Thành Thân Là Chuyện Phiền Toái


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Bà vú liền giống bộ dáng bị dẫm phải đuôi, thiếu chút nữa sẽ phải nhảy dựng
lên, sẳng giọng: "Còn ở đây nói mớ!"

Lục Trinh biết bà vú sợ nhất chình câu nói này của nàng, nàng suy nghĩ một
chút, nói: "Không phải nói mớ, ta thật sự suy nghĩ là muốn tiếp tục làm ăn,
hoặc là giống như khi còn bé vậy, theo cha đi đội buôn đến Tây Vực, ta muốn
nung ra loại đồ sứ tốt nhất thiên hạ, ta còn muốn đem ngân hàng tư nhân Lục
gia mở đầy ở các thành trấn lớn nhỏ ở Bắc Tề. . . . . . Chỉ là khi thành thân,
những chuyện này liền đều không cách nào làm được."

Bà vú nhìn nàng một cái, còn chưa cam tâm nói: "Tiểu thư, ta hiểu rõ người vì
để lão gia vui vẻ, vẫn so với các thiếu gia nhà khác cố gắng nhiều hơn, vừa
học nung gốm sứ, vừa học quản lý sổ sách. Nhưng dù sao người cũng là một tiểu
cô nương, lại do di nương sinh, sao có thể làm buôn bán cả đời?"

Nghe bà vú nói những lời nói giống hệt nhiều người khác, Lục Trinh thấy tức
giận trong lòng, tận lực bình tĩnh nói: "Nhũ mẫu, làm sao người luôn có giọng
điệu giống như cha? Ta hiểu biết chữ nghĩa, buôn bán của Lục gia ở trên tay ta
vẫn kiếm được không ít, ta lại có điểm nào không bằng mấy tiểu nâm nhân rồi hả
?"

Bà vú nhìn thấy Lục Trinh không có tức giận, liền đánh bạo còn nói: "Tiểu thư!
Lão gia với ta cũng là vì muốn tốt cho người! Nữ nhân trong thiên hạ này, chỉ
có được gả đến chỗ tốt, mệnh mới có thể tốt. Lại nói, chờ người làm thiếu phu
nhân nhà Thủ Bị Đại Nhân, sinh hạ một đống tiểu thiếu gia đáng yêu, phu nhân
dưới suối vàng mới có thể yên tâm."

Nghe nàng nhắc tới mẫu thân, thần sắc Lục Trinh không khỏi ảm đạm, thở dài,
ngơ ngác nói: "Không, mẹ là một người hiểu chuyện, người khẳng định cũng không
muốn ta cả đời bị vây ở bên trong nhà cao cửa rộng. Mẹ đã nói với ta, nữ nhân,
cũng có thể làm ra một chút sự nghiệp cho riêng mình. . . . . ."

Nói tới chỗ này, bà vú cũng biết nhiều lời vô ích, ôm đồ đi vào nhà trong. Lục
trinh thở dài, ngẩng đầu nhìn ra một ngoài khoảng trời nho nhỏ trong sân,
không khỏi nghĩ: có phải nữ tử các nàng liền nhất định phải một đời bị vây ở
bên trong thế giới nhỏ này hay không? Tại sao mỗi người luôn cho chuyện như
vậy là chuyện bình thường hợp tình hợp lý như vậy?

Đang khi suy ngẫm, Lục Châu đã khóc sướt mướt chạy tới, lao vào trong ngực Lục
Trinh, vặn vẹo mấy cái, ngước gương mặt tràn đầy nước của mình đối diện với
Lục Trinh tố cáo nói: "Tỷ, ta về sau cũng sẽ không nói chuyện với mẹ của ta
nữa." Nàng mới mười lăm tuổi, khắp khuôn mặt tròn trịa là vẻ ngây thơ, coi như
đang tức giận, nhìn thấy vẫn là hết sức làm người khác ưa thích.

