Thây Ma Alpha


Người đăng: buiquoctri1

Trên đường đi, ba người Vương Nam gặp không ít thây ma, đặc biệt là mấy khu
vực quảng trường hoặc công viên, không chỗ nào có số lượng dưới trăm con.
Nhiều nơi còn có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, về phần gặp người giữa
đường thì hoàn toàn không có, bọn họ hoặc là tìm chỗ trốn, hoặc là gia nhập bè
lũ thây ma hết rồi. Dù sao tính tới thời điểm hiện tại thì cũng đã gần tám
tiếng kể từ khi thế giới cũ biến mất, bây giờ chính là khoảng thời gian mà con
người cần phải lên kế hoạch tự cứu sống bản thân, không ai điên mà chạy ra
đường thu hút chú ý của đám thây ma trong khi chưa xác định được mục tiêu.

Theo Vương Nam dự đoán, trời tối khuya mới là thời điểm xuất hiện người biết
tính toán, biết hành động để mưu cầu sự sống. Đi cướp đồ ăn, đi cướp vũ khí,
đi kiếm người để gia tăng quân số,...điều này không phải ai cũng nghĩ đến,
nhưng cũng không phải không ai không nghĩ đến.

Đương nhiên Vương Nam không hề nghĩ mình là người duy nhất nắm giữ thông tin
quan trọng về thế giới mới này, số lượng người ở thế giới cũ đã lên tới con số
gần mười tỷ, thậm chí còn chưa kể đến một vài thế giới khác chịu chung số phận
với tinh cầu của hắn, Vương Nam tính luôn cả trường hợp này. Vậy có nghĩa
rằng, cho dù có là tỉ lệ 0,0000...1% người may mắn được biết đến thông tin thì
chắc chắn vẫn sẽ có người đạt được cái may mắn đó.

Có điều, Vương Nam dám tự tin khẳng định chỉ có mỗi mình mình là dính BUG của
cả thế giới mới khổng lồ này, còn vì sao ư, đơn giản, Phương Thiên Họa Kích
chỉ có một, phiến đá kỳ lạ chế tạo ra nó cũng chỉ có một. Nghe có vẻ như phán
đoán quá khách quan nhưng Vương Nam không hiểu tại sao trực giác lại mách bảo
cho hắn biết là như vậy, mà từ trước tới nay trực giác của hắn chưa bao giờ
sai.

Đang suy tư thì thanh niên tên Hàn Thanh Tú chạy theo sau bỗng dưng mở miệng
hô to.


  • Anh cân thận! Muốn tới được trường bọn em thì phải vượt qua quảng trường
    Trương Tây, mà ở đó chỉ sợ...

Hàn Thanh Tú nói đến đấy thì dừng lại, cậu tin rằng Vương Nam sẽ hiểu ý cậu
muốn nói gì.

Thật vậy, Vương Nam khẽ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, đồng thời thầm khen ngợi
Hàn Thanh Tú trong lòng, khả năng quan sát của cậu ta rất tốt, chạy một vòng
lớn quanh mấy quảng trường thì lập tức biết được số lượng thây ma lui tới ở
khu vực trống trải như quảng trường thường rất đông, nếu không Vương Nam cố
tình đi vòng qua làm gì.


  • Qua bên kia!

Vương Nam chỉ về phía dãy bậc cấp dành cho người đi bộ, ở đó vừa vặn đối diện
với quảng trường Trương Tây, che chắn tầm nhìn cũng rất tốt.

Ba người đẩy nhanh tốc độ chạy vòng lui sau một chút tránh kinh động mấy con
thây ma đang lởn vởn bên ngoài rồi mới chạy đến chỗ ẩn núp.

Hai người Hàn Thanh Tú và Phạm Thu Nhiên vì chạy vượt quá tốc độ không hao tốn
sức bên nên chỉ mới vài phút đã mồ hôi đầy mặt, thở dốc không ngừng.

Vương Nam không quá gấp, ngồi chờ hai người khôi phục sức bền rồi mới đưa ra
mệnh lệnh tiếp theo, hồi nãy trước khi vào chỗ ẩn nấp hắn đã nhìn sơ qua trận
hình bên phía thây ma rồi.

Ngoại trừ một con có vẻ ngoài hơi khác so với đám còn lại ra thì không có gì
đặc biệt, số lượng ước chừng 120 con, Vương Nam giết hết vẫn còn dư dả chút
sức bền, hơn nữa hắn vẫn còn kỹ năng mạnh mẽ chưa xài mà.


  • Lát nữa hai người cứ ở đây, nếu có thây ma phát hiện thì cứ vừa chạy vừa la
    lên để tôi biết. Tôi đi xử lý bọn kia, không lâu đâu.

