Phong Lão Quỷ Chết


Người đăng: CaoNin

Băng Phong không nói không rằng, lại tiếp tục đặt tay trên người của Phong Lão
Quỷ. Phải công nhận rằng, độc của Diệp Hắc Lang lợi hại, chỉ vài giọt đã làm
cho Phong Lão tê liệt pháp lực, không thể đều động dù chỉ là một chút. Phong
Lão Quỷ bây giờ lòng đầy căm phẫn cùng sợ hãi.
Phong Lão Quỷ bây giờ mới nhận ra rằng tên thanh niên trước mặt tuy rẳng năng
lực không cao nhưng lại có uy hiếp vô cùng. Phong cũng không quan tâm đến cảm
nhận của hắn ta, nhanh chóng cướp lấy Huyết Ngư và cái túi trữ vật của hắn
chạy đi.
Phong Lão Quỷ thân là siêu cấp pháp sư trung đẳng, lại là một trong Lão Quỷ
của Hắc Long Ban chắc chắc trong túi của hắn không ít đồ tốt. Chạy đi khoảng
chừng mười mét, Phong lựa một cây cao to đứng trên cành cây quan sát Phong Lão
Quỷ.
Đúng như Phong nghĩ, hơn nữa tiếng sau xuất hiện vài tên áo đen chạy đến nơi
Phong Lão Quỷ ngã xuống. Hơn năm tên lại gần:
- Phong Lão? Ngài thế nào rồi?
Trên mặt đất, Phong Lão Quỹ thở dốc, thân đã nhộm đầy máo tươi, hai tay mất
hết sức lực. Nhìn thấy cảnh này, ai lại nghĩ người nằm kia là siêu cấp pháp
sư. Phong Lão mở mắt ra, có nói một cái gì đó. Nhưng âm thanh vô cùng nhỏ. Cả
nhóm người chăm chú vào người Phong Lão Quỷ. Hắn cố gắng mở miệng, tên gần hắn
nhất kề tai vào sát miệng của Phong Lão Quỷ.
“ Chạy đi”
Tên áo đen đó hỏi to, câu hỏi vừa phát ra thì bỗng cả đám cảm thấy bất an,
thân điều là pháp sư, ai cũng nhạy cảm vô cùng. Nhưng họ không kịp tìm kiếm
thì cơ thể Phong Lão Quỷ tự nhiên bành chướng, lớn lên gấp hai lần. Đến khi
năm người nhận ra có chuyện lạ thì đã muộn.
Ầm…
Cái xác Phong Lão Qũy một giây nổ tung, huyết nhụt cùng xương văng ra tứ tóe.
Có thể nói, rèn luyện đến siêu cấp pháp sư., ai ai cũng có cơ thể cứng cáp hơn
xa người thường, với thanh đao bình thường muốn đâm xuyên là không thể. Cũng
chính vì cường độ thân thể cao như vậy, lúc nổ tung cũng như một quả bom,
xương là thứ xác thương kinh khủng. Hơn năm tên pháp sư kia hiểu được tình
huống thì cơ thể đã nhóm đầy vết máu, không phải của Phong Lão Quỷ mà là của
chính họ, hai trong năm người bắt đầu thoi thóp.
Phong đằng xa xa trên tay xuất hiện thêm cái gì, vung tay ra tất cả năm người
điều ngã xuống.
Giết chết sáu tên thuộc hạ của Hắc Long Ban, Phong liền chạy đi về phía Hồ Tây
thành. Dù sau cũng đang làm nhiệm vụ, dây dưa bao nhiêu đó là đủ rồi. Mang
theo con Huyết Ngư thẳng vào hướng tây mà chạy. Huyết Ngư thật sự là linh thú,
tuy cái túi không mang theo nước nhưng sức sống của nó lại không hề giảm.
Chạy một quảng đường rất ra, thoát li khỏi phạm vi của Hồ Nam thành, Phong
chọn một cành to để nghỉ ngơi hồi phục lại sức. Mang theo Huyết Ngư, Phong
trong lòng cũng rất đanh tò mò, không biết hình dạng thật sự của nó ra sao.
Lúc trước Phong chỉ nghe kể lại từ người trong thành. Ở Hà gia cũng cũng ở
đằng xa xa mà quan sát. Bây giờ có cơ hội liền ngắm kỹ.
Mở túi ra, chiếc túi không biết làm bằng gì mà vô cùng chắc chắn, bên trong
cũng không khí mát mẻ, rất phù hợp với việc đựng cá. Mở túi thật rộng, con
Huyết Ngư đang nằm bên trong, mang cá húp vào nhã ra từng ngụm khí. Bây giờ,
Phong mới thật sự nhìn rõ con cá này. Người ta gọi nó là Huyết Ngư vì thân
hình nó có một màu đỏ như máu. Nhưng nhìn gần thên mình nó còn óng ánh những
đường vân màu vàng kim, chạy từ dầu đến chân. Con mắt cá linh động, nhìn chằm
chằm vào Phong, con cá sợ hãy vùng vẫy, nhưng rồi cũng nằm im trên túi. Vảy cá
rất đỏ lại rất trong, bên trong có vài đường vân vàng kim lấp lánh, theo một
lần hô hấp, đường vân lại sáng hơn bình thường một tí.
