Xin Việc


Người đăng: buiquoctri1

Sau nửa ngày đi tới đi lui khắp mọi ngóc ngách Hà Minh, bản đồ một phần tư
thành phố không tính là to lớn này nhanh chóng được thu vào bộ nhớ của Vương
Nam. Có điều hắn đi lòng vòng như vậy không phải vì mục đích ôn lại kỷ niệm mà
là tìm phòng trọ...

Đương nhiên, Hà Minh là trung tâm thương mại của nước V, số lượng phòng trọ
cho thuê hay chung cư cũng theo đó mà cao hơn rất nhiều so với những nơi khác,
Vương Nam tìm lâu căn bản là do tiền trong túi của hắn khá eo hẹp.

Đứng dưới dãy lầu cho thuê, Vương Nam đẩy đẩy kính râm gật đầu liên tục, càng
nhìn hắn càng thấy dãy trọ này rất tốt, nhìn từ xa nó trông na ná như nơi mà
hắn từng ở trước đây cho nên vừa đặt chân đến là đã có cảm tình không muốn rời
đi.


  • Chàng trai trẻ! Cậu chọn nơi này là hợp lý lắm rồi đấy, khắp Hà Minh không
    chỗ nào bán phòng trọ rẻ hơn chỗ tôi đâu...ở đây không thiếu thứ gì, điện nước
    xài thoải mái, wifi càng đầy đủ, phòng rộng thoáng mát, sạch sẽ...

Đứng trước mặt Vương Nam là bà chủ của dãy trọ, vốn bình thường dù là khách
vip hay giàu nứt đố đổ vách bà ta cũng chưa chắc nhiệt tình mời gọi như vậy,
được như hôm nay cũng là do vẻ ngoài quá ư là nam thần của Vương Nam, bà chủ
cũng chân chim đầy mặt nhìn qua là biết trên năm mươi thế nhưng cũng khó cưỡng
lại sự thu hút đến từ hắn, vì vậy mới đặc cách nhiệt tình hơn mức bình thường
"một chút".


  • Ừ!

Đối với những lời ca tụng "mèo khen mèo dài đuôi" của bà chủ, Vương Nam nghe
nhiều thành quen nên chỉ hời hợt đáp một "câu" sau đó xách va li đi vào trong
phòng.


  • Ôi!! Thanh niên bây giờ thật không biết kính trọng người cao tuổi gì cả...

Để lại tiếng thở dài cảm thán, bà chủ thường ngày được người ta ví như sư tử
hà đông vậy mà không hề phản ứng với thái độ lạnh lùng của Vương Nam, thảnh
thơi lắc mông rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đám người thuê trọ sống ở trên lầu vô tình chứng kiến màn đối đáp vừa hay
trông thấy biểu tình hơi thái quá của bà chủ, lập tức bùng nổ thành cái chợ
chồm hổm, người này một câu người kia một câu, ai ai cũng cho rằng thanh niên
vừa mới vào trọ là một đại nhân vật nào đó, nếu không làm sao có thể khiến cho
mụ quái vật kia chịu nhún nhường cơ chứ.


  • Này! Cậu nói xem người vừa vào là ai?... Tôi thấy anh ta cũng đẹp trai đấy
    chứ...


  • Thôi đi!! Chúng ta ở tận lầu ba, từ đây nhìn xuống muốn thấy được cái mặt
    của người ta còn khó nói gì đẹp trai hay xấu trai. Cậu đấy, bớt hám trai lại
    đi... Haiz! Sống với mấy đứa thấy trai liền sáng mắt như cậu thật khổ.


  • Ể...


Hai cô gái đứng trên ban công tầng ba đùa giỡn kéo nhau trở vào phòng, như
phản ứng dây chuyền, đám người gần đó cũng dần dần mất đi hứng thú quay về
phòng, tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Những việc trên Vương Nam không hay biết, mặc dù với giác quan linh mẫn của
mình hắn thừa sức cảm nhận được có người đang theo dõi. Bất quá một khi quyết
định sống một cuộc sống bình thường thì Vương Nam khẳng định không bao giờ làm
chuyện dư thừa đó.