Hàn Thanh Tú trên đường đi không ít lần thấy Vương Nam đại triển thần uy cho
nên hiểu rõ, gã đàn ông trước mặt này cực kỳ cực kỳ lợi hại, không đến phiên
hắn lo lắng cho người ta. Vì vậy cậu gật đầu tắp lự.


  • Vâng! Anh cẩn thận.

Vương Nam không nói gì thêm, tay nắm chặt Thiên Kích chạy vụt ra khỏi chỗ ẩn
nấp, đồng thời hét lớn đánh động chú ý của đám thây ma, kéo mấy con gần chỗ ẩn
nấp đi khỏi.

Hành động tuy nhỏ không đáng nhắc đến nhưng lại khiến Hàn Thanh Tú cảm động
không thôi, giữa thế giới hỗn loạn như thế này mà vẫn còn người như Vương Nam
chịu đứng ra bảo vệ hai người xa lạ, nghe thôi đã thấy khó tin rồi.

Vương Nam bên kia sau khi chạy vài bước thì đã xâm nhập vào quảng trường
Trương Tây, ngay lập tức bầy thây ma đông đúc quay đầu đưa cặp mắt ếch đục
ngầu nhìn trừng trừng vào hắn.


  • Nào! Kinh nghiệm ơi, đến đây nhanh đi nào...

Tiên hạ thủ vi cường, Vương Nam đảo mắt cực nhanh lựa chọn hướng di chuyển hợp
lý, tránh bị vây công triệt để nhất.


  • Giết!!

Gầm lên một tiếng long trời lở đất, Vương Nam xoay Thiên Kích phóng vọt qua
bên cánh phải, ở đó tụ tập đông hơn hướng chính giữa và cánh trái, thế nhưng,
đám thây ma bên này lại bị cô lập, trong một khoảng thời gian sẽ không có thêm
con nào đuổi kịp hắn. Chỉ cần xuyên thủng cánh phải thì nhất định an toàn vào
khu vực trung tâm, nơi bữa tiệc đồ sát chính thức bắt đầu.

Thiên Kích như cảm nhận được máu huyết đang sục sôi của chủ nhân, tốc độ và
sức mạnh trở nên phối hợp cực kỳ ăn ý, Vương Nam cảm thấy giống như mình và
Thiên Kích đang hòa làm một vậy. Hắn thoải mái nâng Thiên Kích quét ngang một
vòng, bốn cái đầu lâu đẫm máu rơi xuống.


  • Hahaha! Sảng khoái!

Ngửa đầu cười lớn một tiếng, Vương Nam nhảy bổ vào giữa hai mươi thây ma,
Thiên Kích vung lên, tả xung hữu đột gặt hết toàn bộ thủ cấp của chúng, không
con nào có cơ hội vào được bán kính 1,5m quanh người Vương Nam.

Chẳng mấy chốc, cánh phải toàn quân bị diệt, xác người đầy đất, mùi hôi thối
bốc lên nồng nặc.


  • Lại đến!

Giữa lúc hưng phấn tột độ, Vương Nam làm sao có thể ngừng lại được, hắn đạp
lên xác thây ma chạy một mạch vào khu vực trung tâm, con đường quả nhiên thuận
lợi vô cùng, không có con nào đứng ra cản đường được cả.

Đang chạy hăng thì Vương Nam đột ngột dừng bước, bởi vì chỗ hắn đứng đã là
trung tâm quảng trường rồi, khắp nơi xung quanh toàn là thây ma, chỉ chừa lại
khu vực sau lưng hắn là trống không, đây cũng là ý đồ mà Vương Nam muốn khi
hủy diệt cánh phải trước tiên.


  • Được lắm! Lên hết đây đi, bọn mày đều là điểm kinh nghiệm quý báu của tao
    đó.

Trận chiến thực sự, bắt đầu.

Khác với lần trước, Vương Nam không xông lên mà đứng im tại chỗ, chờ con thây
ma nào tiếp cận liền lấy đầu nó xuống.

Vương Nam sử dụng chiến thuật như vậy là điều dễ hiểu, bởi nếu hắn mà lao lên
thì bọn thây ma hai bên cánh sẽ rất nhanh vây hắn vào trong, Vương Nam dù giỏi
mấy cũng khó thoát, chưa kể độc dược mầm bệnh trong người chúng vẫn còn là vấn
đề khiến hắn đau đầu.

Vừa chém giết vừa quan sát, Vương Nam đột nhiên phát hiện điểm bất thường
trong bầy thây ma, sau khi hắn tiêu diệt vài con thì bọn chúng không xông lên
nữa, mà ngược lại chọn cách đi vòng, đội hình giãn ra dần dần bao vây hắn vào
chính giữa.


