Thái Hư Thần Cung


Người đăng: a123456

“To gan, là ai dám ngự không trên Thanh Hà Thần Cung.” Hoàng Tiêu hai người
đang định động thủ lúc phía dưới Thanh Hà Thần Cung bỗng nhiên vang lên một
tiếng quát vang vọng cả thời không.

Theo đó chỉ có lấy tám cái lão giả ngự không đi lên đối diện Hoàng Tiêu hai
người, bọn họ mỗi người đều là khí thôn thiên hà, huyết khí hạo hãn như có thể
trấn áp bát hoang, bễ nghễ thiên hạ.

Hoàng Tiêu nhìn cũng không nhìn đám người này một cái, chỉ có một bên Lăng
Phàm ánh mắt khẽ đảo qua tám người, theo đó hắn trong ánh mắt có nhàn nhạt
quang mang nở rộ, khi nó nở rộ lúc như diễn hóa lấy một cái thế giới, chỉ thấy
tám người kia còn không biết chuyện gì đã ngất đi rơi xuống dưới.

Hoàng Tiêu thấy thế cũng không bất ngờ, hiển nhiên đã từng kiến thức qua Huyễn
Thuật của Lăng Phàm.

“Vậy để ta tới trước vậy.” Hoàng Tiêu cười khẽ một tiếng, nhất niệm động, lập
tức hắn quanh thân ma khí thao thiên, hắc phù chớp động, vô biên vô tận ma khí
quấn quanh thân thể hắn rồi diễn hóa ra một cái Ma Ảnh cao chừng hai nghàn
trượng.

“Ông ông.” Từng tiếng vang lên, khi Ma Ảnh to lớn như có thể chống đỡ thương
thiên hiện ra lúc một cỗ trên có thể đồ Tiên Thần, dưới có thể trấn Minh Ngục
khí thể theo đó tàn phá bừa bãi mà ra bay khắp Thanh Hà Thần Cung.

Thanh Hà Thần Cung bên dưới đang chuẩn bị tổ chức Địa Bảng thì thiên không
bỗng nhiên hiện ra một cái Ma Ảnh to lớn quanh thân ma khí như có thể thôn phệ
bát hoang thì không khỏi giật mình, hiển nhiên bọn họ không tưởng tượng được
lại có người to gan tại Thanh Hà Thần Cung tản mát ra uy áp như thế.

“Là Ma Ảnh kỹ năng của Ma Tộc.” Có người nhận ra cái kia Ma Ảnh lập tức hét
lớn một tiếng.

“Không lẽ Ma Tộc muốn tấn công Thanh Hà Thần Cung sao.” Có người trong lòng
run rẩy suy đoán nói. Ma Tộc trong đó có một cái Hoàng Tộc nhưng là có chín vị
Thiên Quân, cái này còn chưa nói tới những bộ tộc phụ thuộc khác nữa, như vậy
có thể nghĩ Ma Tộc kinh khủng cỡ nào.

“Là các ngươi tự mình đi ra hay là bọn ta động thủ đánh cho các ngươi ra đây.”
Hoàng Tiêu giữa ngực Ma Ảnh ánh mắt đảo qua vài cái tọa đồ cao cao tại thượng
nói, lời nói hoàn toàn không đem bất kỳ ai vào mắt.

“Hoàng Tiêu đạo hữu cần gì phải dùng hậu bối đe dọa bọn ta chứ.” Đáp trả Hoàng
Tiêu là một giọng nói tràn ngập trung tính, theo đó thiên không không biết lúc
nào đã xuất hiện bảy người, mỗi người trên là Thiên Quân chi uy trấn áp thiên
địa, khí huyết như rồng cuốn lấy thiên địa.

Bảy người này mỗi người đều là quang huy dập dờn, khi họ xuất hiện lúc đại đạo
tề minh, pháp tắc dung hòa, bọn họ đứng nơi là Tôn, khí thế duy ngã độc tôn
bộc lộ không bỏ sót, hư không theo đó đều phải run rẩy vì sự xuất hiện của bọn
họ, cực kỳ đáng sợ.

“Thanh Hà Thần Cung đám người các ngươi tới cũng thật là đông đủ.” Hoàng Tiêu
có chút bất ngờ nhìn bảy người không sợ hãi cười nói. Vốn hắn nghĩ có thể có
năm người ở lại trong Thần Cung đã là nhiều như vậy, nhưng không ngờ số người
lại nhiều hơn dự đoán của hắn.

“Hoàng Tiêu đạo hữu lần này tới đây không hiểu là tại sao, nếu có thể bọn ta
nguyện ý giúp đại hữu một hai.” Cầm đầu Thanh Hỏa Thiên Quân nhìn lấy Lăng
Phàm một lát rồi nhìn Hoàng Tiêu cười nói. Hắn có thể không muốn cùng Ma Tộc
có cái gì khúc mắc, dù sao đám người kia toàn bộ nhưng là một đám không nói
lý, tất nhiên nếu Hoàng Tiêu làm cái gì quá đáng vậy bọn hắn cũng không ngại
toàn lực ra tay trấn sát.

“Thứ bọn ta muốn các ngươi sẽ không cho.” Hoàng Tiêu khẽ lắc đầu lạnh nhạt
nói, bọn hắn tới đây chỉ là điều tra Thanh Hà Thần Cung bên trong có hay không
Chí Tôn Bảo, mà chuyện này bọn họ bây giờ không tiện tiết lộ, cho nên làm xong
việc sẽ rời đi.

“Đã ngươi không nói vậy thì chiến đi, năm đó từ biệt tới giờ chúng ta cũng
chưa từng đấu qua, hôm nay ngươi tới vừa vặn.” Một nữ tử duy nhất trong bảy
người nghe Hoàng Tiêu nói vậy cũng từ chối cho ý kiến bình tĩnh nói.

Nữ tử duy nhất này nàng đẹp tới yêu dị, khuôn mặt hoàn mỹ Vô song, là một cái
Thiên Nữ có sắc đẹp hiếm thấy trên đời, khí chất trên nói không hết lời cao
quý, nàng đứng đó tựa như là trong tranh đi ra Tiên Nữ, là như vậy cao cao tại
thượng không thể với tới.

“Khinh La Thiên Nữ.” Nhìn thấy nữ tử kia Hoàng Tiêu ánh mắt nổi lên gợn sóng
rồi hữu ý vô ý nhìn về phía sau Vô Niệm, trong lòng tâm thư thay đổi, hắn nhìn
lấy Khinh La Thiên Nữ mang theo giọng cảm khái nói: “Nhiều năm như vậy ngươi
vẫn là như vậy xinh đẹp, chẳng trách năm đó người kia cũng vì đó mà si mê.”

“Người kia đã chết, hắn đối với ta bây giờ mà nói chỉ là một cái khách qua
đường trong đường đời mà thôi.” Khinh La Thiên Nữ nghe hắn nói cũng không có
gì không khỏe bình tĩnh nói.

“A, ta cũng hi vọng ngươi sẽ nghĩ như ngươi nói như vậy.” Hoàng Tiêu nghe nàng
nói cũng từ chối cho ý kiến cười dài một tiếng rồi lạnh nhạt nói.

“Hi vọng ngươi thật sự quên đi ta, như vậy ta mới thật sự quyết tâm ra tay với
ngươi.” Vô Niệm phía xa nghe nàng nói ánh mắt không khỏi mất mát nhưng lập tức
thay vào đó là lạnh lùng cùng hờ hững.

“Nói thật nhiều, đánh đi.” Một bên Lăng Phàm thần thái lạnh lùng nhìn Hoàng
Tiêu rồi bảy người kia chầm chậm nói.

“Ong” Một tiếng, hắn vừa nói xong lúc quang thân đã nổi lên từng sợi sương văn
bạch quang, chỉ thấy chúng chớp động từ thân thể hắn tràn ra rồi dung nhập vào
Ma Ảnh, khiến cho Ma Ảnh quanh thân hắc văn lập tức đen xen với bạch văn, thân
hình nó theo đó to thêm hai ngàn trượng là bốn ngàn trượng.

Lăng Phàm thân hình sát nhập vào Ma Ảnh, rồi hai tay hắn kết ra từng cái ấn
cực kỳ kỳ lạ, theo đó hắn nhắm mắt như đang cảm nhận lấy cái gì đó.

“Dung hợp kỹ năng cùng với Nguyên Luân.” Thanh Hỏa Thiên Quân nhìn cái kia to
lớn cự nhân không khỏi nổi lên gợn sóng, bọn họ bên này đều là bát ngã Thiên
Quân trở xuống, có chăng cũng chỉ là Khinh La Thiên Nữ có cửu ngã mà thôi.

“Giết.” Hoàng Tiêu thét dài, Nguyên Luân lực lượng cùng Ma Ảnh lực lượng dung
hợp phát ra vô địch chi uy đánh tới đám người kia, hắn đạt được lực lượng của
Lăng Phàm dung hợp sau đó có thể nói đã là vô địch trong cửu ngã Thiên Quân
tầm đó.

“Ầm.” Một quyền từ Ma Ảnh đánh ra, quyền thế thôn thiên phệ địa, chấn vỡ bát
hoang, một quyền hắc bạch đan xen như Tiên Ma nộ hống quét đãng thiên địa. Ra
tay tầm đó là toàn lực mà đánh, dù sao bọn họ biết đánh lâu dài hai người là
không thể làm gì được bảy người này, như vậy phải nhanh chóng kiểm chứng một
chuyện rồi rời đi.

Một quyền đánh ra lúc tất cả mọi người đứng xa xem lập tức thân bất do kỷ nằm
rạp tại đấy không thể phản kháng.

Quyền đầu chưa tới nhưng bảy vị Thiên Quân của Thanh Hà Thần Cung đã thấy thao
thiên ma khí mang tới áp lực.

“Mở.” Thanh Hỏa Thiên Quân lui ra sau rồi hai tay kết ấn, theo đó từng đoàn
phù văn bắt đầu hiện ra bay tán loạn khắp không gian, “rung rung” Từng đợt
rung động lan tràn khắp hư không, lập tức một cái đại trận hiện ra rồi bao phủ
lấy phạm vi xung quanh, từ ngoài những người đang quỳ kia áp lực lập tức tan
biến, chỉ là bọn họ một lần nữa ngẩn đầu lên sau nhưng không thấy cái gì, tựa
hồ mấy vị Thiên Quân đã rời đi một không gian khác để đánh nhau vậy.

Khi cái này trận pháp hiện ra lúc Ma Ảnh lực lượng vậy mà bị áp chế hai phần
không thể sử dụng, tựa như đang bị một tòa núi đè lên vai vậy.

“Giết.” Sáu vị Thiên Quân còn lại cũng không nói nhảm nhiều lấy ra binh khí
đánh ra, bọn họ tuy là Thiên Quân nhưng cũng không có Kỹ Năng như là Hoàng
Tiêu, chính vì vậy chỉ có thể dùng

Sáu người lấy ra mình Chân Khí rồi lao tới ngạnh sanh đón đỡ một quyền kia,
“Ầm ầm” từng tiếng vang lên, thời không vì đó băng diệt, trận pháp bao phủ
Thanh Hà Thần Cung theo đó run rẩy theo từng đợt.

“Lộc cộc.” Ma Ảnh mặc kệ áp chế của trận pháp trực tiếp đụng độ với sáu vị
Thiên Quân, chẳng qua nó lập tức bị sáu vị Thiên Quân liên thủ ngạnh sanh đánh
lui về sau, nhưng nó lập tức lại đánh ra từng quyền từng cước mà tới, khí thế
vẫn là như bậy bễ nghễ thiên hạ, khinh thường vạn cổ.

“Hừ.” Khinh La Thiên Nữ hừ một tiếng, bàn tay như ngọc dơ ra, lập tức quang
thân nàng quang huy nở rộ, vô số lá hoa bay lả tả khắp thiên địa, cả một mảnh
không gian lập tức bị bao trùm trong một mảnh tàn hoa.

“Vù vù.” Những kia lá hoa xoay tròn lại rồi lấy tốc độ vượt qua thời không lao
tới Ma ảnh, chúng mỗi nơi đi qua để lại một vết rách của không gian, hư không
lan tràn lấy từng sợi sắc bén như kiếm ảnh.

“Mở.” Hoàng Tiêu hai mắt đen nhánh chuyển thành huyết hồng, theo đó Ma Ảnh như
bị cái gì kích thích, thân hình lập tức hắc bạch đỏ ba màu giao thoa, trong
tay nó lập tưc diễn hóa ra một thanh Huyết Kiếm.

Khi cái này Huyết Kiếm xuất hiện lúc một cỗ huyết tinh cùng hung uy lan tràn
bừa bãi, người có ý chí không kiên định lập tức bị hôn mê, quang mang trên đó
chớp động một cái như có thể trảm phá thương thiên, đồ diệt hết thảy, mười
phần tà ác.

