Linh Thú


Người đăng: CaoNin

Bệ Ngạn học viện thuộc Bệ Ngạn thành phố, nằm phía bắc Cửu Long Xứ, giáp với
một cánh rừng thuộc khu rừng lớn tên Lục Phế Lâm. Muốn đi Ngũ Hồ xứ, phải băng
qua cánh rừng này.
Xứ Sở Phù Phiếm là một nơi rất hoang sơ, hơn một nữa diện tích thế giới phủ
cây xanh. Không phải con người nơi đây không biết đến khoa học kĩ thuật mà
ngược lại, kĩ thuật còn vượt qua cả loài người trên Trái Đất. Nhưng là họ nhận
ra rằng cây xanh là nguồn sống không thể thiếu của loài người kể cả pháp sư
cũng vậy. Chính vì thế mà con người nơi đây dù khoa học phát triển đến đâu,
bảo vệ rừng vẫn là vấn đề lớn nhất. Nhưng là không phải vì một lí do mà con
người muốn bảo vệ môi trường, trên thế giới này còn một lí do nữa khiến họ
không thể xâm lấn đến tự nhiên, đó linh thú
Thú được chia làm 2 loại, thứ nhất là linh thú loài thú có pháp thuật, thứ 2
là dã thú là sinh vật bình thường như động vật trên Trái Đất. Linh thú cũng
giống như pháp sư, là loài vật mgnh trong người pháp lực và có thể thi triển
pháp thuật. Linh thú có cơ thể vô cùng mạnh mẽ, tuổi thọ rất lâu, hơn nữa linh
thú không bị hạn chế về nguyên tố và thuộc tính. Cho dù là linh thú mang trong
người bốn loại nguyên tố cơ bản hay phát sinh thuộc tính thì tất cả đều sử
dụng được pháp lực, không bị thiên nhiên cắn nuốt. Linh thú mạnh mẽ là do
giống loài không liên quan đến loại pháp thuật mà do chúng sở hữu.
Xứ Sở Phù Phiếm chia pháp sư thành 6 cấp độ gồm pháp giả, sơ cấp pháp sư,
trung cấp pháp sư, cao cấp pháp sư, siêu cấp pháp sư, thần giả. Ngoài pháp giả
và thần giả, các cấp còn lại có ba đẳng gồm hạ, trung, thượng. Đối vơi linh
thú, sau hàng trăm năm nghiên cứu thì họ chia linh thú ra làm 8 cấp tử linh
thú, điện linh thú, lam linh thú, lục linh thú, hoàng linh thú, tranh linh
thú, hồng linh thú, hoàng kim linh thú.
Hoàng kim linh thú với thần giả là cấp độ mạnh nhất trên thế giới này. Số
lượng cường giả ở cấp độ này, xòe bàn tay ra điếm không hết một bàn. Thời điểm
hiện tại, thần giả thế giới chỉ biết điến một người, người này là Cửu Long Xứ
lãnh tụ Nguyễn Phúc Xứ. Lịch sử cũng có ghi một linh thú đạt đến hoàng kim
cấp, được người đời gọi là Hoàng Kim Thần Long, từng một chọi một với Nguyễn
Phúc Sứ, kết quả là hòa nhau.
Phong và Ân năm nay 16 tuổi, nhưng là trung đẳng trung cấp pháp sư, trong pháp
sư giới, bình thường pháp sư phải nổ lực rèn luyện đến 35 năm tuổi mới đạt đến
trình độ này, Hai người Phong và Ân tuổi trẻ sớm đạt được, vào ban T của Bệ
Ngan học viện quả không sai.
Thân là trung đẳng trung cấp pháp sư, băng qua một cánh rừng không phải chuyện
quá lớn, không lo lắng gì, sau khi nhận được đồ cần giao thì họ lập tức đi
ngay. Đi đến phía bắc của Bệ Ngạn thành phố, hai người nhanh chân chạy vào
cánh rừng. Mũi chân vừa nhất lên thì, đằng xa xa một tiếng gọi thanh thoát
vang lên:
- Hồng Ân, đứng lại!
- Mẹ?
Hồng Ân quay đầu lại, mặt đầy nghi vấn nhìn mẹ mình. Bạch Hồng Ngọc sau vài
giây đã trên không đáp xuống, trên thế giới này chỉ có pháp sư trên siêu cấp
và thần giả mới có thể đạp khí mà bay, mẹ Ân là siêu cấp pháp sư, nhưng cũng
gần chạp đến trình độ thần giả rồi.
Chạy đến con trai của mình, trên mặt toát ta trăm phần nghiêm nghị. Tuy rằng
trên người bà không có giao động pháp lực, cũng không có chút trấn áp tinh
thần, nhưng Phong lại thấy người phụ nữ này thấy uy nghiêm, pháp lực cao thâm
khó lường. Bàn tay phải áp vào lồng ngực trái, cúi người chào Bạch Hồng Ngọc.
Bà nở nụ cười với Phong nhưng lại có một chút tự nhiên ái náy, như thể bà sắp
làm một điều gì đó có lỗi với Phong vậy. Bà nhìn Phong một chìu mến:
- Phong à, cô biết cả hai chúng con cùng nhận chung một nhiêm vụ, nhưng là
hai hôm nữa Ân nó có việc quan trọng, không thể đi cùng con, nên con và Ân
không đi có được không? Nhiệm vụ này để cô sắp xếp người khác làm cũng được,
về phần thưởng và điểm thì các con vẫn được nhận sau khi nhiệm vụ hoàn thành.
Có được không?
- Sau vậy mẹ? – Ân liền thắc mắt.
Ân chơi thân với Phong từ nhỏ, hai người lớn lên cùng nhau nên tình cảm như
anh em một nhà. Xa nhau 2 năm, nay Phong lại về, Ân rất vui khi cùng bạn kề
vai chiến đấu, cùng nhau vui chơi trò chuyện. Hôm nay, cậu vô cùng háo hức
đấy. Nhưng khi nghe tin này, Ân liền không đồng ý, nhưng người nói lại là mẹ
Ân, người luôn nuôn chìu Ân, cho Ân mọi thứ, thế nên Ân chỉ hỏi mẹ vì sao.
Bạch Hồng Ngọc nhìn đứa con trai mình, nở nụ cười ôn nhu:
- Cha con trở về.
- Cha con về, thật sao mẹ?
- Ùm.
Ân mừng đến nhảy dựng lên. Cha ân là một pháp sư, ông làm việc cho Chính phủ
Cửu Long Xứ, hai năm trước ông nhận lệnh của lãnh tụ đi thu thập thông tin của
Hắc Long Ban một tổ chức phản động nhằm gây chiến tranh, làm bá chủ thế giới.
Kể từ ngày Lục gia bị cướp đi Ngoc Hồi Sinh, bên liên minh bắt đầu lục đục.
Hai xứ theo Hắc Long Ban là Thiên Tinh xứ cùng Huyền Minh xứ tạo thành một
phe, Ngũ Hồ xứ, Thái Bình xứ, cùng Quần Sơn xứ một phe, Cửu long xứ trung lập
không theo bên nào cũng không có ý muốn theo bên nào. Hai bên liên tiếp gây áp
lực cho Cửu Long xứ, buộc lãnh tụ Cửu Long xứ đưa ra quyết định đầu binh. Liên
minh tổ chức ra cuộc họp để bàn về vấn đề này. Hắc Long Ban đưa ra một cái yêu
cầu, bốn xứ còn lại xác nhập vào Thiên Tinh cùng Huyền Minh, nghe xong yêu cầu
này, 3 vị lãnh tụ kia đùng đùng nỗi giận, đứng lên, mỗi người một thế. Cuộc
chiến của năm người sắp nổ ra thì một thanh âm trầm ổn vang lên:
- Muốn chiếm Cửu Long, lấy thực lực mà chiếm.
Nói xong câu này, Nguyễn Phúc Xứ liền phi không mà đi. Trong phòng nghị sự chỉ
còn lại năm người. Vẻ mặt của năm người lúc này đã trắng bệt rồi.
- Đây là thần giả sao?
Thế giới biết đến Nguyễn Phúc Xứ là thần giả nhưng năm vị lãnh tụ kia chỉ nghĩ
là người thần tượng hóa Nguyễn Phúc Xứ, nếu so thực lực thì cũng đánh ngang
hàng với mình thôi. Nhưng hôm nay, khi nghe bảy chữ kia, năm người cảm thấy
mình may mắn khi còn đứng nơi đây. Bảy chữ kia tuy đơn giản, nhưng Nguyễn Phúc
Xứ thả ra cường đại pháp lực cùng cường đại tinh thần, đánh vào cả cơ thể và
đầu óc của năm vị lãnh tụ ngồi đây. Nếu như một pháp sư trung cấp nghe được
bảy chữ này, cơ thể họ lập tức nổ tung. Năm vị lãnh độ cảm giác như một lần đi
qua tử môn vậy.
Sau khi Nguyễn Phúc Xứ rời đi, ông liền nắm chặc hai tay, vì khi ông thả ra
bảy chữ kia, ông cảm nhận được cách một bức tường có pháp lực giao động, một
luồng sức mạnh cũng giống như ông – thần giả cấp. Ông giám khẳng định, người
này là người của Hắc Long Ban, vì trên người này còn tồn tại một thứ đó là quỷ
lực.
Sau khi ông về liền mở ra cuộc họp nội bộ, cử ngay người đi điều tra tình hình
bên trong của Hắc Long Ban. Mà người đi chính là cha của Hồng Ân, Hồng Nham.
Hồng Nham liền đi, hai năm trời liền không có tin tức. Nay chính phủ thông báo
ông đã hoàn thành nhiệm vụ, sau khi bàn giao thông tin, hai ngày nữa ông sẽ
về.
Ân và cha rất mến nhau nên lần này ông về, Ân vô cùng vui vẻ. Thấy Ân như vậy
Phong khẽ cười:
- Dạ thưa cô, cháu đi một mình cũng được, nhiệm vụ này chỉ là cấp T thôi, tại
vì chúng cháu lâu qua không gặp nên định cùng nhau trò truyện . Hôm nay, chú
Nham về, vậy thì Ân ở nhà đón chú đi, chắc chú cũng nhớ gia đình lắm rồi.
Nhắc đến hai chữ gia đình, lòng Phong cũng thoáng qua nỗi buồn. Phong cũng có
gia đình cũng có cha, có mẹ, có một đứa em gai dễ thương, nhưng lại không về
được. Cũng vì…Tuy trong lòng hơi buồn nhưng Phong cũng không biểu hiện ra mặt.
- Vậy thì cậu đi mội mình nha, khi nào về tôi khao cậu một chầu no nê! Haha
- Hứa đó!
- Hứa!
Hai người vỗ tay nhau, cười toe tét.
Trời cũng ban trưa, từ lúc xuất phát đến giờ cũng đã hơn 3 tiếng đồng hồ,
Phong cũng đã đi quá xa vào rừng rồi, nhìn trên bản đồ này, chỉ cần năm ngày
là có thể băng qua khu rừng đi lãnh thổ của Ngũ Hồ Xưa – ngoại thành Hồ Nam
thành phố.
Khu rừng này có rất ít linh thú xuất hiện, chỉ có vài con tử cấp, điện cấp
linh dương thôi, loài này tuy là linh thú nhưng hiền, không hiếu chiến, tốc độ
chạy rất nhanh thường được các pháp sư thuần hóa về làm vật cưỡi.
Đi càng sâu vào rừng Phong càng cẩn thận. Các kỹ năng thích nghi với môi
trường Phong đã học từ cấp một, đi rừng là một trong những kĩ năng đó. Khu
rừng này cây cối um tum, lại phát triển rất tốt, cây cao hàng chục mét có hơn.
Đối với pháp sư, vào rừng chỉ di chuyển bằng cách nhảy từ cành cây này qua
cành cây khác, độ cao cách mặt đất từ năm đếm mười mét, đây là độ cao an toàn,
ít linh thú xuất hiện. Dưới mặt đất rất nhiều linh thú sống, hơn nữa lại có
rất nhiều loài vô cùng độc, chỉ cần bị cắn, không qua một giờ sẽ mất mạng. Còn
đi trên cao qua thì gặp linh thú họ chim. Linh thú họ chim thường làm tổ trên
độ cao hơn mười mét, nơi đây tránh cách loài thú khác xâm hại, hơn nữa gần bầu
trời, dễ dàng bay lên cao khi gặp nạn.
Băng Phong ban ngày đi, ban đêm nghỉ ngơi, cứ như vậy đã trôi qua 5 ngày.
Trước mắt là ngoại ô Hồ Nam thành phố, một trong năm thành phố bật nhất của
Ngũ Hồ Quốc.
Ghé vào một quán nước ven đường, Phong nghỉ ngơi chừng mười phút thì sau lưng
truyền đến vài âm thanh:
- Nghe nói lãnh chúa lần nữa thử mở được phong ấn của Ngọc Hồi Sinh, nhưng
thất bại rồi, ông ta lâm vào tình trạn kiệt sức trầm trọng, nghe đâu phải bắt
vài tên đồng tử hút máu mới hồi phục lại phần nào khí lực. Còn ra lệnh cho
chúng ta tìm Huyết Ngư, đem về cho ỗng tu bổ. Mà loại này đâu dễ kiếm. Chúng
ta đã tìm hơn một tuần rồi, lần này về chắc chờ phạt thôi.
Nghe xong những lời này, Phong phần nào đoán ra, những người này là người của
Hắc long Ban.


Lục Xứ Chiến - Chương #4