  • Cái này...

Điều này trước đây chưa từng xảy ra, may mắn Vương Nam nhận ra sớm bằng không
khó tránh khỏi kết cục thảm hại.


  • Không lẽ có thây ma có linh trí điều khiển.

Rất nhanh Vương Nam liền đưa ra một phán đoán đến ngay cả hắn cũng cảm thấy
giật mình, điều này quá sức vô lý, nên nhớ thế giới biến đổi còn chưa được nửa
ngày, thây ma cũng chỉ mới xuất hiện, làm sao lại tiến hóa nhanh đến vậy được.

"Trừ khi chúng không hề tiến hóa, mà đã có sẵn từ trước."

Vương Nam cảm thấy lý do này vô cùng chuẩn xác, hắn bỗng nhớ đến con có ngoại
hình khác với những con còn lại, chính hắn cũng chưa từng gặp qua loại đó bao
giờ.

Vội vàng đưa mắt nhìn quanh, Vương Nam nhanh chóng tập trung chú ý vào con
đứng sau cùng, cặp mắt không vẫn đục như thây ma khác, bề ngoài cũng lành lặn
hơn rất nhiều, và đặc biệt nó không hề đi theo bầy mà chỉ đứng im một chỗ lạnh
nhạt nhìn Vương Nam.


  • Là nó!

Bây giờ thì Vương Nam đã có thể khẳng định suy đoán của mình, bất quá hắn lại
không thể thăm dò thông tin con thây ma có linh trí đó được, khoảng cách giữa
hai bên quá xa.

Thời gian không cho Vương Nam kịp nghĩ ra đối sách, bầy thây ma xung quanh đã
vào bán kính năm mét xung quanh hắn rồi, nếu chậm chút nữa thì muốn sống cũng
không được chứ đừng nói càn quét hết bọn chúng lấy điểm kinh nghiệm.


  • Chết tiệt, liều mạng!

Vương Nam cắn răng lao lên, mục tiêu nhắm tới là con thây ma đứng sau chỉ đạo
kia.

"Trước hết phải mở đường máu."

Trong đầu Vương Nam chợt hiện ra một quỹ tích không mấy quen thuộc cho lắm,
hắn biết đây là gì bởi chính hắn đang có ý sử dụng nó.

Quét Tan.

Viên ngọc ở mũi kích phát ra ánh sáng chói mắt, Vương Nam không chút do dự
nâng kích hoành ngang một đường, một hình quạt đỏ rực theo sự di chuyển của
Kích được tạo ra.

Hơn mười con thây ma trước mặt hắn nháy mắt bị thổi bay, thịt vụn văng đầy
đất, tuy nhiên số lượng của chúng quá đông, chiêu vừa rồi vẫn chưa thể tạo ra
khe hở cho Vương Nam vượt qua.

Đáng tiếc, kỹ năng là cố định, không thể biến hóa tùy thích nếu không Vương
Nam dựa vào kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm liền có thể tạo ra hiệu quả cao
hơn vậy rồi.

Dù là vậy, vẻ mặt Vương Nam vẫn hết sức bình tĩnh, không chút dao động nào.

"Một lần không được thì hai lần..."

Thiên Kích lần thứ hai phát sáng, Quét Tan lần nữa sử xuất, điểm MP tụt xuống
như tên bắn, chớp mắt chỉ còn 10 điểm.

Nhưng, Vương Nam cảm thấy đánh đổi là xứng đáng, đường máu đã mở ra.

Cơ hội chỉ có một, cặp mắt Vương Nam trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, ý niệm
vừa chuyển, thân ảnh hắn chớp mắt biến mất tại chỗ, khi hiện ra thì đã ở ngoài
vòng vây rồi.

Lướt.

Kỹ năng di chuyển giúp cho tốc độ của người sử dụng tăng gấp đôi tốc độ tối đa
trong vòng hai giây, Vương Nam đã tận dụng nó một cách hoàn hảo, lúc hắn vừa
ra được thì khe hở nhỏ bé cũng bị mấy chục con thây ma lấp đầy.

Bất quá Vương Nam nào có thèm quan tâm, bởi vì trước mặt hắn lúc này chính là
con thây ma chỉ huy phát triển trí tuệ.


  • Chủng loài: Thây ma Alpha

  • Cấp độ: 1

  • Bậc: không có

  • HP: 500/500

  • Vòng lặp tấn công: 1s

  • Trí tuệ: 100

  • Sát thương: 100/100

  • Phòng thủ: 0

  • Tốc độ: 50


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #10