Hoàng Tiêu


Người đăng: a123456

“Nghe nói Hư Thánh cảnh giới này từ trước tới giờ còn không ai đạt tới được.”
Vương Yên Nhiên cũng mười phần giật mình, bởi vì năm đó nàng thiên phú cũng là
thuộc dạng đệ nhất đương thời, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đột phá được Đạo Thánh
mà không phải Hư Thánh, chỉ là như vậy nàng cũng không ghen ghét hay là có ý
gì, có chăng cũng chỉ là vui mừng cùng tự hào mà thôi.

Tiếp đó hai người bàn tán một chút, Vô Niệm cũng ở lại với nàng vài năm tại
đây để biết một số tình huống.

“Ta phải đi, lần sau ta sẽ trở lại.” Ngày cuối cùng, Vô Niệm ánh mắt Vivi khẽ
ngước nhìn thiên không không quay đầu lại chầm chậm nói.

Vương Yên Nhiên nhu tình nhìn hắn thật sâu không nói.

“Muội hay đợi ta, bây giờ cũng là lúc ta vì muội làm một cái gì đó.” Vô Niệm
ánh mắt hiếm có ôn nhu khẽ nỉ non, nói xong hắn thân hình phiêu tán tan biến
trong thiên địa.

Vương Yên Nhiên nhìn hắn rời đi sau ánh mắt có nhàn nhạt chờ đợi cùng tự hào,
sau đó nàng nhắm mắt lại ngủ say đi.

……

Bên ngoài Trấn Ma Cốc, một mảnh sinh khí tràn ngập thiên địa nguyên lực đang
vờn quanh cùng với những hoang vu chi khí xen kẽ kiềm chế lẫn nhau.

Vô Niệm chậm rãi từng bước đi ra khỏi Trấn Ma Cốc, mà đang đi được vài bước
lúc hắn ánh mắt không khỏi trở nên thâm thúy nhìn phía xa, theo đó khóe miệng
nhịn không được khẽ cong lên.

Không chần chờ, hắn đi ra ngoài Trấn Ma Cốc, mà khi hắn vừa bước ra địa bàn
của Trấn Ma Cốc còn không kịp nhìn cái gì thì phía trước “Oanh” Một tiếng thật
lớn, vô cùng vô tận áp lực bỗng nhiên xong về phía hắn.

Chỉ thấy đối diện hắn một cái to chừng hai ngàn trượng Ma Ảnh đang đứng tại
đối diện, nó đứng thôi đã khiến người cảm giác như một tòa Thái Sơn Thần Phong
không thể vượt qua, như là Vạn Ma Chi Vương, quang thân ma khí thao thiên
khiến cả thiên địa đều phải run rẩy.

Ma Ảnh này bề ngoài do từng sợi hắc văn đan xen tạo ra mà thành, nó hình dạng
nhìn giống như nhân hình, khác biệt duy nhất đó chính là nó có đôi mắt màu đỏ,
khi nhìn vào càng khiến lòng người phát lạnh.

Khí thế trên đó có một loại thần vận như có thể đồ sát Chư Thiên, vạn vực đều
phải run rẩy tạ nó phía dưới.

Phía trong Ma Ảnh có lấy một cái trung niên khuôn mặt như đao gọt, khí vũ bất
phàm đang đứng trong, hắn hai mắt chiến ý mười phần nhìn Vô Niệm.

“Vù.” Vô Niệm còn không kịp nói trung niên đã điều khiển Ma Ảnh một quyền đánh
tới, một quyền này ma khí hóa thành từng sợi hắc quang như có thể đâm thủng
vạn giới.

Một quyền không hề có một chút nào hoa lệ, có chăng cũng là một loại lực lượng
tuyệt đối không thể phản kháng, tại này một quyền trên tất cả đều hôi phi yên
diệt, thiên địa đều có thể bị nó đánh thủng phần.

“Ầm.” Một tiếng thật lớn, một quyền trực tiếp đánh vào Vô Niệm, theo đó là hạo
hãn khí lãng cuốn quanh không gian khiến cho không gian tan tành như gương vỡ.

Đứng trên cao nhìn xuống, mang theo ánh mắt cư cao lâm hạ nhìn xuống bụi mù
kia, trung niên biết Vô Niệm không dễ dàng chết như vậy.

