Thần Cung”, trên bốn chữ này tản mát ra từng làn Quân uy
khiến người vừa nhìn vào đã nổi lên lòng kính sợ, tựa hồ khi nhìn vào cái này
bốn chữ như là chứng kiến Thiên Quân vậy, uy áp ép thẳng tâm hồn.

Bên cạnh sơn môn có lấy vài cái đệ tử đang canh dữ, Vô Niệm tuy rằng ngàn năm
chưa trở về nhưng hắn dấu ấn trên lệnh bài cũng không biến mất, cho nên hắn
lấy ra một tấm lệnh bài xác nhận thân phận sau rồi trực tiếp đi thẳng vào.


Ma Chủ Nghịch Loạn Phản Phái - Chương #7