Tu Vi Tăng Nhanh .


Người đăng: magicien

Chân mạch cảnh có mười hai trọng, chia làm ba giai đoạn, từ nhất trọng đến
ngũ trọng đã thông tứ chi và cột sống, chân khí lưu chuyển toàn thân được gọi
là Tiểu thiên vị, từ lục trọng đến thập trọng, đã thông ngũ giác và quanh
thân các nhỏ chân mạch gọi là Trung thiên vị, cuối cùng hai trọng là đã thông
tâm mạch và bộ não, gọi là Đại thiên vị.

Lúc này Vô Danh chính là đang tranh thủ tu luyện, hắn muốn trong năm ngày tu
luyện đến Chân mạch cảnh tầng năm, đạt đến Tiểu thiên vị cục hạn, chuyện này
đối với người khác là không thể nào, nhưng đối với hắn thì không thế nào là
không thể !.

Cứ như vậy, hắn chính là đang điên cuồng tu luyện, thời gian cũng đang chậm
rãi đi qua.

Một tuần sau, hắn đang tu luyện trong tỉnh dậy, cảm nhận chân lực năm tầng
lực lượng, hắn lông mày hơi nhíu : '' so với dự đoán hơi lâu, hẳn là trong
không khí linh khí quá mỏng manh, với lại [ Thanh Mộc quyết ] dù là huyền
giai hạ phẩm công pháp, nhưng đối đối với ta mà nói, tốc độ luyện hóa cũng
quá chậm ''.

Lúc này Vô Danh cảm giác hơi nhức đầu, có quá nhiều chuyện phải làm : '' bây
giờ không cần thiết tăng cao tu vi, dùng một tháng cũng cố tu vi, võ kĩ cũng
phải tập luyện với lại ta còn muốn sáng tạo ra của mình võ kĩ, tuy rằng khó ,
nhưng chỉ cần đầy đủ tích lũy cộng với ta vô song ngộ tính, chuyện này không
phải không thể nào . Còn công pháp, với trình độ của ta bây giờ, hẳn có thể
suy diễn đến huyền giai cực hạn, nhưng là cần thời gian, hi vọng có thể một
tháng làm xong . Còn [ Thất Tinh Quan Tưởng Pháp ] bây giờ ta đã tìm được biện
pháp, như vậy quá nguy hiểm, nhưng không chết được, có thời gian thử một
chút cũng không sao ''.

Lúc này, hắn đứng dậy, hoạt động một chút thân thể, hắn tính đi ra ngoài đi
dạo một chút, từ khi đến thế giới này, hắn luôn không quan sát kĩ thế giới
này.

Lúc này chính là mùa xuân, trong không khí có vẻ tươi mới, ở dị giới người
ta không có đón năm mới, nếu có thì chỉ là chúc mừng một phen thôi.

Bắc sơn thôn không lớn lắm, hắn đi chỉ nửa tiếng là hết thôn, lúc này hắn
cảm giác có chút vô vị, đành phải ra sau núi luyện tập một chút võ kĩ.

Hắn muốn sáng tạo ra của mình võ kĩ, nhưng việc này không phải một sớm một
chiều là xong, nên hắn dự định luyện tập một chút Lăng Vân tông truyền thừa
trong một ít võ kĩ, đã xem có cảm ngộ gì không.

Đầu tiên là một bộ hoàng giai hạ phẩm [ Bích ba kiếm pháp ], chỉ thấy Vô Danh
lấy một nhánh cây làm kiếm, dựa theo kiếm pháp trong ghi chép học tập, chỉ
thấy cánh tay của hắn bay múa, trong tay hắn nhánh cây như sắt bén bảo kiếm ,
trên không trung tạo thành hoàn mỹ đường cong, trong không khí tạo ra từng
đợt gợn sóng, như trên hồ nước từng đạo gợn sóng, [ Bích ba kiếm pháp ] nhập
môn.

Nhưng hắn không dừng lại, mà tiếp tục từng lần một đánh kiếm, từ từ diễn
luyện lấy, kiếm pháp của hắn càng ngày càng mạnh.

Sau năm lần diễn luyện, kiếm pháp tăng lên tới tiểu thành.

Mười lần sau, đại thành.

Sau một tiếng đồng hồ, hắn đã đem [ Bích ba kiếm pháp ] tu luyện tới viên mãn
, tốc độ như thế, có thể nói là nghịch thiên.

Hơi dừng lại nghĩ ngơi một chút, hắn tiếp tục chọn một môn hoàng cấp hạ phẩm
võ kĩ tu luyện, lần này là một môn [ Lạc diệp kiếm pháp ].

Sau một tiếng đồng hồ, [ Lạc diệp kiếm pháp ] bị hắn tu luyện tới viên mãn.

Lại sau một tiếng nửa, [ khô mộc chỉ ] bị hắn tu luyện tới viên mãn.

Nửa tiếng đồng hồ sau, [ Lưu quang kiếm pháp ] bị hắn tu luyện tới viên mãn.

Theo ngày càng thuần thục, tốc độ tu luyện của hắn càng lúc càng nhanh, cho
đến trời gần tối lúc, hắn mới dừng lại . Lúc này, hắn đã đem mười hai môn
hoàng giai hạ phẩm võ kĩ tu luyện đến viên mãn.

Nhìn không còn sớm sắc trời, hắn cũng nên quay về.

Trong lúc hắn quay về thì thấy Quách lỗ cùng hai cái chân chó, đang ngồi trên
tảng đá, hình như là đang đợi hắn.

Nhìn thấy Vô Danh đi tới, Quách lỗ đứng dậy, chặn ở hắn đi trước đường.

Nhìn phía trước ba người, hắn khóe miệng hơi cong lên, lãnh đạm nói : '' sao
, lại muốn bị đánh à? ''

Nghe được Vô Danh ngữ khí trong khinh thường, Quách lỗ trong lòng giận dữ ,
từ khi biết lần trước Vô Danh tư chất sau, hắn biết báo thù khó khăn, vì vậy
nhân lúc Vô Danh tu vi chưa cao, phục dung phụ thân hắn để dành cho hắn đột
phá Trung thiên vị cảnh giới Đại hoàn đan, để tu vi tăng lên chân mạch cảnh
tầng ba, tìm Vô Danh báo thù . Hắn làm như vậy cũng có suy nghĩ qua, có thể
Vô Danh sau một hai tháng tu vi sẽ vượt qua hắn, đến tìm hắn tính sổ, lúc đó
hắn sẽ trốn trong nhà không ra, đợi một năm sau Hoàng Thiên học phủ khảo sát
, hắn mới đi ra . Theo hắn thấy, lấy tư chất của hắn, ở nam hoang thành cũng
coi là xuất sắc, nhưng ở Hoàng Thiên học phủ không tính là gì, vào Hoàng
Thiên học phủ chỉ ở tầng dưới chót nhất, nên hắn sẽ không vào Hoàng Thiên học
phủ, mà là nam hoang thành xưng vương xưng bá, hưởng vinh hoa phú quý, hắn
và Vô Danh khi đó sẽ không còn gặp lại, nên cần gì phải lo.

Lúc này là giáo huấn Vô Danh cơ hội duy nhất, hắn sao có thể bỏ qua : '' hừ ,
để coi ai mới là người bị đánh ''.

Nói xong, hắn chân mạch cảnh tầng ba khí tức thả ra, hỏa hồng sắc chân khí
bao phủ hắn tay phải, sau đó một quyền oanh tới.

Nhìn thấy từ đằng xa lao tới quyền đầu, Vô Danh hơi mỉm cười, cũng không có
bộc phát tu vi, mà chỉ là phân ra một sợi màu xanh chân khí quấn vào ngón tay
, sau đó một chỉ điển ra, [ khô mộc chỉ ] đã bị hắn tu luyện tới viên mãn ,
nhìn như bình thường một chỉ, lại ẩn chứa kinh người uy năng.

Lúc này quyền đầu cùng hắn chỉ pháp va chạm vào nhau, Quách lỗ khuôn mặt đại
biến, chỉ cảm thấy cả người hắn bị lục lượng cường đại đánh bay ra ngoài.

Cảm thụ được toàn thân đau đớn, Quách lỗ sắc mặt tràn đầy không thể tin tưởng
: '' không thể nào, ngươi vừa mới ngưng tụ ra chân khí, sao có thể đánh bại
chân mạch cảnh tầng ba ta được ? ''.

'' Vừa ngưng tụ ra chân khí sao ?, ta chính là chân mạch cảnh tầng năm đây !
'' trong lòng thầm nghĩ, nhưng hắn sẽ không nói ra, lúc này hắn chắp tay sau
lưng, bày ra một bộ cao nhân dáng dấp : '' ngươi muốn biết ''.

Nhìn thấy Quách lỗ gật đầu, lúc này hắn mới dùng trưởng bối ngữ khí nói : ''
nhìn ngươi khí tức bất ổn, căn cơ phù phím, hẳn là dùng đan dược tăng lên
cảnh giới phế vật, sao có thể cùng thiên tài như ta so sánh ''.


Luân Hồi Chi Chủ - Chương #8