Quả nhiên, chỉ thấy bụi mù tán đi sau, Vô Niệm thân hình hoàn hảo không tổn
thất lại hiện ra, quanh thân hắn được bao bọc lấy mười cái Minh Nguyệt, những
này Minh Nguyệt được sắp xếp theo mỗi một cái tọa độ xung quanh Vô Niệm rồi
chúng tỏa ra từng tia u quang kết nối với nhau thành một cái quả cầu bảo vệ
hắn.

“Tới mà không đáp trả vậy thì không phải là phong cách của ta rồi.” Vô Niệm
hai mắt bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trung niên cười dài rồi thét lớn một tiếng.

“Ong ong” Từng tiếng lục đục vang lên, mười cái Minh Nguyệt quanh thân hắn
biến mất, lập tức Vô Niệm thân hình khí lãng quét đãng mà ra, một cỗ tịch mịch
như tuyết, tuyệt vọng chi ý từ hắn tản mát mà ra.

“Rắc rắc.” Vô Niệm thân hình theo đó cũng bao bọc lấy một cái Ma Ảnh cao to
chừng hai ngàn trượng đứng đối diện với nam tử kia, nếu nói nam tử kia Ma Ảnh
là Vạn Ma Chi Vượng vậy của Vô Niệm thì là Vạn Ma Chi Hoàng.

Ma Ảnh bao quanh lấy Vô Niệm lúc hắn khí tức tăng tới đỉnh điểm như có thể cày
lật thiên địa, khiến cho vạn linh vì đó tuyệt vọng, tựa hồ vạn giới chúng sinh
tại cái này Ma Ảnh phía dưới đều là kiến hôi một dạng.

Hắn đứng trên cao lại khiến cho người cảm giác như là Thần Chi cao cao tại
thượng nhìn xuống chúng sinh, tại đôi mắt này phía dưới không gì có thể phản
kháng, đều trực tiếp bị dọa sợ hồn phi phách tán!

“Tiểu tử ngươi càng ngày nhưng càng to gan, năm đó đối mặt ta nhưng là không
dám khiêu chiến nha.” Vô Niệm nhìn trước mắt trung niên chầm chậm tùy ý cười
nói.

Trung niên này tên là Hoàng Tiêu, là người cùng thời đại và cùng tộc với Vô
Niệm, có thể nói hắn năm đó thiên tư cũng là đỉnh đương thời, đáng tiếc sinh
không gặp thời, trong Ma Tộc gặp phải Vô Niệm loại này biến thái cho nên hắn
có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua cái bóng của Vô Niệm.

“Ha ha, Thái Tử năm đó nhưng là tài cao gan lại lớn, sát phạt vô song, ta lúc
đó còn muốn sống thêm vài năm, làm sao dám khiêu chiến ngài.” Hoàng Tiêu nhìn
Vô Niệm cảm khái cười nói.

“Nhiều lời vô ích, ta thương thế vừa khỏi, đang cần một tên giúp ta khởi động
chân tay đây.” Vô Niệm cũng cười dài thét lớn một tiếng, nhất niệm điều khiển
Ma Ảnh.

Khi hắn điều khiển Ma Ảnh lúc, quanh thân nó phù văn chợt hiện, nó phun ra
nuốt vào thiên địa nguyên khí, từng vòng xoáy theo đó hiển hiện, chúng hợp lại
với phù văn rồi dần dần phóng đại lên.

Lập tức, khu vực vạn dặm lấy Ma Ảnh của Vô Niệm làm trung tâm tản ra một cái
lực hút, vòng xoáy theo đó điên cuồng cuốn hút lại thiên địa nguyên khí vạn
dặm xung quanh, rồi khoảng cách càng ngày càng xa.

Khi đạt tới mức độ nhất định về sau, Ma Ảnh thân hình nhất động rồi biến mất,
một lần nữa xuất hiện đã là đứng trên đầu trung niên, nó tay phải đánh ra một
chưởng mang theo vô cùng vô tận phong nhận mà ra, tại cái này phong nhận phía
dưới thời gian bị cắt thành từng khúc, không gian đơn giản phá toái, hư không
theo đó tạo ra từng gợn sóng như thương cổ sóng triều.

“Ma Ảnh kỹ năng của ngài là Hoàng trung chi Hoàng, đã là tứ trọng, mà ta tuy
rằng cũng là tứ trọng nhưng đáng tiếc chỉ là Vương Trung Chi Vương.” Hoàng
Tiêu nhìn Niệm Nhiên kỹ năng là Ma Ảnh kia không khỏi có chút cô đơn nói.

Ma Ảnh này chính là kỹ năng từ trong huyết mạch lĩnh ngộ ra, Vô Niệm trời đi
là Hoàng Giả của Ma Tộc, cho nên hắn Ma Ảnh cũng nhận lấy cực kỳ lớn tăng
phúc, có thể nói chỉ cần là người trong Ma Tộc đối đầu với Ma Ảnh của Vô Niệm
đều phải nhận lấy áp chế, đáng tiếc dù là Ma Tộc người có được Ma Ảnh từ trước
tới giờ không vượt qua năm người, cái này còn chưa kể những người ngoài ý muốn
vẫn lạc.

“Giết.” Hoàng Tiêu thét dài một tiếng, trong tay Ma Ảnh diễn hóa ra một thanh
kiếm chém ngang vô số phong nhận kia.

Ầm ầm!!!

Từng tiếng như thiên địa diệt thế, hai người một đánh đã là nửa ngày, cũng
không lâu lắm, Vô Niệm nhìn lấy Hoàng Tiêu nhàn nhạt cười nói: “Ngươi năm đó
nhưng là chỉ tiếp được ta vài chiêu, bây giờ đánh tới mức này đã xem như không
tệ.” Nói tới đây hắn không khỏi cảm khái, hắn một lần trọng thương đã là gần
mười vạn năm trôi qua, bây giờ tỉnh lại lúc có cảm giác như là thời gian không
đợi người vậy.

Hoàng Tiêu nghe hắn nói khóe miệng không khỏi giật giật, tên này năm đó bỏ dở
gánh chịu lấu Nguyên Luân cho nên vẫn chưa đột phá, cảnh giới cũng chỉ là Đế
Cảnh, mà bây giờ thương thế khỏi hẳn, cảnh giới lại biến mất chỉ có Thánh Cảnh
nhưng vẫn là mạnh biến thái.

Kỹ năng cũng là tứ trọng, thậm chí hắn ẩn ẩn đoán được Vô Niệm có vài loại kỹ
năng, hơn nữa vẫn chưa dùng toàn lực, tất nhiên trong này hắn cũng vậy không
dùng toàn lực, chẳng qua hắn tự biết mình dùng toàn lực cũng không thể trực
tiếp đánh bại Vô Niệm, điều hắn có thể làm đó là lợi dụng vào mình là Thiên
Quân sức dẻo dai để mài chết Vô Niệm mà thôi, dù sao người trước cảnh giới chỉ
Đạo Thánh, có mạnh tới đâu cũng không thể cùng Thiên Quân đấu lâu dài.

Chẳng qua làm hắn âm thầm thở dài đó là trên đời này cũng chỉ có một mình Vô
Niệm tên biến thái này mới mạnh như vậy, còn người khác muốn mạnh như hắn là
điều không có khả năng.

“Tốt rồi, ngươi là người tiếp đón ta lần này đi.” Vô Niệm nhìn Hoàng Tiêu chầm
chậm nói, nói xong hắn cũng thu hồi Ma Ảnh, chiến đấu giờ đã không cần thiết.

“Đúng vậy, Vương Yên Nhiên đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần ngài rời khỏi cốc thì
có thể gia nhập tổ chức của chúng ta hiện giờ.” Hoàng Tiêu cũng thu hồi Ma Ảnh
rồi gật đầu xác nhận nói.

Vô Niệm đi tới rồi nhìn hắn cười hỏi: “Là cái gì tổ chức đây.”

“Thiên Điện.” Hoàng Tiêu trịnh trọng trả lời, hắn nói tiếp: “Còn muốn biết mục
đích của chúng ta vậy ngài phải đi tới đó một chuyến mới được.”

“Đã vậy thì đi thôi.” Vô Niệm cũng gật đầu chầm chậm nói, năm đó hắn nếu hỏi
vậy Hoàng Tiêu chắc chắn sẽ trả lời, chỉ tiếc lúc này đây thời đại của hắn đã
qua đi, sức ảnh hưởng cũng không còn như trước nữa.

Hoàng Tiêu cười nhạt không nói đạp không rời đi, phía sau Vô Niệm cũng vậy tùy
ý bước từng bước vượt qua vô tận thời không theo sau.

“Thái tử cảnh giới dù không phải là Thiên Quân nhưng tốc độ vẫn là rất nhanh
nha.” Hoàng Tiêu trên đường dùng hết tốc độ nhưng vẫn không thể bỏ qua được Vô
Niệm không khỏi cảm khái, hắn rốt cuộc biết năm đó mình có ý tranh tài với Vô
Niệm là ngây thơ cỡ nào.

“Ở cùng cảnh giới có thể so sánh tốc độ với ta cũng chỉ có Ma Tổ mà thôi.” Vô
Niệm cười khẽ tùy ý nói.

“Ma Tổ nha, đó là đệ nhất nhân trong tộc chúng ta.” Nâng lên Ma Tổ dù là Hoàng
Tiêu cũng phải kinh sợ, sau đó hắn như nghĩ tới cái gì nói: “Năm đó ta nghe
nói Ma Tổ từng phong ấn cảnh giới ngang với ngài rồi hai người đánh một trận,
không biết kết quả thế nào.” Nói tới đây hắn không khỏi thâm thân một tiếng
yêu nghiệt, trong Ma Tộc có lẽ cũng chỉ có Vô Niệm mới đáng để Ma Tổ bồi luyện
đi, ít ra hắn năm đó còn không có tư cách này.

Vô Niệm cười từ chối cho ý kiến, chuyện này qua đã lâu rồi, hắn cũng không
nguyện ý cho người khác biết đáp án.

Thấy hắn không nói Hoàng Tiêu cũng không hỏi, hắn biết Vô Niệm không muốn nói
vậy thì đừng hỏng hỏi, tên này nhưng là cực kỳ cứng đầu, cứng không được, mềm
cũng không xong.

Tiếp đó, hai người mất không bao lâu đã đi tới một cái dãy núi, tại đây dãy
núi từ ngoài nhìn tới cũng là bình thường không thể bình thường hơn.

Hoàng Tiêu tay phải khẽ ấn vào không gian trước một cái, theo đó từng làn gợn
sóng khẽ nổi lên như mặt mặt hồ tĩnh lặng bị hòn đá rơi xuống vậy.

“Cốt cốt.” Từng tiếng như là cửa mở vang lên, Hoàng Tiêu thân hình theo đó sát
nhập vào cái không gian trước mặt rồi biến mất, bên cạnh Vô Niệm thấy thế cũng
là đi vào theo.

Một lần nữa xuất hiện, hai người đã xuất hiện tại một không gian khác, tại đây
cũng như là ngoại giới, đều có Thái Dương cùng Minh Nguyệt, chỉ là cái kia
Thái Dương trên có lấy một cái lỗ hổng như là từng bị trọng kích đâm thủng
vậy, nhìn vào khiến người không tự chủ được run rẩy.

Bên dưới, có lấy một tòa cung điện, tòa này cung điện nhìn tới cực kỳ cũ kỹ mà
tang thương, tựa hồ nó từng tồn tại từ cái này tới cái khác thời đại vậy, bên
ngoài nó khắc họa lấy từng sợi phù văn, trên đó còn tản mát từng đoàn tiên
quang phát ra quang mang.

Mà đáng chú ý nhất đó chính là những vết tích trên tòa cung điện này, Vô Niệm
vậy mà thấy trên đó có vết đao chém, kiếm đâm, có chỗ thậm chí còn lõm vào như
bị trọng chùy đánh xuống, thậm chí trên nóc cung điện vậy mà có lấy một cái lỗ
hổng tựa như là từng bị cái gì đâm thủng vậy.

“Đây chính là Thiên Điện sao, nhìn tới cũng thật khiến người khó liên tưởng.”
Vô Niệm nhìn tòa cung điện kia cười khẽ tùy ý bình luận.

“Đích thật là khiến người khó liên tưởng, chẳng qua những tồn tại trong đó
càng khiến người khó liên tưởng hơn.” Hoàng Tiêu khẽ vuốt cằm gật đầu thừa
nhận rồi cười nói.

“Vậy để ta kiến thức đám người kia là hạng người gì đi.” Vô Niệm cười khẽ từ
chối cho ý kiến.


Ma Chủ Nghịch Loạn Phản Phái - Chương #3