Thiên Điện


Người đăng: a123456

Hai người chậm rãi bước từng bước vào tòa cung điện, khi bước vào trong lúc đã
thấy tại đây hoàn cảnh khá u ám, hoàn toàn không có tiên quang lòe loẹt giống
như bên ngoài.

Bước vào đại sảnh cung điện lúc, Vô Niệm đã cảm nhận được có chừng mười lăm
đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, mỗi một ánh mắt trong có các loại tâm
tình, giống như tò mò, tà ác, hứng thú…

“Có ý tứ.” Vô Niệm nở nụ cười chậm rãi đi vào đại sảnh.

Đối diện hắn bây giờ là mười lăm người, mỗi người đều đứng ở một cái góc trong
cung điện, trên họ đều là mặc hắc y khắc họa lấy một tòa Thần Điện ở trên áo,
nam có, nữ có, mỗi người trên khí tức đều là ẩn dấu tới không thể nhận biết.

“Chào mừng thành viên mới.” Cầm đầu là một cái trung niên nam tử nhìn thấy hai
người đi vào lúc cười khẽ chầm chậm nói.

“Đây là thành viên mới sao, trông không thế nào mạnh.” Cầm đầu người vừa nói
xong đã có một giọng nói khác vang lên, thanh âm tràn ngập ý vị khiêu khích
cùng hứng thú.

“Mạnh hay không không phải thử sẽ biết sao.” Vô Niệm cười khẽ chậm rãi nói,
hào không để ý tất cả ánh mắt tập trung lên mình.

“Tốt rồi ,tất cả mọi người giới thiệu một lần đi.” Cầm đầu trung niên ngắt lời
mấy người, hắn nói: “Ta tên là Đỗ Hữu, chúc mừng ngươi tham gia.”

“Yến Khuynh Thành.” Một trong hai nữ tử duy nhất trong tổ chức nhìn Vô Niệm
bình tĩnh nói.

“Lưu Bang….Thanh Hà…Yến Phương….” Từng cái tên từng cái tên đáp trả hắn.

“Vô Niệm.” Vô Niệm ghi nhớ tên mấy người rồi gật đầu tùy ý cười nói.

“Thái Tử Ma Tộc, năm đó có nghe nói qua.” Đỗ Hữu cũng gật đầu chậm rãi nói,
mấy người khác cũng vậy, bọn họ là người thời đại trước hơn cả thời đại của Vô
Niệm cho nên đối với cái kia kinh diễm thiên tài vẫn là biết đấy.

“Trước hết ta nói cho ngươi rõ mục đích.” Đỗ Hữu nhìn Vô Niệm một cái rồi nói:
“Thiên Điện tổ chức mục đích duy nhất đó là cướp đi thập đại Chí Tôn Bảo, mỗi
người theo đó sẽ chia làm ba tổ. Về phần tự do của ngươi vậy thì trong thời
gian bình thường ngươi có thể sống theo ý mình, không ai can thiệp, cho tới
lúc tổ chức cần thì sẽ triệu hồi, tới lúc đó nếu không tới vậy thì tổ chức sẽ
không do dự xóa bỏ ngươi…”

“…Trong tổ chức được chia làm năm tổ, mỗi một tổ đều là có ba người, còn về
mục đích gia nhập của ngươi khi gia nhập vào tổ chức thì bọn ta sẽ đáp ứng mọi
điều kiện, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ vậy cái gì cũng có thể đạt được.”
Nói tới đây Đỗ Hữu mười phần trịnh trọng.

“Thú vị, vậy mục đích cuối cùng của ngươi lại là cái gì đây?” Vô Niệm ánh mắt
đầu hứng thú nhìn Đỗ Hữu nhàn nhạt nói.

“Cứu vớt thế giới.” Đỗ Hữu nhìn Vô Niệm một cái thật sâu rồi nói ra một cái
đáp án.

“Ồ, thật là đáng tiếc, nếu là hủy diệt thế giới ta còn có hứng thú, còn đối
với cứu vớt thế giới vậy thì tùy hoàn cảnh vậy.” Vô Niệm nghe vậy không khỏi
bật cười nói móc một câu.

“Có thật sự cứu vớt thế giới hay không thì sau này các ngươi sẽ biết.” Đỗ Hữu
từ chối cho ý kiến chậm rãi nói.

“Có ý tứ.” Vô Niệm cũng không ngoài ý muốn như có suy nghĩ gật đầu.

“Tốt rồi, ngươi cùng Hoàng Tiêu, Lăng Phàm sẽ là thành viên của tổ thứ ba.” Đỗ
Hữu nhìn Vô Niệm mấy người rồi nói: “Bởi vì Vô Niệm vừa gia nhập tổ chức cho
nên các ngươi cần phải làm một cái nhiệm vụ mới để đặt chân trong tổ chức. Mà
nhiệm vụ lần này của các ngươi đó là đi điều tra năng lực của một người nắm dữ
Thập Đại Chí Tôn Bảo.”

“Tất cả giải tán.” Đỗ Hữu truyền âm một đoạn nội dung cho tổ thứ ba xong rồi
nhìn mọi người nói, làm xong hắn thân hình cũng biến mất tại chỗ.

Khi tất cả mọi người rời đi sau, trong cung điện chỉ còn lại Vô Niệm, Hoàng
Tiêu cùng Lăng Phàm tại đó.

“Lần đầu gặp mặt, ta tên là Lăng Phàm cảnh giới là Thiên Quân cửu ngã.” Lăng
Phàm ánh mắt bình tĩnh nhìn Vô Niệm nói, nói xong hắn trầm mặc không nói nữa,
hiển nhiên hắn là hạng người ít nói.

Tu sĩ đạt tới Đế Cảnh cực hạn sau sẽ là tranh dành Nguyên Luân để trở thành
Thiên Quân, mà mỗi một thời đại chỉ có lấy năm cái Nguyên Luân để tranh dành,
mà đạt tới Thiên Quân sau cảnh giới phân chia làm thập ngã, mà trong cảnh giới
này mỗi một ngã đều là cách biệt cực kỳ lớn, nếu không có bảo vật nghịch thiên
rất khó vượt qua.

“Vô Niệm, cảnh giới ngươi biết rồi đấy, còn chiến lực hẳn là không kém gì
ngươi đi.” Vô Niệm cười nhạt nhìn Lăng Phàm đầy thâm ý rồi tùy ý nói.

“Ồ, vậy mà tự tin như vậy, ta thật muốn thử ngươi một lần đây.” Lăng Phàm đối
với ánh mắt thâm ý của Vô Niệm làm như không thấy nhàn nhạt nói.

“Ngươi sẽ có cơ hội.” Một bên Hoàng Tiêu cười quái dị nhìn hai người, hắn nói:
“Đi thôi.”

Đối với Hoàng Tiêu lời nói hai người lơ đãng cười khẽ rồi đi theo hắn.

……..

Thanh Hà Thần Cung, địa lý nằm tại Trung Vực của Cửu Thiên Hoang Giới, nó là
một cái truyền thừa có bảy vị Thiên Quân tọa trấn, có thể nói đối với Trung
Vực hiện giờ mà nói Thanh Hà Thần Cung địa vị cực kỳ siêu nhiên, tuy rằng tại
Trung Vực còn có rất nhiều Thiên Môn có Thiên Quân nhưng bọn họ sức mạnh hay
cảnh giới đều là không thể sánh bằng Thái Hà Thần Cung được.

Vô Niệm tổ ba người chậm rãi đi tới Trung Vực trong, trên đường lúc Hoàng Tiêu
nhìn Vô Niệm nói: “Ngài không cần phải thay đổi che mặt như vậy đi, làm vậy
không hợp với tính cách của ngài chút nào.”

Vô Niệm khuôn mặt bây giờ đã trùm lấy một cái đấu bồng màu đen. Nghe Hoàng
Tiêu nói vậy Vô Niệm trả lời: “Ta tự có sắp xếp của mình.”

“Ngài đang sợ cái gì đây.” Hoàng Tiêu ánh mắt đầy ý nhị nhìn Vô Niệm như có
điều suy nghĩ cười nói, trong lòng hắn ẩn ẩn đoán được cái gì nhưng cũng không
nói ra.

“Ngươi biết sao.” Vô Niệm hiểu ý Hoàng Tiêu liền bất ngờ hỏi.

“Ta biết, tại sao không, chỉ là ngài có thật sự nhẫn tâm ra tay hay không
thôi.” Hoàng Tiêu thâm ý cười nhạt nói.

“Xem ra ngươi ở Ma Tổ chỗ kia biết không ít chuyện nha.” Vô Niệm từ chối cho ý
kiến lạnh nhạt nói.

Hoàng Tiêu cười cười không nói, chuyện bọn họ đang nghĩ nhưng rất ít người
biết.

Bước vào Trung Vực, nằm trong địa bàn của Thanh Hà Thần Cung trong, Vô Niệm
tổ ba người đã nhìn thấy dòng người tấp nập, tại đây có bán lấy từng cái món
đồ, có bảo khí, có linh dược…

“Cửu Thiên Hoang Giới trung vực trong vẫn luôn là như vậy người người đông đúc
nha.” Nhìn dòng người đông đúc kia Hoàng Tiêu khẽ cảm khái, bọn họ những tồn
tại này từ ngày gánh chịu lấy Nguyên Luân lúc thời gian còn lại là dùng để tu
luyện, rất ít người nguyện ý rời đi.

Dù sao sau khi gánh chịu Nguyên Luân lúc bọn họ tiềm lực sẽ tiêu thăng trong
một thời gian nhất định, mà trong khoảng thời gian đó bọn họ phải điên cuồng
tu luyện để trước khi tiềm lực biến mất đột phá tới cảnh giới tối cao, nếu
tiềm lực biến mất trước cảnh giới không tăng lên vậy thì bọn họ cảnh giới sẽ
rất khó tăng lên nữa, thậm chí là vĩnh viễn mắc kẹt tại đấy, cho nên nói Thiên
Quân phần lớn thời gian là ngồi tu luyện mà rất ít đi ra hồng trần bên ngoài.

Tất nhiên cũng có một số thiên tài tuyệt thế bọn họ gánh chịu lấy Nguyên Luân
sau sẽ trực tiếp nhờ vào Nguyên Luân để một lần đột phá tới Thập Ngã, chẳng
qua điều này rất hiếm thấy, vạn cổ tới nay chỉ có mấy người mà thôi.

“Lần này không phải là đông bình thường, rất có thể là một trận thi đấu của
các hậu bối.” Vô Niệm cười nhạt chầm chậm nói, ngàn năm trước trước khi một
nửa bổn nguyên linh hồn của hắn luân hồi chuyển thế tại Thái Hư Thần Cung lúc
hắn đã biết ngàn năm sau sẽ có một cuộc thi đấu tên là Địa Bảng gì đó, chuyên
dành cho Võ Hoàng.

“Ồ, hậu bối thi đấu sao.” Hoàng Tiêu cùng Lăng Phàm nghe vậy không khỏi nao
nao, theo đó cả hai ánh mắt đều trở nên hồi ức, bởi vì bọn họ lúc trẻ cũng là
như vậy tuổi trẻ khinh cuồng, bễ nghễ thiên hạ trấn áp một cái thời đại.

“Đúng vậy, lần này là Địa Bảng, dành cho Võ Hoàng thi đấu.” Vô Niệm cười khẽ
giải thích, hắn cũng không khỏi nhớ lại năm đó mấy tộc tranh tài, hắn cũng là
trổ hết tài năng mới được Ma Tộc người tôn kính.

“Xem ra lần này chúng ta đi tới có vẻ không thích hợp.” Lăng Phàm một bên nhàn
nhạt bình luận. Phải biết mỗi lần thi đấu thế này rất có thể sẽ có trưởng bối
đem hậu bối đi tham gia thi đấu.

“Cái này không hẳn, hậu bối có kinh diễm tới mấy cũng rất khó được Thiên Quân
đích thân đưa tới thi đấu.” Vô Niệm khẽ lắc đầu nói. Trên đời này thiên tài
sao mà nhiều, chưa tới lúc gánh chịu Nguyên Luân lúc bất kỳ vị nào Thiên Quân
đều sẽ không nguyện ý xuất quan tự tay đem hậu bối đi dự thi Địa Bảng, ít ra
Địa Bảng còn chưa đủ, có chăng cũng chỉ là Thiên Bảng dành cho mấy kẻ biến
thái thiên tài khác mà thôi.

“Cái này có làm sao, cứ cho là đưa tới vậy cũng chỉ là tầm thường Thiên Quân
mà thôi, ta còn chưa đủ để ta để vào mắt.” Hoàng Tiêu cười nhạt nói. Hắn nhưng
là một vị bát ngã Thiên Quân, cộng thêm tên biến thái Vô Niệm cùng Lăng Phàm
nữa mà nói có đánh nhau cũng sẽ toàn thân trở ra, vì thế chuyện này không có
gì đáng ngại hết.

“Các ngươi muốn trực tiếp xông vào hay là làm sao đây.” Vô Niệm nghe hắn nói
cũng không tỏ vẻ mà tùy ý cười nói.

“Trực tiếp xông vào đi.” Lăng Phàm tựa hồ còn có chút chuyện riêng không thể
chờ được nữa nên nhàn nhạt nói.

“Vậy thì xông vào đi.” Hoàng Tiêu cười khẽ không thèm để ý nói.

“Trực tiếp xông vào cũng không phải là không thể, chẳng qua các ngươi ra tay
trước đi.” Vô Niệm cười khẽ chầm chậm nói.

“Ồ, ngươi sợ sao?” Lăng Phàm nhìn Vô Niệm châm chọc nói.

“Cái này không phải là sợ hay không sợ.” Vô Niệm cười khẽ lắc đầu, hắn nói:
“Ngươi phải biết kẻ mạnh nhất thường là đi ra sau cùng, như vậy mới lãnh
khốc.” Nói tới đây hắn không khỏi có chút buồn cười, hắn cảm giác mình tựa hồ
rất giống như là những kẻ phản phái trong những câu chuyện cổ tích vậy, đại
boss luôn là đi ra sau truyện.

Lăng Phàm nghe hắn nói khóe miệng khẽ quất, tên này thật là…

“Ngài là sợ gặp phải người ấy sao.” Hoàng Tiêu như hiểu ý Vô Niệm cười nói.

“Cái này khó nói, ta chỉ là không muốn tới cuối cùng tình huống không lộ diện
mà thôi.” Vô Niệm khẽ lắc đầu than nói.

“Đã vậy thì bọn ta đi trước vậy.” Lăng Phàm cũng không nói chuyện này nữa lạnh
nhạt nói, theo đó hắn khẽ bước ra một bước rồi biến mất, một lần nữa xuất hiện
đã là trên thiên không của Thanh Hà Thần Cung.

“Ngài phải biết tổ chức vẫn còn không hoàn toàn tin tưởng ngài, cho nên có một
số việc ngài phải tỏ rõ lập trường.” Nhìn Lăng Phàm rời đi sau Hoàng Tiêu quay
đầu truyền âm cho Vô Niệm nói.

“Ta tự có sắp xếp.” Vô Niệm cũng truyền âm lại lạnh nhạt nói.

“Vương Yên Nhiên bên kia có biết không.” Hoàng Tiêu vốn định rời đi nhưng nghĩ
tới cái gì đó quay đầu nhìn Vô Niệm tò mò truyền âm hỏi.

“Nàng đã biết từ lâu.” Vô Niệm cười khẽ, hắn nói: “Hơn nữa ngươi cho rằng trên
đời này còn có ai nhận ra ta nữa đây.” Nói tới đây hắn không khỏi buồn vô cớ,
người cùng thời đại với hắn bây giờ hầu như đều đã chết, có chăng cũng chỉ có
vài vị Thiên Quân hắn quen biết là còn sống mà thôi.

Mặc dù nói hắn không quan tâm sinh mạng của người khác, nhưng một lần nữa tỉnh
lại sau cái kia cảm giác cảnh còn người mất vẫn để hắn có chút khó chịu cùng
buồn vô cớ, dù sao Nhân hay Ma hay là Tiên đều có tình cảm, vạn vật sinh ra đã
có thất tình lục dục, có khác cũng chỉ là quan điểm khác nhau mà thôi.

Hoàng Tiêu cảm nhận được Vô Niệm ý tứ cũng không nói nữa, thân hình động một
cái rồi biến mất tại chỗ, một lần nữa đã xuất hiện bên cạnh Lăng Phàm.

“Ngươi muốn làm sao để dẫn dụ bọn họ đi ra đây.” Lăng Phàm đứng trên thiên
không nhìn xuống Thanh Hà Thần Cung không quay đầu lại nhàn nhạt hỏi.

“Đánh.” Hoàng Tiêu cười khẽ nói ra một cái đáp án đơn giản nhất.


Ma Chủ Nghịch Loạn Phản Phái - Chương #4