Phong đang mê mẫn sắc đẹp của con cá thì bên tai truyền đến tiếng gáy, tiếng
gáy không liền mạch, nhưng lại vô cùng thanh thoát.
“ Là cái gì?”
Phong đứng bật dậy người, mang theo Huyết Ngư chạy về nơi phát ra tiếng gáy.
Chạy theo tiếng gáy khoảng năm phút, Phong dừng trên cành cây cao nhìn xuống
mặt đất. Nơi dây là một bãi đất đầy cỏ, những ngọn cỏ vô cùng tươi tốt, đạt
đến đọ cao 2 mét có hơn, trên ngọn cỏ có rất nhiều con chuồn chuồn bay lượng.
Nhìn những con chuồn chuồn bay, Phong nhíu mày, chuồn chuồn thường bay rất
thong dong, bay một thoáng sẽ tìm chỗ đậu. Nhưng những con chuồn chuồn bay rất
lâu trên không trung, hơn nữa không một con nào đậu trên ngọn cỏ.
Nhìn xung quanh một thoáng, Phong phát hiện tất cả sinh vật điều vỗ cánh bay
trên không trung. Bướm, chuồn chuồn, chim, ong, đây có lẽ là một cảnh tượng
vô cùng đẹp mắt.Nhưng Phong cảm thấy không bình thường, quan sát xung quanh,
Phong thấy ở trung tâm bãi cỏ có một đám cỏ bị rạp xuống.
“ Ác…”
Một lần nữa Phong nghe thấy tiếng kêu. Tiếng kêu vang lên tất cả con vật đang
bay điều hốt hoảng, một số con lai hướng về trung tâm bão cỏ bay đến. Phong
nghe rất rỏ tiếng kêu lúc nãy, chính là từ trung tâm phát ra, nhảy xuống bải
cỏ, Phong lần về hướng trung tâm mà đi.
Phong đi thật chậm. Phong khẳng định đây là một con linh thú họ chim, lại đang
bị thương. Thông qua tiếng kêu cho thấy vết thương vô cùng nặng. Linh thú khi
bị thương tính tình rất nóng nảy, lỡ như Phong thình lình xuất hiện làm nói
giật mình thì sẽ bị nó lập tức tấn công.
Nhẹ nhàng chen vào những bụi cỏ cao, Phong nhanh chóng bước gần đến trung tâm.
Bước vào một cái chủng nước, Phong ngửi thấy một mùi rất lạ, một mùi tanh tửi
từ dưới chân bốc lên. Phong Nhìn xuống chân thì thấy được, bàn chân mình đã
dính đầy máu.
“ Là của nó!”
Phong nhanh càn lại gần, nhờ những bụi cỏ che lại. Kì lạ là càng gần vào trong
đám cỏ dường như tươi tốt rất nhiều. Phong từ trong đám cỏ nhìn ra, cơ thể
không kìm chế rùng mình một cái. Trước mặt Phong một cảnh tượng vô cùng thảm
thiết. Đó là một con chim, lông chim một màu đen huyền, thân dài hơn ba mét,
đôi cánh khép theo thân người đang thoi thóp trên bãi cỏ. Thân thể không còn
phủ kính lông nữa mà đầy rẫy những vết thương. Mặt, mỏ, cổ thân, đùi, chân,
bụng, ức nơi đâu cũng xuất hiện đầy những vết máu.
Theo như Phong quan sát con chim này bị thương rất nặng, từ tám mươi phần trăm
trở lên. Nhưng Phong phát hiện, tuy con chim bị thương, nằm hít từng ngụm khí
trên đất, cũng không có một con rùi nào dám đậu lên. Hơn nữa tư thế của nó tuy
có chút chật vật, lại toát ra khí phách hiên ngang lẫm liệt. Mắt con chim nữa
mở nữa nhắm nhưng nhìn vào rất cuốn hút, lại kêu sa kiều diễm, ánh mắt này chỉ
có chúa tể mới sở hữu được.
Quan sát con chim hồi lâu, Phong lần nữa thản thốt, tất cả những thứ xung
quang quanh làm cho Phong nhớ lại một bài thường thức mà trong tiết linh thú
học đã dạy: “ Nếu nói, rồng là vua của các loài thú, thì phượng hoàng là vương
của các loài chim. Linh thú lấy rồng làm biểu tượng tiến hóa, thì phượng hoàng
là mục đích cuối cùng của loài chim. Chính vì sự tồn tại của phượng hoàng mà
loài chim được xếp vào một loài riêng biệt trong linh thú kể cả những loài
biết bay. Phượng hoàng là chúa tể của bầu trời, là đại diện cho sắc đẹp tuyệt
đối. Cho dù ở hoàn cảnh nào đi chăn nữa nó vẫn muôn phần kêu sa, kiều diễm.
Phượng hoàng đậu nơi đâu, tất cả các loài biết bay đều không dám hạ, đây là uy
của vương giả và sự tôn kính sùng bái của bề tôi. Máu của phượng hoàng chứa
sinh lực vô cùng mạnh mẽ, một giọt máu của phượng hoàng có thẻ chữa lành trọng
thương, máu phượng hoàng có thể tăng tuổi thọ”.
“ Phượng Hoàng sao?”
Trước mặt của Phong tuy hội đầy đủ tất cả các điều trong sách nói nhưng là bộ
lông của nó, không đẹp như miêu tả. Dựa vào tất cả những gì xảy ra thì Phong
có thể khẳng định đây là phượng hoàng. Mặc kệ vì sao nó như vậy, Phong từ từ
đi ra, xuất hiện trước mắt con phượng hoàng. Nhìn thấy Phong, con phượng hoàng
liền giật mình, vung cánh một cái. Động vào vết thương, nó đau đớn kêu lên một
tiếng. Phong liền lùi về sau một bước:
- Từ từ nào cô bạn.
Dựa vào mào trên đầu, Phong có thể khẳng định đây là một con mái. Phong nở nụ
cười với nó, nụ cười là thứ tạo sự thân thiện mạnh nhất của trời sinh, hơn nữa
Phong sở hữu khuôn mặt vô cùng hợp nhãn. Từ lúc trở về với hình dạng chân thật
của mình ở Xứ Sở Phù Phiếm thay đổi một trời một vực.
- Ngoan để ta xem mi như thế nào rồi.
Phong từ từ tiến lại gần con phượng hoàng, trên mặt vẫn giữ vẻ chân thành. Con
phượng hoàng nằm đấy, khi thấy Phong tiến lại gần, nó lại cất tiếng kêu, động
đậy cơ thể, Phong lại dừng chân.
- Thôi nào để ta không làm hại đến mi đâu.
Nói xong Phong liền phóng ra trong người một ít pháp lực vào không khí, tuy
nhanh chóng vị cắn nuốt nhưng phượng hoàng có thể cảm nhận được. Tất cả các
loài chim biết bay điều gắn liền với gió, vì vậy Phong xuất ra một ít phong
nguyên tố để cho nó cảm nhận được sự đồng cảm.
Mắt thấy Phong không làm hại gì, cơ thể cũng không còn sức phản khán, con
phượng hoàng im lặng. tiến lại đầu con phượng hoàng, Phong nhẹ nhàng vuốt ve
cái mỏ của nó, rồi vuốt yết hầu nó. Lông chim vô cùng mượt mà, không gì có thể
sánh được. Con chim nhắm mắt lại, trong miệng cũng kêu lên vài tiếng. Phong
nhìn thật sâu vào mắt nó. Ánh mắt nói lên sự cầu cứu. Rồi trong mắt con phượng
hoàng lại có thêm chút ướt át. Một giọt trong veo rớt xuống.
“ Nước mắt? nó khóc sao”
Đúng như vậy, phượng hoàng bẩm sinh có linh trí vô cùng cao, trí khôn có thể
cùng con người sánh ngang, phượng hoàng trưởng thành có thể nói tiếng người.
Nhìn con vật trươc mắt, Phong cảm thấy lòng buồn vời vợi. Phong muốn giúp nó
nhưng không thể, vết thương của nó quá nặng, khi nãy Phong chạm tay vào nó
cũng đã xem qua tình hình bên trong, thật sự là không thể cứu. Con phượng
hoàng này nội thương cũng nghiêm trọng vô cùng.
Cậu ôm lấy đầu nó, vuốt ve, an ủi cho nỗi đau đớn xác thịt mà nó phải chịu.
Lúc này cậu giật mình, nguyên nhân chính là con Huyết Ngư.
“ Đúng rồi, có con Huyết Ngư, tác dụng của nó là bổ sung khí huyết, tái tạo
sinh mệnh, không biết bằng máu của phượng hoàng không nhưng là đây cũng là một
cơ hội, không thử sao biết được.”
Phong vội vàng đem con Huyết Ngư ra, tuy nói Huyết Ngư cũng là linh thú, nhưng
trí tuệ nó còn xa xa mới bằng phượng hoàng, hơn nữa nó chỉ sống mới có 30 năm,
linh trí còn chưa bằng một đưa trẻ. Mắt thấy Huyết Ngư con phượng hoàng lòng
đầy hứng khởi. Là linh thú, hơn nữa lại là vua của loài chim, sao nó không
biết con cá này chứ. Huyết Ngư cũng là một trong những món ngon của phượng
hoàng đấy.
Phong thấy ánh mắt của con phượng hoàng như vậy liền đưa vào mỏ nó. Con Huyết
Ngư vào miệng phượng hoàng, lập tức cả người nó trở nên kì lạ.


Lục Xứ Chiến - Chương #8