“Bao nhiêu năm qua đi ngươi vẫn là như vậy mạnh mẽ nha, đã vậy hôm nay chúng
ta một trận chiến thì có làm sao.” Hoàng Tiêu cười dài thét lớn một tiếng,
kiếm trong tay Ma Ảnh chém ra một kiếm, một kiếm này chém ra lúc lập tức hóa
thành vô số oan hồn kêu than, Thi Sơn Huyết Hải cảnh tượng lập tức hiện ra.

Khinh La Thiên Nữ cũng không nói nhảm, thân hình lui ra sau, hai tay lại kết
ấn rồi khẽ mở bàn tay ra, lập tức vô số lá hoa như bị cảm ứng rồi bay về lòng
bàn tay nàng rồi diễn hóa ra một bông Hoa hồng đỏ.

Chỉ thấy cái này đóa hoa Hồng quang huy lòe loẹt như đang diễn hóa ra một cái
thế giới, nó bề ngoài nhìn tới cực kỳ mỹ lệ, khiến người khó dời mắt, chỉ là
bên trong cái vẻ đẹp của nó có ẩn dấu hay không sát cơ thì không ai biết cũng
không ai muốn thử.

Hoa Hồng hình thành sau khi lập tức lấy tốc độ như chớp giật lao về vô số oan
hồn từ một kiếm diễn hóa ra kia, nó mỗi nơi đi qua oan hồn lập tức bị một cỗ
vô hình trảm diệt, giống như có bao nhiêu oan hồn lao tới cái kia đóa Hoa Hồng
cũng có thể đồ diệt hết thảy vậy.

“Vù.” Liền oan hồn bị diệt sát hết lúc một kiếm vô căn cứ bỗng nhiên xuất hiện
rồi trảm ngang vào đóa Hoa Hồng kia, “Oanh” Một tiếng vang vọng trời cao, kiếm
khí tán loạn như hồng, trận pháp theo đó rung động từng đợt.

Kinh La Thiên Nữ cùng Ma Ảnh thân hình bị chấn lắc lư lui về sau mấy trăm bước
mới đứng vững.

“Thế nào rồi.” Hoàng Tiêu có chút gấp gáp nhìn Lăng Phàm đang kết ấn hỏi, một
mình hắn dù có thêm Lăng Phàm sức mạnh cũng rất khó mà chống đỡ sáu người một
lúc, cái này còn chưa nói tới trận pháp mang tới áp chế.

Lăng Phàm cũng không trả lời, hai tay thủ kết từng cái ấn kỳ lạ, lông mày đầy
suy tư như đang suy tư cái gì lại hoặc là tìm kiếm thứ gì.

“Ta thừa nhận hai người bọn ta đánh không lại bảy người các ngươi.” Hoàng Tiêu
thấy đồng đội không trả lời cũng là âm thầm thở dài rồi nhìn bảy người kia
cười nhạt nói. Lời nói là như vậy tự nhiên, hào không một chút nào cảm thấy
mất mặt.

“Đã các ngươi nhận thua vậy thì thu hồi của ngươi Ma Ảnh rồi nói ra lần này
các ngươi tại sao lại tới đây.” Thanh Hỏa Thiên Quân nhìn lấy Hoàng Tiêu hai
người chầm chậm nói.

“Nhận thua sao?.” Hoàng Tiêu nghe vậy khẽ lắc đầu, hắn không nhìn Thanh Hỏa
Thiên Quân mấy người nữa mà quay đầu về phía sau nói: “Ngài còn không ra tay
là bọn ta có lúc phải gặp một trận ác chiến đấy.”

“Còn có người sao?.” Thanh Hỏa Thiên Quân mấy người nghe vậy không khỏi nao
nao rồi thả ra cảm ứng xung quanh, chẳng qua bọn họ dù cảm ứng thế nào cũng
không thể cảm nhận được có một vị Thiên Quân gần đây.

Phải biết tại đây là địa bàn của bọn họ, Thiên Quân đi vào rất khó qua mắt bọn
họ, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại không cảm nhận được sự hiện diện
của vị kia Thiên Quân, chẳng nhẽ Hoàng Tiêu lừa bọn họ không thành.

“Xung quanh đây không có vị nào Thiên Quân.” Hoàng Tiêu tựa như đọc được sự
nghi ngờ của họ cười giải thích.


Ma Chủ Nghịch Loạn Phản Phái - Chương #5