Lục Trinh ngắt cái mũi nhỏ nàng, cười an ủi nàng, "Được rồi, đừng khóc, đại
nương chính là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hủ, muội việc
gì phải tức giận với người." Nàng vừa an ủi Lục Châu, vừa kéo nàng cùng nhau
vào phòng.

Lục Châu thút tha thút thít nói: "Mẹ nói không cho muội tiếp xúc với tỷ, không
được chịu thua kém tỷ!" Nàng tức giận phình má nói hết câu này, trong lòng đại
khái chỉ là phẫn uất, vốn là tiếng khóc thật vất vả mới ngưng lại bắt đầu vang
lên.

Lục Trinh nhìn nàng tâm tình nhất thời cũng khó bình phục, hắng giọng, cố làm
nghiêm túc nói: "Lời này nói cũng không sai nha, lần trước cha mời sư phụ
phường nhuộm tới dạy cho chúng ta nhuộm lụa, là ai ngại chơi không ui, lại
chạy đến am Âm Thiến cùng các ni cô chơi trốn tìm, bị người ta đem cửa am đóng
lại dọa cho sợ hay sao?"

Quả nhiên Lục Châu cười rộ lên, dậm chân, sẳng giọng: "Tỷ tỷ, làm sao ngay cả
tỷ cũng giễu cợt ta!"

Lục Trinh nhìn kế sách có đất dụng võ, cười ha ha, cũng không giễu cợt nàng
nữa, từ trong ngăn tủ mang ra một cái hộp to, vỗ vỗ, mở nắp phía trên ra, quay
đầu lại nhìn nàng nói: "Được rồi được rồi, ta không chế nhạo muộn. Không phải
là từ trước đến giờ muội thích mấy thứ trân châu bảo thạch sao? Gần đây cha
kiếm được cho ta loại lấp lánh lập loè gì đó khá hơn chút, xem một chút có
thích cái nào không."

Đôi mắt của Lục Châu quả nhiên bị châu báu hấp dẫn, mở to tròn trịa, mang theo
mừng rỡ, lại có điểm không yên lòng hỏi Lục Trinh: "Muội thật sự cơ thể tùy
tiện chọn sao? Đây chính là của hồi môn của tỷ mà!"

Lục trinh gật đầu một cái, cười dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ trên trán nàng,
"Lúc này lại cùng tỷ khách sáo là sao? Từ nhỏ đến lớn, muội lấy đi ở chỗ tỷ
bao nhiêu thứ rồi hả?"

Lục Châu hoan hô một tiếng, đem châu báu trong hộp dốc hết xuống trên bàn, lật
xem một cái lại một món xem đi xem lại, ríu ra ríu rít hỏi mấy vấn đề với Lục
Trinh, lật tới món mới, lại ngại trước chọn chưa đủ tốt. Lục Trinh nhìn nàng
một lát cũng có vẻ khó lựa chọn, khẽ mỉm cười, trước tiên cầm một quyển sổ
sách ở một bên nhìn. Qua hồi lâu, chỉ nghe Lục Châu cười hì hì lấy nói: "Tỷ
tỷ, muội muốn cái này, cái này, còn có cái này." Lời nói vừa dứt, một chuỗi
ngọc Hồng San Hô lung lay ở trước mặt Lục Trinh mấy cái, dưới ánh mặt trời
phản chiếu ánh sáng màu đỏ diễm lệ, cực kỳ làm người ta yêu thích.

Ánh sáng màu đỏ kia khiến Lục Lrinh đột nhiên sinh ra nghi ngờ, nàng cầm lấy
chuỗi ngọc ngửi một cái, mặt liền biến sắc, lập tức lên tiếng gọi nha hoàn
phía ngoài cửa, "Tiểu Hoàn, ngươi vào đây!"

Tiểu Hoàn đẩy cửa ra đi tới, kêu thật thấp: "Đại tiểu thư."

Lục Trinh giơ ra chuỗi ngọc San Hô màu đỏ trong tay, lớn tiếng hỏi nàng: "Vật
này từ đâu đưa tới?"


Lục Trinh Truyền Kỳ - Chương #4