Đây Không Phải Là Chuyện Hẹp Hòi


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Tiểu Hoàn hiện ra sắc mặt có một chút né tránh, lại nhanh chóng khôi phục thái
độ bình thường, cầm chuỗi ngọc nhìn hồi lâu, ngoài miệng chỉ nói: "Không biết
ạ, em cũng chưa từng thấy qua, có phải nhà khác làm quà tặng đưa tới hay
không?"

Trong nội tâm Lục Trinh hiểu rõ ràng vài phần, nghĩ thầm: nha hoàn này ở trong
viện của mình là không có cách nào giữ lại rồi, nếu không trong rương đồ cưới,
làm sao sẽ có thêm một chuỗi ngọc có xạ hương này? Thật may là mình sắp xuất
giá, nàng ta cũng không còn được ở bên cạnh mình bao lâu nữa.

Nhưng Lục Châu ở một bên cũng không hiểu, nhìn Lục Trinh cầm chuỗi ngọc hồi
lâu đều không trả lại cho nàng, lộ ra một tia biểu tình tội nghiệp, kêu: "Cho
muội cho muội! Quản nó là ai đưa tới làm gì, muội thích là được rồi!"

Vì để ngừa ngộ nhỡ, Lục Trinh lại ngửi chuỗi ngọc một cái, xác định phán đoán
trong lòng, không nhịn được mà nội tâm có phần lạnh lẽo. Nhưng chuyện như vậy
làm sao có thể nói ngay trước trước mặt Lục Châu, nàng chỉ có thể nói: "Châu
nhi, muội xem trúng cái gì khác đều có thể lấy, chỉ có chuỗi ngọc San Hô
liênày thì không được."

Lục Châu nhìn nàng nửa ngày cũng không chịa đưa ra, cũng có chút nóng nảy, "Mà
muội chỉ thích chuỗi ngọc này."

Nếu là trong ngày thường, nàng thích gì, Lục Trinh đều cho nàng tất cả, nhưng
chuỗi ngọc này là tai họa, nàng chỉ có thể lựa lời nói, lại đưa lên một món
châu báu khác, "Cái chuỗi ngọc màu đỏ này không xứng với muội...muội mang nhìn
không đẹp lắm. Châu nhi nghe lời, đổi một cái chuỗi ngọc khác đi, muội xem,
không phải chuỗi ngọc thạch này đẹp mắt hơn sao?" Nói xong đem cái chuỗi ngọc
thạch khác đưa cho nàng.

Lục Châu tức giận, mạnh mẽ đẩy tay Lục Trinh ra, chuỗi ngọc bảo thạch màu xanh
lá liền rơi trên mặt đất, nàng cũng không thèm để ý, tức giận nói: "Cái gì gọi
là màu đỏ không xứng với muội? Muội mang khó coi? Tỷ chính là hẹp hòi, không
bỏ được không muốn đem đồ tốt cho muội!"

Lục Trinh nhìn nàng hiểu lầm mình như vậy, trong lòng quýnh lên, bật thốt lên,
"Tỷ là hạng người như vậy sao? Chuỗi ngọc San Hô này. . . . . . Được rồi được
rồi, tùy muội nghĩ như thế nào, dù sao chuỗi ngọc San Hô này muội không thể
lấy được!" Trong lòng nàng một hồi khổ sở: nàng tại sao có thể đối nói với
muội muội nàng, nàng hoài nghi là nương Lục Châu để cho người ta đem chuỗi
ngọc này đặt ở trong đồ cưới của nàng, nếu như không phải là bởi vì nàng
thường xuyên giao thiệp với thương nhân người hồ, nhất định chưa chắc có thể
nhận ra vật này. Mà vô luận bất kỳ đồ trang sức nào, chỉ cần ngâm xạ hương,
đeo lâu dài tất nhiên là không thể mang thai —— lời như vậy, nàng làm sao có
thể nói ra khỏi miệng đây?

Lục châu nhìn nàng mấy lần muốn nói lại thôi, cảm giác mình phán đoán càng
thêm không sai, vì vậy lớn tiếng nói: "Mẹ muội nói không sai, dáng vẻ tỷ mỗi
ngày càng lúc càng lớn, một lát nói chuyện không tính toán gì hết, một lát lại
xem thường muội!"

Lục Trinh vừa nóng vừa giận, đang không biết nên giải thích làm sao mới phải,
lại truyền tới tiếng cười vang dội phụ thân Lục Cổ bên tai. Không biết lão đi
tới bên này từ lúc nào, một đường đi vào nhà, cười ha hả nói: "Được rồi, ầm ĩ
gì thế? Ta đứng ở cửa đã nghe thấy ầm ĩ ở trong đây."

Lục châu thấy phụ thân tới, nước mắt liền rơi xuống, càng thêm cảm thấy uất
ức, chỉ vào Lục Trinh nói: "Cha, tỷ tỷ khi dễ con! Tỷ Tỷ nói để cho con tùy
tiện chọn vài món đồ trang sức, con lựa được rồi tỷ lại đổi ý!"

Lục Cổ tùy ý liếc mắt nhìn chuỗi hồng ngọc San Hô Lục Trinh cầm trong tay, đã
nói: "Cái đó cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, A Trinh, mau đưa chuỗi ngọc
cho muội muội đi, một lát ta lại cho con cái khác."

Lục Trinh thấy phụ thân không nhìn ra đầu mối, lại không cho mình giaiả thích,
chỉ có thể kiên định trong lòng, nói: "Không phải như vậy, cha, cái chuỗi ngọc
này không thể đưa cho muội muội!"

Nghe được Lục Trinh nói như vậy, chỉ sợ hết hy vọng, Lục Châu theo bản năng
tiến tới bên cạnh cha, kéo chặt tay của lão. Lục Cổ quả nhiên nhíu mày, nói:
"Con làm tỷ tỷ như vậy sao? Không biết thương muội muội chút nào? Ta đem một
nửa gia tài tất cả đều làm đồ cưới cho con, con còn ngại thiếu? Chỉ có một
chuỗi ngọc này thôi, tặng cho Châu nhi thì thế nào?" Hắn lanh tay lẹ mắt cầm
lấy chuỗi ngọc từ trong tay Lục Trinh, vuốt đầu Lục Châu, hòa ái nói: "Đây,
chớ tủi thân, cha cho con đeo lên đây."

Lục Trinh thấy chuyện đột nhiên biến thành như vậy, cắn răng, chộp đoạt lấy
cái chuỗi ngọc kia, nhanh chóng từ ô cửa sổ đang mỡ bên ném chuỗi ngọc ra
ngoài phòng, ngoài phòng lập tức vang anh thanh tiếng đồ vật rơi xuống nước.
Nàng lúc này mới yên lòng lại —— vật này rơi xuống hồ nước, cũng liền không
thể hại người rồi.


Lục Trinh Truyền Kỳ - Chương #5