Hắn vứt va li sang một bên rồi thoải mái đứng quan sát toàn bộ căn phòng,
không quá nhỏ, vừa phải, ở hai người cũng không phải điều khó khăn, đó là suy
nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Vương Nam. Chỉ bấy nhiêu đã đủ níu kéo hắn ở
lại nơi này, những thứ khác hắn không bận tâm nhiều cho lắm, so với hoàn cảnh
sống trước đây thì vậy là quá tốt rồi.


  • Tốt lắm! Thời gian tới mày sẽ là chốn dung thân của tao... À phải rồi, xém
    tí nữa quên mất.

Nói đoạn, Vương Nam lấy chiếc điện thoại màn hình đen trắng của mình ra bấm
bấm mấy cái lên bàn phím.

Tín hiệu được truyền đi, không tới tiếng chuông thứ hai thì đã có người nghe
máy.


  • Alo! Theo dự tính thì sáng sớm là anh đã xuống sân bay, sao tới bây giờ mới
    gọi điện cho em??

Vương Nam còn chưa kịp nói gì thì đã ăn một tràng chất vấn lãnh lót, ngoài
cười khổ ra thì hắn không biết làm gì hơn. Bất đắc dĩ đành phải chờ người ở
đầu dây bên kia nói xong thì hắn mới mở miệng.


  • Anh đi kiếm phòng trọ nên không tiện gọi điện thoại, hơn nữa chúng ta đã
    giao kèo anh có chỗ dừng chân mới gọi cho mọi người.

Vẫn là giọng điệu không mặn không nhạt, dường như đối với bất cứ người nào
Vương Nam cũng chường cái thái độ lồi lõm ấy thì phải...

Đã quen tính cách Vương Nam từ lâu, cô gái bên kia không có phản ứng giận dỗi
nào cả, tuy nhiên nàng vẫn trả lời bằng giọng nói khó chịu như để làm nũng.


  • Anh không thể nói chuyện tình cảm hơn được tí nào sao? Hôm trước anh quyết
    định rời bỏ địa vị, rời bỏ mọi người mà không báo cho em hay, bây giờ còn lạnh
    nhạt với em, chẳng lẽ bao năm qua tình cảm của em anh không để ý tới...


  • Được rồi! Tạm thời anh hơi mệt, để lúc khác hai ta nói chuyện tiếp, em
    thông báo cho đám Khương Long rằng anh đã tới nơi rồi nhé, chào em!


Không đợi cô gái nói hết Vương Nam đã ngắt lời, nói xong còn trực tiếp cúp máy
không cho nàng ta cơ hội giải bày nào.

Lắc lắc đầu, Vương Nam ném điện thoại lên giường sau đó ngã người nằm xuống,
toàn lực tận hưởng sự mềm mại của chăn nệm mới tinh.


  • Không phải anh không biết mà là anh không xứng đáng để em hy sinh, đặt
    nhiều tình cảm của mình nơi anh như thế... Thật xin lỗi..Nhan Yên!!

Một nụ cười phức tạp xẹt qua trên gương mặt vương Nam, chỉ là trong tích tắc
nhưng cũng phần nào nói lên con người hắn không phải vô cảm như những gì thể
hiện bên ngoài.

Nằm vật vờ đến khi trời sập tối, Vương Nam theo thói quen đưa tay sờ vào sợi
dây chuyền trên cổ, nơi đó có treo một miếng trang sức hình thanh Phương Thiên
Họa Kích, vũ khí của Lữ Bố trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Sau khi xác nhận rằng nó còn nằm ở đó thì Vương Nam mới chậm rãi mở mắt ngồi
dậy.


  • Đã tối rồi sao? Xem ra dự định tìm việc đành phải dời sang ngày mai rồi.

Khẽ vuốt mặt, Vương Nam quyết định kiếm chút gì đó lót bụng trước, dù sao từ
sáng đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì.

Giữ ý niệm trong đầu, Vương Nam đứng dậy cất gọn đồ đạc vào trong tủ, tốc độ
làm việc của hắn phải nói là rất rất nhanh, chưa đầy năm phút thì mọi thứ đã
đâu vào đó, gọn gàng ngăn nắp.

Sau khi làm xong, Vương Nam gật gật đầu hài lòng rồi lấy ổ khóa đặc chế của
mình ra, thứ này do hắn tự tay chế tạo cách đây hai năm, trông hình dạng không
có gì đặc biệt nhưng muốn cưa hay bẻ là chuyện không có khả năng, ít nhất cho
tới thời điểm hiện tại vẫn chưa có ai thành công.

