Người đăng: CaoNin
Ba người phù du trên không, ánh mắt nhìn nhau đồng thanh nói 2 chữ “ rút lui”.
Cả ba người đồng thanh ra lệnh rút lui, nhưng cũng không cùng lui. Phía dưới
hỗn chiến, nếu duy trì nữa thì bên lực lượng của bọn họ điều bị tổn thương. Để
phát triển một pháp sư cần rất nhiều tiền tài, chết một tên liền tổn thất một
tên. Cuộc chiến ở bên dưới không ý nghĩa gì cho dù có thắng cũng không đem
được cá đi, vì bên trên còn có siêu cấp pháp sư. Bước vào siêu cấp pháp sư bản
thân siêu việt hơn người so với cao cấp pháp sư là một trời một vực. Vì vậy,
một khi trận chiến trên không xong thì mục kết quả sẽ định.
Ba người trên không vẫn không động gì hết.
- Không nghĩ đến Quần Sơn Xứ cũng xen vào chuyện này. Hahaha. Thật là bạn tốt
Mộc Côn Luân lên tiếng cười vang, kẻ thứ ba kia nhíu mày”
- Mộc gia, Mộc Côn Luân, sao ngươi lại ở đây?
- Ha ha. Ta không ở đây thì ở đâu, Quần Sơn khôngchứa ta, ta còn ở làm gì,
Diệp gia các ngươi vẫn tốt chứ.!
Lời này nói ra, trong mắt của Mộc Côn Luân toát ra mãnh liệt hận ý. Mộc Côn
Luân là người của Mộc gia, là là một trong ba hộ xứ tộc. Khi xưa bị đỗ lỗi
giết chết con trưởng của Diệp gia, bị Diệp gia chủ ép xử tử. Mộc gia hết lời
Diệp gia mới tha cho hắn con đường sống. Mộc Côn Luân bị trục xuất khỏi gia
tộc, lại bị một đám người Diệp gia truy sát nên phải trốn chui trốn nhủi. Tận
đến một năm sau, hắn gặp được Hội trưởng Tử Liêm Hội được hắn ta cứu giúp rồi
gia nhập hội. Chuyện xảy ra đã hơn 10 năm, nhưng lòng Mộc Côn Luân vẫn còn uất
ngẹn. Trong lòng mang thù hận, cố gắng rèn luyện để một ngày nào đó giải oan
cho mình, trả thù Diệp gia. Nay gặp được Diệp Hắc Lang căm phẫn dâng trào, nếu
như không có Phong Lão Quỷ thì hắn đã sống chết vơi tên họ Diệp này rồi.
Phong Lão Quỹ nghe qua câu chuyện cũng hiểu, cũng vì lần sống gió đó mà Quần
Sơn Xứ mém bị hủy.
Nhưng là đang chiến đấu, hắn cũng không rãnh nghe cố sự. Tay hắn lại vung lên
hai lưỡi đau gió bay thẳng đến hai người còn lại. Nhanh như cắt, Mộc Côn Luân
cùng Diệp Hắc Lang đồng thời né sang một bên, cả hai liền vung tay ra. Diệp
Hắc Lang bắn ra vô số giọt nước màu đen, cùng với bóng tối hòa vào nhau. Đây
là thuộc tính của hắn, Hắc Phong Dịch. Hắc Phong Dịch mang một chất vô cùng
độc, chạm vào một giọt, cơ thể liền xưng tấy cả lên, pháp lực tắt ngẽn, không
thể nào sử dụng pháp thuật được nữa. Hơn nữa, sau ba ngày không loại khỏi cơ
thể sẽ dẫn đến tử vong. Mộc Côn Luân bên này nhanh nhen, tay ném ra một mạng
lưới bằng dây leo, chắn đao gió.
Ba người liền đánh, ba bóng người thoát ẩn thoát hiện trên không trung. Cả ba
dây dưa hơn năm phút đồng hồ, cũng không có kết quả gì. Diệp Hắc Lang tức giận
gầm lên, một đoàn sương vụ từ trong người bay ra, hai chưởng tay hướng lên
cao, một quả cầu Hắc Phong Dịch to ngưng tụ trên đỉnh đầu đường kính hơn bốn
mét.
“ Đại Hắc Phong Dịch Cầu”
Quả cầu vừa hình thành, càng ngày càng lớn, hai người còn lại cảm thấy trên ót
mình truyền đến một luồn hơi lạnh. Đó là sự uy hiếp của cái chết, nếu như
trúng quả cầu này, họ chắc chắn sống không đến một giờ, chứ đừng nói ba ngày
“ tên này tung hết sức”
Hai người kia nhận ra Diệp Hắc Lang đã ra chiêu bày cuối cùng, đây là đòn chí
mạng, được ăn cả ngả về không. Mộc Côn Luân thấy cảnh này, hai tay liền đặt
trước ngực, thực vật tươi tốt từ trong tay hắn chìa ra, lại một đoàn thực vật
dưới chân đang với tốc độ rất nhanh phóng lên kết hợp với đám dây leo trên
tay.
“Thiên La Địa Võng”
Trong chớp mắt, đám thực vật kết thành một bức tường xanh lục, nhoi nhúc những
mũi nhọn hướng về Diệp Hắc Lang cùng Phong Lão Quỹ.
Phong Lão Quỹ đồng thời cùng ra động tác. Giang hai tay song song với mặt đất,
hai bên hong hắn đồng thời xuất hiện hai long quyển, bão táp như muốn ập đến
nơi đây.
“ Song Long Hội Tụ”
Hai tay Phong Lão Quỹ đánh một vòng cung về trước, hai long quyển nhanh chóng
dung nhập vào nhau thành một cái lớn gấp 3 lần hai cái đầu tiên. Hai cái dung
nhập liền tạo ra khí thề ùn ùn. Ba người bây giờ đã tung hết chiêu, dồn hết
pháp lực vào một đòn này. Ăn thua sẽ lập tức rõ.
Hừm....
Hừm…
Hựm…..
Ba người đồng thời hét lên, liền bổ đòn đến đối thủ. Quả “ Đại Hắc Phong Dịch
Cầu” lớn gần mười thước ném tới, long quyển trên tay Phong Lão Quỹ buôn ra,
riết gió chói tay bắt đầu bùng phát, hàng ngàn ngọn dây leo bên đây cũng thẳng
tắp đến đón hai đòn kia. Long quyển cao đến tận trời, không có sự khống chế
của Phong Lão Quỹ liền như một con quái vật cắn nuốt tất cả. Qua Hắc cầu vừa
rơi vào vành đai long quyển liền bị xé tung té, long quyển chạm vào quả cầu
liền chuyển hướng qua bức tường cỏ. Vô số mũi dây leo cứng cõi xé tan tành
cuốn theo long quyển bay lên. Long quyển càng vào bức tường dây leo đã phát
nát gần hết, lúc này Mộc Côn Luân cấp tốc lui phía sau. Quả hắc cầu một mực
phía sau long quyển cũng bị cuốn đi hêt một nữa. Diệp Hắc Lang nhìn về phía
Phong Lão Quỹ nhíu mày. Mà lúc này Phong Lão Quỹ cũng không phải đứng chơi,
hai tay hắn hướng về long quyển thét lên. Tiếng gió bỗng nhiên trở nện mạnh
hẳn, Diệp Hắc Lang nhìn Phong Lão Quỹ có chút kì quặc. Long quyển kia chỉ có
một cái, phá nát tường dây leo và luôn đuổi theo Mộc Côn Luân, về bên Diệp Hắc
Lang tương đối an toàn vì chỉ chịu ảnh hưởng của gió. Nhưng là hắn nhanh chóng
nhận ra nguy cơ đến. Phong Lão Quỹ tay trước mặt hét lên.
“ Song Long Phân Tách”
Long quyển rú lên mạnh mẽ sau đó nhanh chóng tách ra, liền hình thành hai cái
long quyển xoáy ngược nhau nhưng lại hai hướng khác nhau đi. Bây giờ, Diệp Hắc
Lang cùng Mộc Côn Luân mới nhận ra, Phong Lão Quỹ không phải là một Siêu cấp
pháp sư hạ đẳng mà là trunng đẳng.
“ tên này che giấu rất kỷ”
Bước vào siêu cấp, mỗi một đẳng trên lệch không nhỏ, pháp lực trên lệch một
mức chóng mặt, tựa như chén nước với thùng nước, thùng nước với ao nước vậy.
Phong Lão Quỹ bây giờ mới lộ rõ thực lực, hắn chính xác là siêu cấp pháp sư
trung đẳng. Tuyệt chiêu “Song Long Hội Tụ này của hắn đúng là chiêu mạnh nhất
của hắn nhưng là hắn không dùng hết sức, trên chiến trường có hai đối thủ đứng
ở hai hướng khác nhau, một long quyển làm sao có thể giết cả hai tên, vì vậy
hắn chừa lại lá bài tẩy này. Hai long quyển nhanh chóng tách ra đuổi theo hai
tên kia.
Tốc độ quá nhanh, trong đầu của Mộc Côn Luân cùng Diệp Hắc Lang trong đầu bây
giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
“Chạy”
Cả hai nhanh chóng thôi thúc chút ít pháp lực của mình mà bỏ chạy. Long quyển
một mực đuổi theo vể hai hướng khác nhau, khiến cho bọn họ tức không nói nên
lời, nhưng là chạy xa hơn một trăm mét, long quyển mất khống chế rồi tự tan
biến. Mộc Côn Luân Thờ phào ngả xuống đất mà thiếp đi. Diệp Hắc Lang có vể tốt
hơn nhưng cũng mặt mài không chút máu mà ngồi xuống nghỉ.
Trung đẳng và hạ đẳng quả thực chênh lệch rất lớn, cũng may là còn giữ được
mạng, chậm một chút là coi như xong đời.
Phong Lão Quỹ bây giờ cũng không tốt đẹp gì. Hắn một mực giữ liên hệ với hai
long quyển để đuổi theo hai tên kia khiến hắn hao tốn không biết bao nhiêu
pháp lực. Bây giờ cơ thể hắn quả rất yếu. Cuộc chiến này gây động tĩnh qua
lớn, tuy ở một nơi vắng nhưng cũng gần với Hồ Nam thành phố, không bao lâu nữa
thì sẽ có người đến hơn nữa hai tên thủy pháp sư khi nãy nói không chừng sẽ
quay lại. Không chờ lâu, Phong Lão Quỷ liền phóng đến Huyết Ngư cho nó vào một
cái túi rồi bay nhanh về phía rừng cây.
Đúng là như hắn nghĩ, không bao lâu lực lượng an ninh của Hồ Nam thành phố đã
đến, trên bãi chiến trường chỉ còn lưu lại một đống cỏ cùng những chất dịch
màu đen.
Băng Phong nhìn Phong Lão Quỷ chạy vào rừng cây liền nom theo. Tuy trong bóng
tối nhưng cậu cảm nhận được pháp lực của Phong Lão Quỷ không còn nhiều, ít
nhất là không gây nguy hiểm. Hơn nữa khi đánh nhau, quả “ Đại Hắc Phong Dịch
Cầu” kia khi bị phát bắn tung tóe khắp nơi, cũng rơi vào trên người Phong Lão
Quỹ vài giọt li ti, đây là chất độc, nhanh chóng làm Phong Lão Quỹ yếu đi nên
quyết định nom theo chờ cơ hội.
Đã vào rừng cây Phong Lão Quỹ chọn một cành cây ngồi nghỉ ngơi, lúc này hắn
,mới cảm nhận được trên người có gì khác lạ, pháp lực tuy còn trong người
nhưng không thể nào điều khiển được.
“ Trúng độc”
Hắn giật nảy ngườ lên, thật may mắn khi lúc bay chất độc không ngấm vào, không
thì té thôi cũng mất nữa mạng. Lần này đi một chuyến cũng không oan uổn, cuối
cùng cũng đoạt được Huyết Ngư về. Đặt Huyết Ngư xuống hắn móc trong túi ra một
ống dài khoảng một gang, thanh màu đen huyền. Đây là ống pháo báo tín hiệu của
Hác Long Ban, giơ lên cao một nút bấm ngay giữa. Vừa bấm xong thì cổ tay hắn
truyên đến một cơn đau, khiến hắn làm rớt luôn cả ống tín hiệu xuống đất.
Lúc này đây, trước mặt hắn xuất hiện một thanh niên khoảng chừng 16 tuổi, mái
tóc màu xanh lam được phản chiếu bởi ánh sáng của các ngôi sao khiến mai tóc
càng thêm đẹp. Khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nét cười nhếch môi. Người này
không ai khác chính là Băng Phong.
Khi cậu thấy hắn giơ ống pháo lên đã biết ông ra tín hiệu, định ra tay nhưng
không kịp. Tín hiệu phát ra không bao lâu sau sẽ có tiếp tế, chính vì vậy mà
Phong nhanh chóng thủ tiêu tên siêu cấp pháp sư này, không cho hắn đem con
Huyết Ngư về cho tên lãnh chúa Hắc Long Ban. Hắc Long Ban yếu bao nhiêu ngày
thì đại lục liền hòa bình bấy nhiêu.
- Mày là ai, dám cản đánh tao – Phong Lão Quỹ tức giận, thô lỗ nói.
- Tôi là ai nói ra ông cũng không biết ông nên biết là tôi đến đây để tiễn
ông đi một đoạn.
- Mày !
Phong Lão Quỷ mở miệng đã bị một chưởng của Phong nhắm vào ngực. Nhưng là hắn
không có cảm giác đau đớn gì ngoài dễ chịu, vì Phong đang truyền pháp lực vào
người hắn. Luồn pháp lực đi đến mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Một phút trôi
qua, pháp lực của Phong đã đi hết vòa cơ thể hắn rồi câu thông vơi pháp lực
hắn hòa cùng một thể.
- Cậu là phong hệ pháp sư? – Phong Lão Quỷ nhìn Băng Phong giọng từ tốn lại
một chút.
- Vâng, tôi là nguyên tố pháp sư phong hệ.
- Nguyên tố pháp sư? Vậy sao cậu có thể đạt đến cấp độ này, hơn nữa tuổi còn
rất trẻ, hình như chưa vượt quá hai mươi. Điều này là không thể!
- Vì tôi rèn luyện theo một phương thức đặt thù nên mới có thể trở nên mạnh
mẻ như vậy. Ông có muốn biết là tôi chiến đấu như thế nào không?
- Ta rất muốn biết đấy, một nguyên tố pháp sư liền có thể rèn luyện đến cấp
độ này. Thật! Ta chưa nghe qua bao giờ, hơn nữa còn chiến đấu, nghe như đang
kể chuyện hài.
Băng Phong cười Phong Lão Quỷ một cái liền nói:
- Pháp sư nguyên tố hệ chúng tôi không có khả năng đánh như các ông nguyên
nhân là vì pháp lực nhả ra điều bị thiên nhiên cắn nuốt. Pháp lực của tôi cũng
vậy.
Phong vung tay ra, một lượng pháp lực truyền ra bên ngoài liền rợn sóng rồi
biến mất không thấy tăm hơi.
- Nhưng là nếu như pháp lực của tôi không truyền một thứ không phải thuộc vào
thiên nhiên thì nó vẫn tồn tại và tôi vẫn điều khiển được nó.
Nghe lời này, Phong Lão Quỹ toát cả mồ hôi. Khi hắn cảm nhận được pháp lực của
Phong truyền vào người cũng không cản vì tưởng rằng Phong có ý tốt, nhưng khi
nghe câu nói đó xong ông liền nhận ra mình bị trúng kế. Thấy sắc mặt Phong Pão
Quỹ tái xanh, Phong nhoẽn miệng cười.
- Tôi đánh từ trong ra chứ không phải đánh từ ngoài vào.
Nói xong câu này, Phong liền nắm chặt bàn tay. Phong Lão Quỷ hét thảm một
tiếng, hai cánh tay liền tung tung tóe vết máu. Hắn sợ hãi nhìn Phong, trên
đời này người khiến cho Hắn cảm giác này chỉ có hai người, một chính là Hác
Long Ban lãnh chúa, hai là Ban chủ Hắc Long Ban. Nhưng là ở thanh niên trước
mặt ông lại có cảm giác vô cùng sợ hải.
“ Tên này không phải người”