Người đăng: CaoNin
Cả gia tộc cũng đã rời đi, Băng Phòng bây giờ chỉ còn cha, mẹ cùng ông nội
Phong. Nhắm mắt lại và chờ đợi Nguyễn Phúc Xứ.
Một tiếng sau, một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi lăm tuổi
đứng trước Băng Phòng. Người này máy tóc ngắn chãi ngược về sau, có vài sợi
lưa thưa bạc, trán cao, mày rậm. Đôi mắt hai mí, không qúa to nhưng trông rất
ủy mỵ. Mũi cao, thẳng. Khuôn hơi tròn. Râu quay nón nhưng nhìn vào không dữ
tợn, lại có vẻ ôn nhu nhiều hơn. Dáng người cao 1m9 khoảng chừng, cơ thể gắn
chắc, vạm vỡ.
Người này chính là Nguyễn Phúc Xứ, lãnh tụ của Cữu Long Xứ. Lấy tư cách của
mình, ông không cần qua các hộ vệ của tháp mà trực tiếp đến Băng Phòng.
- Cóc cóc cóc
Ba tiếng gõ cửa, Cao Băng Vũ nhanh chóng chạy ra. Nhìn thấy Nguyễn Phúc Xứ,
ông liền cúi người:
- Lãnh tụ! Cha tôi đang bên trong!
- ừm
Nguyễn Phúc Xứ liền nhanh chân đi vào đi vào. So tuổi tác chính là Nguyễn Phúc
Xứ còn cao hơn Cao Băng Niên một bật, nhưng so ngoại hình thì Cao Băng Niên
già nua hơn nhiều.
Bước chân vào trong Băng Phòng, Nguyễn Phúc Xứ liền thấy một thân hình già nua
đang đứng bên hai chiếc giường băng.
- Băng Niên, chuyện này là sao?
- Lãnh tụ! Người xem hộ tình trạng hai đứa nhỏ hộ ta, hôm nay chính là lúc
chúng ta định hình pháp thuật cho chúng, nhưng trận đấu gần kết thúc thì xảy
ra chuyện
Cao Băng Niên liền kể lại câu chuyện đã diễn ra lúc nãy cho Nguyễn Phúc Xứ
nghe. Cả gia tộc không một ai biết vì lí do gì, một tháng trước bọn chúng còn
bình thường, băng chúng tạo ra cũng là những khối băng thường, không có gì đặt
biệt, nhưng hôm nay lại có di tượng.
Vừa nghe Cao Băng Niên kể, Nguyễn Phúc Xứ vừa kiểm tra cơ thể của cả hai. Câu
chuyện vừa xong cũng là lúc Nguyễn Phúc Xứ nhíu mày. Nguyễn Phúc Xứ đã dò xét
hết tất cả những gì trong cơ thể Phong và Vân, điều làm ông ngạc nhiên chính
là cơ thể của cả hai không bị thương, ngược lại còn cững cáp so với bạn cùng
lứa tuổi mạnh hơn nhiều. Nhưng là máu của Phong có thêm chúng gì đó óng ánh,
còn máu của Vân thì có chút gì đó màu đen.
Nhắm mắt cảm thụ một hồi thì liền thở dài.
- Đúng là trong người bọn chúng có mang quỷ lực và thần lực. Quỷ lực này có
chút khác thường, so với tên kia thì lực này mạnh hơn. Thần lực cũng vậy, so
với ta thì lực này cũng mạnh hơn nhiều. Điều đặt biệt là cả hai lực lượng này
có liên kết với nhau thông qua Băng thuộc tính của hai đứa nhỏ. Nếu muốn giải
quyết đi quỷ lực thì chỉ có một cách… tẩy cốt!
- Tẩy cốt?
- Đúng, tẩy cốt hơn nữa là tẩy cốt cho cả hai đứa biến chúng trở thành người
thường.
- Sao có thể, còn có cách nào không!
Cao Băng Niên rất trông chờ vào tương lai của hai đứa nhỏ này. Thật sự mà nói
không phải trong tộc ông thiên vị hai đứa nhóc này là vì hai đứa là cháu ông,
mà là vì thiên phú của cả hai qúa cao. Mười ba tuổi đã là sơ cấp pháp sư
thượng đẳng, có thể nói là ngọc trong cát. Khi nghe thấy hai đứa nhỏ này có
nguy cơ trở thành người bình thường, ông trong lòng như ngàn dao đâm. Điều này
thật sự qua sốc đối với ông, mắt đã đỏ lên nhưng vẫn bình tĩnh :
- Có cách nào khác không, thưa lãnh tụ?
Câu hỏi mang theo vài phần ước át, nằm trước mặt ông đây là hai đứa cháu cưng,
làm sao ông không lo lắng cho được. Một tí cơ hội vẫn là một tí. Nguyễn Phúc
Xứ nhìn ông, lòng cảm thông, thở dài một hơi rồi nói.
- Có, phong ấn thần lực cùng quỷ lực lại, khiến chúng không thể phát triển,
tách chúng ra dần rồi triệt tiêu chúng. Nhưng là cả hai lực lượng này rất bá
đạo, chỉ phong ấn trong vòng một năm, nếu không ổn liền tẩy cốt, nếu không đứa
mang Quỷ lực sẽ rơi vào bóng tối, trở thành kẻ tà ác. Trong thời gian đó, ta
sẽ trông coi chúng. Nhưng nếu ông không muốn thì ta vẫn có thể để nó ở lại,
nhưng có chuyện bất trắc ta không lo được.
- Như vậy thì… nhờ ngài vậy!
Cao Băng Niên trong lòng không muốn nhưng không có thể hiện ra mặt, vì ông
biết việc này quan trọng như thế nào, tương lai Cao gia có thể đứng vững hay
không thì trông vào vị Lãnh tụ này đây.
Trong băng phòng lẵng lặng sáng lên một màu đỏ rực, trên lưng Phong và Vân
xuất nhiện hai ký hiệu mà đỏ, có hình xiềng xích sáng ống ánh rồi biến mất.
Nguyễn Phúc Xứ đã phong ấn xong hai nguồn lực lượng này.
Chuyện như vậy xảy ra, theo lời Nguyễn Phúc Xứ, Phong và Vân về Bệ Ngạn tháp
sinh sống. Pháp lực cả hai bị phong ấn nên cũng không có rèn luyện mà chỉ đọc
sách.
Một năm trời trôi qua, cả hai ăn hết một đóng sách. Mọi chuyện trãi qua hết
nỗi bình thường, một năm trôi qua không có việc gì hệ trọng xảy ra. Không
giống như Nguyễn Phúc Xứ phán đoán, phong ấn vẫn bình thường, thần lực và quỷ
lực vẫn không có tăng lên mà còn có thể giảm xuống. Vậy là cả loại lực lượng
này có thể phong ấn hơn nữa có thể giải trừ.
Tin này đến tay Cao gia thật là tin tốt. Lần sinh nhật thứ 14 của cả hai là
ngày giải phong ấn rồi thanh trừ đi quỷ lực và thần lực.
Nguyễn Phúc Xứ tuy là loài người mạnh nhất, nhưng cũng không hiểu vì sao thần
lực và quỷ lực của hai đứa trẻ này lại có quan hệ mật thiết như vậy, một cực
chính, một cực tà, chỉ cho là do hai đứa nhóc là anh em song sinh làm lí do
hợp lí.
Nằm trong băng phòng cả hai đều nhắm mắt lại, trong phòng hiện giờ chỉ có bốn
người. Nguyễn Phúc Xứ, Cao Băng Niên, Cao Băng Vũ, cùng Lục Trần. Lần này có
thêm một vị nữa, vị này là trị liệu pháp sư, là một trong Cữu Tháp Tháp chủ
Lục Trần. Ông đến đây là hộ pháp cho hai đứa nhỏ, giữ cho cơ thể của chúng
không bị thương sau khi trục thần lực và quỷ lực ra ngoài. Hơn nữa, ông đến
đây là giúp đứa con rể trong tương lai mình.
Phong ấn trên lưng của hai đứa nhóc,theo dẫn dắt của Nguyễn Phúc Xứ hiện ra.
Ông từ từ ấn lên lưng hai người, xiềng xích màu đỏ nhanh chóng rút vào trong
tay ông. Cả cơ thể Phong và Vân bây giờ được bao quanh bằng màu xanh lục, đó
là pháp thuật điều trị của Lục Trần.
Phong ấn vừa rút đi, Nguyễn Phúc Xứ định rút quỷ lực của Cao Băng Vân ra ngoài
thì bỗng nhiên ngoài của phòng đập đến một luồng hắc ám. Cảnh này xảy ra ai
cũng bất ngờ. Băng Phòng không phải căn phòng đơn giản, nói phá là phá. Cửa
phòng làm từ Băng Thiết, một lại khoáng sản mang tính lạnh đặt thù, vô cùng
cứng cáp. Bên trong còn có một lớp băng dày che trở, người xông vào đây nhất
định rất mạnh.
Nguyễn Phúc Xứ phản xạ nhanh, liền vung tay một phát, ánh sáng liền trở lại
gian phòng. Bóng tối bị xua đi, tròng phòng cũng khống có gì thay đổi. Cao
Băng Vũ nhanh chóng chạy ra cửa nhưng không thấy một ai. Kỳ quặc?
Nguyễn Phúc Xứ nhíu mày
- Tên này còn sống!
- Chuyện gì vậy lãnh tụ!
- Là Hắc Quang, người mang quỷ lực năm xưa mà ta giao đấu, năm đó ta và Hoàng
Kim Thần Long kết hợp lại giết hắn rồi, tại sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa
hắn hầu như mạnh hớn rất nhiều!
- Vậy hắn đến đây làm gì!?
- Ta không biết, nhưng rất có thể liên quan đến quỷ lực. Không ổn!
Nguyễn Phúc Xứ chợt nhớ đến đến Vân, quay đầu nhìn lại thỉ trên người cậu ta
đã chằn chịt những hoa văn màu đen, xung quanh lại gợn sóng một làng hắc
sương. Mà đồng thời, bên Phong cũng xảy ra tình huống tương tự, nhưng là màu
vàng kim. Luồng hắc sương cuống lấy màu vàng kim rồi nuốt hết tất tạo thành
một quần kim hắc hòa hợp. Phong cảm thấy trong người của mình yếu ớt nhanh
chóng rồi ngất đi. Vân bây giờ đã không còn ý thức, cặp mắt một màu đen u tối.
Nguyễn Phúc Xứ cảm thấy không ổn, nhanh chóng tiến lại gần Vân bàn tay xòe ra
hướng Băng Vân mà đến. một cái lồng sáng nhanh chóng hình thành bao lấy Cao
Băng Vân. Nhưng làm Nguyễn Phúc Xứ chau mày là luồng sáng nhanh chóng dung
nhập vào làng hắc kim sương rồi biến mất.
- Sao có thể?
Nguyễn Phúc Xứ quá bất ngờ về chuyện này. Cao Băng Vân bất qúa là sơ cấp pháp
sư thượng đẳng, làm sao có thể nuốt pháp lực của một vị thần giả chứ. Nhưng là
sự thật hiện ra trước mắt, không ai không khỏi sững sờ.
Lúc này, Cao Băng Vân động đậy, thân thể như đạn pháp bắn ra ngoài cửa. Cơ thể
mờ ám trong hắc kim sương bay lên bầu trời. Toang Nghê thành phố rất đông dân
cư, người trong thành vô cùng náo nhiệt. Lúc này trời đang nắng, bầu trời ánh
sang mạnh chiếu rọi xuống. Nhưng chỉ sau vài giây, bầu trời liền bị che lấp
lại một đám mây đen hòa với những vệt kim sắc.
Dân tình đang vui liền trở nên hổn loạn, đám mây kia nhanh chóng lang rộng ra,
che lấp cả bầy trời thành phố. Nguyễn Phúc Xứ, Cao Băng Niên, Cao Băng Vũ, Lục
Trần cũng phóng người lên không trung bay thẳng đến trung tâm đám mây đen.
Nhưng vô luận như thế nào đi nữa, cũng không tìm thấy cơ thể Cao Băng Vân.
Đám mây đen lang nhanh trong một phút liền ngưng lại. Nhưng khiến Nguyễn Phúc
Xứ đau đầu chính là xuất hiện một cơn mưa, cơn mưa màu đen.
- Tất cả pháp sư trong thành nghe lệnh, dùng hết sức chặn không cho cơn mưa
này này rơi xuống đất.
Nguyễn Phúc Xứ dùng phóng âm truyền đi đến tất cả ngỏ ngách của Toang Nghê
Thành. Đám mưa này không phải là đám mưa bình thương mà trong hạt mưa có chứa
chất cực độc gây ra bệnh truyền nhiểm, nếu như thật sự cho đám mưa này rơi
xuống thì kết quả sẽ là cả thành sẽ bị đại nạn.
Đám mưa đã rơi, dưới thành hàng trăm người hướng bầu trời xuất ra pháp thuật
của mình, mục đích của họ là thu những hạt mưa này lại.
Cơn mưa rơi khoảng một phút thì không trung xuất hiện một bóng người đang rơi
xuống.
- Băng Vân!
Cao Băng Vũ nhìn thấy con của mình liền mặc kệ đám mưa đen kia nhào lại con
mình. Cao Băng Vân bây giờ đã ngất đi, Cao Băng Vũ chỉ kịp đỡ lấy thân thể con
mình không cho nó rơi xuống đất.
- Giết nó!
Lúc này đằng xa, một âm thanh vang lên, chính là của lãnh tụ Nguyễn Phúc Xứ.
- Giết sao?
- Nhanh, nếu không sẽ không có cơ hội, một khi nó tỉnh lại thì không ai có
thể cản nó được. Nó đã mất ý thức rồi, sức mạnh trong người nó bây giờ còn hơn
cả ta, không biết vì lí do gì mà nó mạnh như vậy, nhưng nếu như không giết,
hậu quả sẽ rất lớn.
Câu này nói ra khiến cho Cao Băng Vân cùng Cao Băng Niên vô cùng bất ngờ, cũng
vô cùng khó xử. Tự tay giết chết con mình, làm so ông có thể, nhưng thân là
phó Tháp chủ, lại là một trong những hộ xứ công thần tộc, nếu như để con cháu
của mình trở thành đại họa của thế giới làm sao ăn nói với tổ tiên.
Nhìn đứa con trên tay mình, nước mắt ông rưng rưng. Nước mắt nam nhân chảy bên
trong, thứ rơi là máu của mình. Nhưng làm sao ông kiềm lòng khi thấy con mình
trở nên như vậy. Cắn răng, một tay giơ lên trời, một cái băng kiếm nắm trong
tay từ từ hạ xuống. Lúc này đây, trên bầu trời Cao Băng Niên như mất hết sức
lực, cơ thể Cao Băng Vũ run bần bật. Nhát kiếm rơi đúng vào tim Cao Băng Vân.
- Không!
Một tiếng hét từ xa vang lên, không phải của Cao Băng Niên mà là của Phong.
Khi âm thanh của Nguyễn Phúc Xứ phát ra cậu đã tỉnh, nhưng vì cơ thể còn yếu
nên chỉ chạy lên sân thượng nhìn, vừa bước ra thì nhát kiếm đã đam vào tim anh
trai mình.
Cao Băng Vân nhận một nhát kiếm kia, nhưng không chảy máu, chỉ là biến thành
một làng khói đen rồi biến mất.