Mang theo chút tiền ít ỏi, Vương Nam lang thang tìm quán ăn ở khu vực lân cận,
bất chợt hắn dừng lại trước một quán mì cỡ trung, biển giá treo trên cao đề
2000*, vừa phù hợp với túi tiền của hắn.


  • Ở đây đi!

Vương Nam là người đã quyết thì chắc chắn sẽ làm, vì vậy không chút do dự, hắn
bước ngay vào trong quán. Bất quá đập ngay vào mắt là tấm bảng "Tuyển nhân
viên" to tướng khiến Vương Nam đứng hình vài giây, trong lòng thầm nghĩ.

"Không phải quá trùng hợp rồi chứ...mình còn đang không biết kiếm việc làm ở
đâu."

Nói thì chậm nhưng sự việc lại diễn ra rất nhanh, Vương Nam tự nhiên không
muốn thu hút chú ý của người khác nên nhanh chóng tìm chỗ ngồi gọi một bát mì,
còn ý định đang xoay chuyển trong đầu thì chỉ có mình hắn biết.


  • Cho tôi một bát mì nhiều hành, nhiều rau nhé!


  • Có ngay!!


Đứng ở vị trí chế biến là một trung niên nhân bộ dạng chất phát, khóe miệng
luôn treo nụ cười phúc hậu, ông ta hướng Vương Nam nháy mắt một cái sau đó huy
động hai tay, thành thục làm ra một tô mì theo yêu cầu của Vương Nam, động tác
mau lẹ gọn gàng chưa tới hai phút đã có tô mì bự chảng đặt ngay trước mặt
Vương Nam rồi.

Nhìn thấy không có thêm khách mới nên ông ta ngồi xuống đối diện Vương Nam,
ánh mắt già dặn không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Nếu là người bình thường nhất định cho rằng hành vi của ông ta là không được
lịch sự cho lắm, nhưng Vương Nam thì không, hắn nhận ra lão chủ quán này đã
biết hắn có ý định tìm công việc rồi.

Có điều chỉ trong thời gian ngắn nhìn ra điểm bất thường của Vương Nam hắn thì
thật sự không thể không khen ngợi ông ta có cặp mắt tinh tường.

"Quả nhiên là rừng càng già càng cay."

Thầm thán phục một câu trong lòng, Vương Nam dừng việc lau muỗng đũa ngẩng đầu
nhìn lão chủ quán.


  • Người ngay không nói lời thừa! Vừa nãy tôi thấy cậu đặc biệt chú ý tấm bảng
    "Tuyển nhân viên" của tôi cho nên tôi muốn hỏi rằng... Cậu đang kiếm việc làm
    thêm phải không?


  • Không sai!


Vương Nam gật đầu thừa nhận ngay tắp lự, thái độ quả quyết không quanh co
khiến lão chủ quán tăng thêm phần hảo cảm.

Ông gật đầu nói tiếp.


  • Như vậy đi! Nếu cậu có hứng thú thì có thể ở đây làm phụ tôi, lương tôi sẽ
    trả theo thu nhập của quán, dù sao đây cũng là quán nhỏ nên tôi không thể trả
    lương cố định cho cậu được...cậu cảm thấy được thì làm, không được cũng không
    sao cả.


  • Cứ quyết định vậy đi! Ông bắt đầu làm từ mấy giờ, mai tôi qua.


Vương Nam gần như không cần suy nghĩ chấp nhận làm ở quán mì này, hiện tại hắn
không có cái gì gọi là bằng cấp, muốn đi xin việc ở công ty hay này kia khẳng
định rất khó khăn cho nên không bằng làm ở đây kiếm sống qua ngày.

Sự quyết đoán của Vương Nam khiến lão chủ quán kinh ngạc hồi lâu, trước đây
cũng có một vài người đến xin làm nhưng đều vì cách trả lương mà lần lượt từ
bỏ, bây giờ Vương Nam khẳng khái như vậy làm sao không cảm thấy kỳ quái cho
được.

Nhận thấy ánh nhìn dò xét từ phía đối diện, Vương Nam khẽ lắc đầu nhẹ giọng
nói.


  • Không cần nghi ngờ vậy đâu, tôi là một kẻ thất học, vô công rồi nghề, không
    làm công ở đây thì cũng làm chỗ khác mà thôi. Còn nếu ông không muốn nhận thì
    tôi đi.

Nói xong Vương Nam tiếp tục quá trình ăn uống còn đang dang dở, không để ý tới
lão chủ quán nữa.

Biết mình phản ứng hơi quá, chủ quán cười trừ ngượng ngùng.


  • Haha! Xin lỗi cậu nhé, ở chỗ này không ai chịu làm nên khi nghe cậu khẳng
    khái đồng ý, tôi không kìm được vui mừng nên thất thố một chút, cậu đừng
    giận... À đúng rồi tôi là Phạm Công, sau này cứ gọi tôi là Phạm thúc cho gọn.


  • Vương Nam!


Hời hợt đáp lại tên họ xưng hô, Vương Nam không hề gián đoạn việc ăn mì, đối
với hắn mà nói thì ăn uống cũng giống như đánh trận, làm nhiệm vụ, tuyệt đối
phải tới nơi tới chốn không được phép gián đoạn.


  • Tốt! Bốn giờ chiều hằng ngày tôi sẽ mở cửa, cậu đến trễ một chút cũng không
    sao.

...
Ăn xong Vương Nam chào tạm biệt Phạm Công một mình đi dạo trên con đường dành
cho người đi bộ, người ở hai bên đường không một ai không sững người vài giây
nhìn chăm chú diện mạo đốn tim phái nữ của hắn.

Bộ quần áo đã được thay mới, áo thun trắng quần sooc đen, thậm chí ngay cả khí
chất ngạo thị quần hùng khi còn lăn lộn ở thế giới ngầm cũng được thu liễm
toàn bộ, thế nhưng vẻ bề ngoài phong trần, tuấn tú vẫn làm người ta khó cưỡng
lại sự ái mộ thầm kín.

Mái tóc đen nhánh hớt cao ngay ngắn, cặp mắt đen láy sâu hun hút dễ dàng chôn
vùi linh hồn người ta vào trong, gương mặt góc cạnh, khóe miệng đôi khi cong
lên nụ cười chết người mặc dù phần lớn thời gian đều lạnh hơn cả băng vạn năm,
đây cũng là điểm hắn cố tình thể hiện để người ngoài biết khó mà lui không
tiếp cận làm phiền hắn, đương nhiên ngoại trừ vài kẻ cứng đầu.

Sở hữu chiều cao mơ ước 1m83, quả thật phái đẹp mà không đổ gục như ngả rạ thì
mới là điều bất bình thường.

Vương Nam tự biết ngoại hình của mình có sức hút đến mức nào cho nên hắn rất
kiệm lời, hỗ trợ cho cái lạnh hàn băng. Ngay cả huynh đệ hay tình nhân, số câu
mà hắn nói trong một cuộc trò chuyện chưa bao giờ vượt khỏi con số ba, hoặc
không thì cũng lui tới mấy từ "Ừ, ừm,..." hay đại loại như vậy.

Đang thong thả bước đi thì Vương Nam vô tình liếc mắt vào một con hẻm tối bên
cạnh mình, ở sâu trong đó phát ra tiếng kêu cứu, tuy yếu ớt nhưng với thính
giác biến thái, Vương Nam có thể nghe thấy rõ ràng, thậm chí là thấy được diễn
biến sự tình bên trong.

Bất quá thấy thì sao? Hắn chính là không muốn làm "anh hùng cứu mỹ nhân" gì gì
đó, khi không rước chuyện vào thân không phải phong cách hành sự của Vương Nam
hắn.

"Thấy chuyện bất bình tốt nhất làm ngơ."

Châm ngôn sống này đã ăn sâu vào máu Vương Nam từ lâu rồi, muốn sống trong một
thế giới người ăn người thì phải đặt cẩn thận lên đầu, không trừ bất kỳ trường
hợp nào cả, đến ngay chính bản thân mình cũng không được tin thì làm sao tin
một kẻ xa lạ để mà tất tay cứu họ?

Liếc mắt quan sát diễn biến trong hẻm tối không quá hai giây, Vương Nam cước
bộ không ngừng ngoảnh mặt bước đi.


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #2