Đóng Kịch Quá Tệ


Người đăng: buiquoctri1

Vương Nam không quan tâm nhưng có người lại quan tâm, cô gái ở bên trong hẻm
vốn đang cầu cứu một cách yếu ớt thì lúc này chạy vọt ra chặn trước người
Vương Nam, vẻ mặt nàng mếu máo, nước mắt nước mũi tèm nhem, áo quần rách nát
cùng với những vết bầm tím chứng tỏ vừa bị xâm hại một cách tàn nhẫn.


  • Anh ơi! Cứu em với, đám côn đồ kia bắt cóc, cưỡng bức em...

Cô gái đang định vịn tay lên người Vương Nam để tìm chỗ dựa vững chắc thì bắt
gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn, cái rét lạnh ẩn sâu trong đáy mắt kia khiến nội
tâm nàng không ngừng run rẩy lập tức bỏ qua ý định giao lưu da thịt với Vương
Nam.

Bất giác đầu nàng cúi thấp đứng tránh sang bên cạnh Vương Nam nhường lại đường
đi cho hắn, có điều chỗ đứng của nàng vừa xảo diệu tránh mặt được phía con
hẻm, thân hình cao lớn của Vương Nam đã che đi nàng ta. Dùng đầu gối cũng hiểu
đây là do nàng cố tình tạo thế an toàn cho chính mình, đẩy Vương Nam lên làm
lá chắn bảo vệ.

Chút tiểu xảo nhỏ bé đó làm sao qua được mắt Vương Nam, hắn thậm chí còn nhìn
ra nhiều điều ẩn giấu đằng sau vụ cưỡng gian giữa thanh thiên bạch nhật này.

Thứ nhất, nếu cô ta có thể thoát ra được ngay khi Vương Nam quyết định không
cứu vậy thì tại sao trước đó lại không làm vậy...trùng hợp đúng lúc Vương Nam
nhắm mắt làm ngơ sao? Hắn không tin vào hai chữ "trùng hợp" đó.

Thứ hai, con đường này rất nhiều người qua lại, đặc biệt là vào thời điểm bảy
giờ đến tám giờ tối, không có lý do gì người ta lại không nghe thấy tiếng kêu
cứu nào phát ra từ trong con hẻm, bởi lẽ tiếng kêu của cô gái thật sự không hề
nhỏ chút nào, mặc dù khá yếu nhưng Vương Nam xác định chắc chắn âm lượng đủ
cho một người bình thường dễ dàng nghe thấy.

Bây giờ là tám giờ kém mười, thường những vụ cưỡng gian đều trong khoảng nửa
canh giờ đổ lại, hoặc nói chính xác hơn là người bị cưỡng gian chỉ có sức lực
chống cự trong vòng nửa canh giờ mà thôi, vậy có nghĩa là tầm bảy giờ hai mươi
hoặc bảy giờ rưỡi là cô gái trước mặt hắn bị bắt, mà địa điểm lại ngay tại con
hẻm quá ư là dễ nhận biết này, càng bất bình thường hơn khi không có người
thấy được cảnh tượng đó. Trên hết, nhan sắc của "nạn nhân" phải nói rằng cực
kỳ xuất sắc, vậy thì tại sao lại không có một "anh hùng" nào đứng ra xả thân
khi mỹ nhân bị kẻ xấu bắt??

Thứ ba, điều quan trọng nhất, từ lúc rời khỏi sân bay, Vương Nam luôn có cảm
giác bị người theo dõi, bất quá lấy thực lực của hắn thì hạng tép riu như thế
không đáng để bận tâm, vì vậy Vương Nam trực tiếp phớt lờ mặc kệ bọn chúng
muốn làm gì thì làm, dù sao cũng mới về nước, gây sự chú ý quá là một việc
không tốt.

Cho đến bây giờ, sau khi ăn tối xong cảm giác đó vẫn không hề biến mất mà
ngược lại càng lúc càng rõ ràng, theo suy đoán của Vương Nam thì sự tình
"cưỡng gian" ở đây khó tránh khỏi liên quan tới đám người rỗi hơi âm thầm theo
dõi hắn. Bằng không sẽ không có vụ trùng hợp kéo rắc rối lên đầu hắn như thế
này.

Tổng kết ba điều trên, Vương Nam khẳng định mười phần cô gái tỏ vẻ đáng thương
này cùng đám người kia đang bày trò trước mặt hắn để nhằm vào mục đích gì đó.

Tuy nhiên dù có vì mục đích gì thì trò chơi mờ ám đang diễn ra cũng đã kéo mức
hảo cảm của hắn dành cho bọn họ xuống số âm. Vương Nam bình sinh rất ghét
những kẻ thích bày trò làm màu, thực lực thì không bao nhiêu mà lại thích giở
âm mưu quỷ kế ám toán người khác.

Ghét thì ghét, Vương Nam vẫn muốn xem thử bọn người này tính làm gì hắn, khuôn
mặt điển trai kèm theo biểu cảm băng sương liếc cô gái một cái sau đó nhìn về
phía con hẻm, nơi đó đang có một nhóm thanh niên trai tráng cao có thấp có
chầm chậm bước ra.

Thái độ của chúng thập phần lưu manh, chỉ cần người đi đường hiếu kỳ muốn xem
kịch vui thì cả bọn liền hung ác quát mắng, có tên còn đe dọa đánh đập các
kiểu.

Chính vì thế không một ai mang tâm tình trượng nghĩa xông vào giúp đỡ đôi nam
nữ đang dần bị cô lập kia cả.

Thấy nét hoảng sợ xâm chiếm những người đi đường xung quanh, đám côn đồ khoái
chí càng thêm hưng phấn, một tên cầm dùi cui sắt nhuộm đỏ nguyên cái đầu bước
lên một bước chỉ vào mặt vương Nam quát.


  • Thằng nhãi nhiều chuyện! Mày thấy bọn nhát gan kia rồi chứ, tốt nhất mày
    cũng nên như vậy để tránh đau đớn thể xác.

Điều bất ngờ là Vương Nam vậy mà cực kỳ nghe lời, thành thành thật thật nhích
người sang một bên, giữ khoảng cách an toàn với cô gái xinh đẹp chứng tỏ mình
và cô ta không hề liên quan.

Tên đầu đỏ có chút không biết phải làm sao, hắn quay sang nam tử cao lớn đứng
bên cạnh, có vẻ như gã là đầu lĩnh của đám lưu manh.


  • Cái này... Tam ca, cái này đâu có trong kịch bản...

Giọng nói của tên đầu đỏ không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy,
khóe mắt nam tử cầm đầu giật giật liên tục hận không thể một dao tiễn thằng
nhãi to mồm vô tích sự này một đoạn.

Tam ca lén quan sát biểu cảm của Vương Nam, trông thấy sắc mặt hắn không đổi
thì mới thở phào một hơi, gã cho rằng Vương Nam vẫn chưa nhận ra điểm bất
thường nào.

Đáng tiếc nếu hắn thấy được cái nhếch miệng đầy ẩn ý kia thì đã có cơ hội
tránh khỏi đại nạn tối hôm nay rồi, đến cuối cùng vận may vẫn không mỉm cười
với Tam ca hắn.

Tam ca vung tay tán mạnh vào đầu tên tóc đỏ một phát sau đó tiến lên hùng hổ
quát.


  • Nhóc con! Tao thấy mày cao to đẹp trai, vậy mà không ngờ lại là một thằng
    hèn nhát, uổng cho đấng nam nhi...thật mất mặt.


  • Bọn mày một đám đực rựa lại giở trò cưỡng gian con gái nhà lành, vậy có
    tính là mất mặt đấng mày râu chúng ta không?


Vương Nam không chút khách khí từ tốn đáp trả, hắn đã xác định bọn người này
cùng một giuộc cho nên quyết định chấm dứt vở diễn nhàm chán này ngay tại đây.

Cô gái xinh đẹp vốn thấp thỏm lo âu vì câu hỏi lỡ mồm của tên đầu đỏ, lúc này
nghe thấy thái độ cứng rắn của Vương Nam thì bùng lên hy vọng.

"Vào tròng rồi!"

Tuy nhiên vui mừng chưa được vài giây thì đã bị câu nói tiếp theo của Vương
Nam làm cho á khẩu.

Hắn khom người kề sát lỗ tai nàng nhỏ giọng nói.


  • Biết gì không? Các người đóng kịch quá tệ, cho nên nếu còn có lần sau thì
    tôi sẽ không nhân từ như hôm nay nữa đâu... Tốt nhất phải chân thật một chút
    thì tôi còn có hứng thú cùng chơi mèo vờn chuột với các người.

Sắc mặt thiếu nữ biến thành trắng bệch, vẻ hoảng hốt trong mắt nhanh chóng
phóng đại lên vô số lần.

Mất gần mười giây cô mới định thần lại được, như phản xạ có điều kiện nàng
ngẩng đầu nói gấp.


  • Anh...không như anh nghĩ đâu...

Thế nhưng đáp lại nàng là giọng điệu hời hợt không có cảm xúc.


  • Bọn bây có năm giây để cút khỏi mắt tao.


  • Anh hãy nghe tôi giải thích được không, tôi làm vậy là vì...


Thiếu nữ trở nên gấp gáp, nói năng lộn xộn, vì vậy năm giây rất nhanh đã qua
đi.

Tam ca đứng bên kia nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm nhưng vì thiếu nữ xinh đẹp
còn ở trong tay Vương Nam nên không dám đưa ra quyết định bừa bãi. Hắn cắn
răng hô lớn.


  • Hừ! Mày là cái thá gì chứ, tiểu thư để ý tới mày...


  • Hết thời gian!


Vẫn giọng điệu lạnh lùng đó, Vương Nam luôn cắt lời người khác mà không hề báo
trước, đây là một trong những sở thích thiếu lịch sự của hắn.

Vương Nam sắc mặt không đổi cho hai tay vào túi quần ung dung bước lại gần đám
côn đồ, cước bộ của hắn rất chậm rất chậm nhưng áp lực tạo ra lại vô cùng lớn.
Đám đông mười mấy người vậy mà không cách nào sinh ra được ý nghĩ cậy đông
hiếp ít, hai chân giống như đeo chì hoàn toàn cố định trên mặt đất.

Tam ca cũng được xem là anh đại của một vùng, hiển nhiên có định lực, lá gan
hơn người, hắn là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh.


  • Thằng chó! Tao đập chết mẹ mày!!

Gậy sắt trong tay Tam ca vung lên, lực đạo mười thành đập thẳng xuống đầu
Vương Nam, thiếu nữ đằng xa dường như có thể tưởng tượng ra cảnh máu tươi bắn
tung tóe, hai tay bịt mắt đồng thời hét toáng lên vô cùng thảm thiết.

Binh!!

Một tiếng trầm đục vang lên, thiếu nữ nghĩ rằng mọi chuyện đã xong vì vậy cất
tay che mắt, nhờ đó mà nàng quan sát được cảnh tượng khó quên trong đời.

Gậy sắt quả thật yên vị trên đầu Vương Nam, bất quá không một giọt máu nào
chảy ra, ngược lại cánh tay lực lưỡng của Tam ca thì run bần bật như bị sốt
rét.

Một cổ hoảng sợ lấy tốc độ khủng bố bao trùm những người có mặt ở đây, Vương
Nam trong tâm trí họ đã không còn là con người nữa rồi.

Tiếp theo, thứ cuối cùng mà Tam ca nhớ sau khi tỉnh dậy là một nắm đấm rắn
chắc, chỉ một đấm duy nhất, thân hình trên trăm ký của Tam ca chẳng khác gì
viên đá bị ném đi, phải bay xa ít nhất là mười mét hắn mới nặng nề tiếp đất
trong tư thế không thể khó coi hơn được nữa.

Bọn lưu manh chứng kiến đầu lĩnh dễ dàng bị hạ thì càng thêm hoảng sợ, tuy
nhiên chúng chưa kịp chia nhau bỏ chạy thì một thân ảnh nhanh nhẹn đã nhảy vào
giữa trung tâm, Vương Nam huy động hai chân như một cỗ máy hủy diệt hạ gục
toàn bộ mười mấy tên chỉ trong vài giây.

Bọn chúng thật sự quá yếu, nếu là trước đây Vương Nam còn ngại bẩn tay khi dọn
dẹp đám cặn bã này.

Người duy nhất may mắn quan sát diễn biến từ đầu đến cuối mà còn đứng vững là
thiếu nữ xinh đẹp nọ, nàng lúc này đang mắt chữ A mồm chữ O không dám tin vào
điều mình vừa thấy.

Đối với biểu hiện của nàng, Vương Nam đến nhìn còn không buồn, hắn xoay người
đi thẳng, buổi tối khi không mất thời gian vào một đám không ra gì, tâm trạng
của hắn nói kiểu gì cũng không tốt cả.

Thầm quyết lát nữa về phải tìm thứ gì đó giải xui, tốc độ di chuyển của Vương
Nam vì vậy mà tăng lên cực kỳ chóng mặt, chẳng mấy chốc đã bỏ lại thiếu nữ
đứng một mình giữa con phố vắng vẻ.


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #3