Gặp Gỡ Ven Đường


Người đăng: buiquoctri1

Vương Nam chạy dọc các con phố xung quanh càn quét thây ma, bây giờ hắn đã có
gan chơi lớn rồi, cách khắc phục độc tố đến từ loài sinh vật tởm lợm này đã
có, dại gì không tạo chút thách thức cơ chứ.

Tuy nhiên trước đó thì phải...

Vương Nam thò tay ra sau ba lô chậm rãi lấy ra gói thuốc bị nhàu nát, bên
trong còn hai điếu, tuy hơi nhăn nheo nhưng vẫn còn hút được.

Từ rất lâu hắn đã có thói quen trước khi làm chuyện liều lĩnh sẽ hút một đến
hai điếu kích thích tinh thần, nếu muốn hỏi Vương Nam có phải người nghiện
thuốc không thì hắn sẵn sàng trả lời là có. Hắn không hút thường xuyên căn bản
vì lực khống chế của hắn cao hơn người thường nhiều, đôi lúc vì khó chịu Vương
Nam còn xem đây là thách thức để tôi luyện cảm xúc của bản thân.

Mặc dù biết lâu dài sẽ ảnh hưởng không ít đến tâm tình của mình nhưng Vương
Nam vẫn cứ thà vậy còn hơn.

"Tôi không muốn cậu sử dụng mấy thứ gây hại cho sức khỏe này, đỉnh cao của
chúng ta còn cần đến năng lực của cậu. Ít nhất cũng phải giữ được nó trăm năm,
haha!"

Nhớ lại câu nói năm xưa, Vương Nam lắc đầu cười khổ sở, chỉ vì một câu nói đó
mà ba năm qua số gói thuốc mà hắn mua giảm xuống chín thành.


  • Người anh em! Ở bên kia cậu cũng đừng trách tôi đấy nhé, thứ này thực sự
    không thể nói bỏ liền bỏ được, ai thành công chứ tôi thì không.

Nói xong Vương Nam nhét luôn điếu thuốc vào miệng, hắn hút không nhiều nên
thường xài quẹt diêm, nhanh gọn, tiện lợi.

Ánh lửa chợt lóe sau đó một làn khói trắng đục chậm rãi phiêu dật bốc lên cao.


  • Nhắc mới nhớ! Không bằng xem thử có thể chế tạo thuốc lá không...

Nếu có người quen ở đây thì khẳng định họ sẽ nói "Đông Vương của chúng tôi đâu
rồi, trả lại đây!!", đến cái này mà Vương Nam cũng nghĩ ra được thì quả thật
không còn gì để nói nữa.

Bất ngờ ở chỗ, vậy mà có thật...

Chế tạo:
+ Thuốc quấn: Tác dụng không nhiều, chủ yếu thư thả tinh thần, ngoài ra không
có tác dụng phụ. Cách chế tạo: Lá Nhàn Hương + Cỏ Thơm = 1 đơn vị.


  • Haha! Khá lắm, ta xem như đây là ưu ái đầu tiên mà mi dành cho ta.

"Không có tác dụng phụ" vậy thì Vương Nam hắn có thể hút thoải mái mà không sợ
vi phạm lời hứa với người bạn quá cố kia rồi.

Vì sở thích và thói quen, Vương Nam chuyển hướng chạy một mạch đến trường đại
học Công Nghiệp (tác chỉ để tên trùng, chứ địa danh thì hoàn toàn khác, bằng
không rất khó viết truyện), theo trí nhớ cách đây rất lâu của hắn thì sau ngôi
trường có một khu rừng tự trồng, quanh đây ngoài chỗ đó ra thì không có nơi
nào khác dễ tìm vật liệu được cả.

Ngậm điếu thuốc trên miệng, Vương Nam mang tâm tình vui vẻ chạy thẳng đến
trường đại học Công Nghiệp, trí nhớ của hắn rất tốt, ngoại trừ cảnh vật thay
đổi gây chút khó khăn ra thì hắn vẫn nhớ chính xác trường nằm ở hướng nào.

Trên đường gặp không ít thây ma và đôi khi còn có cả người thường đang chật
vật chạy trốn, trông thấy Vương Nam tay cầm Thiên Kích chạy lướt qua, có người
ngạc nhiên muốn hô lên kêu cứu nhưng miệng chưa kịp mở thì hắn đã rời đi khá
xa rồi.

Bọn họ chỉ đành bất lực tiếp tục vắt chân lên cổ mạnh ai nấy chạy.

Vương Nam một chút cũng không bận tâm đám người đó, hắn thừa sức quái đâu mà
cứu nhân độ thế, gặp ai thì cứu người đó à? Hắn không thích, người không cần
thiết, thế giới sẽ tự đào thải, dù có cứu rồi thì kết quả vẫn không thay đổi.
Ích kỷ đấy? Người không vì mình trời chu đất diệt, đơn giản chỉ có vậy thôi.

Bất quá, người nên cho cơ hội thì vẫn cứ cho đi, Vương Nam vô tình liếc thấy
một cặp nam nữ bị vây giết bởi mấy con thây ma, từ độ tuổi và trang phục thì
cả hai vẫn còn đang học đại học.

Chuyện sẽ không có gì, Vương Nam sẽ không đặt chú ý nếu như cậu thanh niên kia
không liều mình hất văng một con thây ma đang có ý định tấn công cô gái.

Đổi lại cậu ta rơi vào vòng vây của bốn thây ma khác, vậy mà từ đầu đến cuối
ánh mắt cậu nhìn cô gái ngoại trừ chút sợ hãi ra thì xâm chiếm tất cả là sự
quyến luyến không nỡ rời xa.


  • Mau chạy!

Thanh niên nọ quát lớn như thể ra lệnh cho cô gái, cậu tin chắc nàng ta sẽ
chạy, bởi vì bình thường cũng chỉ có mình cậu yêu đơn phương người ta nên mới
ngu muội hy sinh bản thân.

Đáng tiếc, cậu đoán sai rồi, cô gái kia ngược lại không chạy mà còn phóng vọt
tới ôm chặt lấy cậu, nước mắt giàn dụa nhưng lại không hề nghe thấy tiếng khóc
nào.

Xem tới đây Vương Nam nhịn không được nhớ lại chút chuyện quá khứ, thân phận
hoán đổi một chút, cơ mà kết cục lại xảy ra theo mệnh lệnh mà người thanh niên
kia đưa ra.

"Huynh đệ" trên dưới mười người được hắn xả thân cứu, rốt cục đổi lại là...cho
nên hai năm nay Vương Nam đặt tuyên thệ với chính mình không tin tưởng bất cứ
một ai trên đời này nữa, người cần tin đều đã vì hắn mà chết hết cả rồi.

Hồi ức đến nhanh mà đi cũng nhanh, Vương Nam rốt cục vẫn quyết định ra tay cứu
giúp một lần.

Tay phải siết chặt thân Kích, Vương Nam lợi dụng đà đang chạy tung người nhảy
lên cao, giữa không trung hắn hét lớn.


  • Ngồi xuống!!

Tiếng hét vang vọng như lôi đình vạn quân đổ bộ, cặp nam nữ kia dù nghe không
hiểu ám chỉ ai nhưng cũng vì sợ hãi mà ôm nhau ngồi chồm hổm xuống đất.

Vương Nam đáp xuống chuẩn xác ngay trung tâm vòng vây thây ma, ngay sát bên
cạnh chàng thanh niên và cô gái ướt át nọ.


  • Chết!

Rít nhẹ một tiếng qua kẻ răng, Vương Nam đặt ngang thân kích, lấy hông làm
trọng tâm xoay một vòng tròn 360 độ.

Lực lượng không vì vòng xoay quá lớn mà giảm đi, ngược lại lực chân của Vương
Nam đẩy lên tối đa khiến tốc độ bù vào sức lực, gây ra hiệu ứng cân bằng, sát
thương trong chiêu thức theo đó được giữ như cũ.

Bốn cái đầu lâu bắn ra từng dòng máu đen rơi lăn lóc dưới nền đất, còn con
cuối cùng chưa kịp đứng dậy thì bị Vương Nam thuận chân đạp nát đầu.

Hàng loạt các động tác cường độ mạnh được Vương Nam hoàn thành trong thời gian
ngắn, vậy mà điếu thuốc trên môi vẫn không hề suy chuyển một chút, điều này
chứng tỏ trình độ ngậm thuốc của Vương Nam đã đạt tầm cao đáng kính nể rồi.

Cặp đôi kia mãi đến lúc này mới dám ngẩng đầu lên quan sát tình hình, chứng
kiến mấy thây ma vừa rồi còn hùng hổ nay đầu một nơi thân một nẻo thì khó kìm
được kinh thán trong lòng.

Ánh mắt nhìn về phía Vương Nam như thể nhìn quái vật, đặc biệt là vũ khí Thiên
Kích trong tay hắn, nhìn kiểu gì cũng là đồ chơi từ thời trung cổ, không lẽ
hắn ta đã sử dụng nó tiêu diệt mấy con thây ma này?

Trăm ngàn câu hỏi được đặt ra, bất quá gã cũng là người thông minh cho nên,
việc không cần thiết, không liên quan thì tốt nhất đừng hỏi tới.

Điều chỉnh trạng thái một lúc, thanh niên mặc đồng phục đại học hướng Vương
Nam cúi thấp đầu nói lời cảm ơn chân thành.


  • Cảm ơn ân cứu mạng của anh, tôi sẽ không quên đâu. Hân!

Từ cuối cùng đương nhiên là cậu đang nhắc khéo cô gái bên cạnh rồi, nàng giật
mình vội vàng cúi đầu cám ơn rối rít. Giây phút sinh tử vừa rồi thật sự khiến
nàng ăn không tiêu, cho đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục bình tĩnh,
nói chuyện cứ ấp a ấp úng, khó chịu vô cùng.

Thấy vậy thanh niên chỉ có thể cười xấu hổ, xin lỗi thay bạn gái mới thành của
mình.

Vương Nam phất tay tỏ vẻ không để ý, hắn trầm ngâm giây lát rồi không nhanh
không chậm dò hỏi.


  • Cậu biết trường đại học Công Nghiệp không?


  • Vâng! Em có biết, đó là trường mà bọn em theo học.


Thanh niên đáp lời ngay tắp lự, Vương Nam cũng không quá bất ngờ cho lắm, từ
quần áo đồng phục của hai người, hắn có thể nhìn ra được ít nhiều.

Không muốn mất nhiều thời gian, Vương Nam nhanh miệng hỏi tiếp.


  • Khu rừng sau trường còn không?

Cậu thanh niên mở lớn hai mắt nhìn Vương Nam từ trên xuống dưới, giống kiểu
muốn đnáh giá cẩn thận một phen.

Vương Nam làm sao không hiểu ý của gã là gì, hắn nghiêm mặt lạnh giọng nói
ngắn gọn.


  • Tôi rời Hà Minh bảy năm rồi!


  • À! Ra vậy...


Thanh niên bất ngờ à một tiếng dài thườn thượt sau đó giới thiệu tường tận khu
vực gần trường mình qua một lượt.

Lắng nghe hồi lâu, Vương Nam nhíu mày ngày càng chặt.


  • Khu rừng bị hủy để xây dựng khu công nghiệp và ký túc xá quy mô lớn?


  • Không sai, tuy nhiên nếu anh cần một chỗ như khu rừng đó thì em có thể chỉ
    cho anh.


Thanh niên chợt cười cười nhỏ giọng nói, thái độ chuyển biến hoàn toàn, không
hề thấy bóng dáng chàng trai xả thân vì bạn gái ở đâu nữa.

Đáy mắt Vương Nam bắn ra một luồng sát khí nhiếp người, hắn cảm thấy mình đang
bị thằng nhãi trước mắt này tính kế.

Nhiệt độ trong giọng nói vì vậy mà hạ xuống mức cực thấp, thấp đến mức lông
tóc toàn thân thanh niên kia dựng đứng, nội tâm căng cứng không dám lơ là.


  • Mày đang lợi dụng tao?

Biết mình hơi sai lầm rồi, thế nhưng cậu vẫn không chịu lùi bước, âm điệu hơi
run từ tốn phun ra.


  • Tôi còn chưa đến mức vô ơn vô nghĩa như vậy, chỉ là tôi muốn cứu một vài
    người bạn còn đang bị kẹt ở trường cho nên định nhờ vả anh, với lại chỗ mà tôi
    nói thực sự tồn tại và cũng nằm ngay cạnh trường chúng tôi, tuy hơi nhỏ, có
    điều chắc vẫn đủ yêu cầu của anh. Tôi thật sự không có ý lợi dụng anh đâu, hãy
    tin tôi.

Nghe xong, cơn giận của Vương Nam cũng dần dần lui xuống, hắn đủ kinh nghiệm
lịch duyệt để nhận ra người trước mặt đang giở võ mồm hay nói thật.

Ngẫm nghĩ đôi chút, Vương Nam cảm thấy cứu bạn người này ra đồng thời tiêu
diệt đống thây ma ở đó, thuận lợi đôi đường, kể cũng không lỗ lả gì. Vì vậy
hắn gật đầu đồng ý.


  • Được! Tôi sẽ cứu bạn cậu, tuy nhiên tôi nói trước, cứu xong thì tự lực cánh
    sinh, sống tiếp được hay không đều do chính bản thân các cậu. Tôi không có
    nhiệm vụ bảo vệ các người, hiểu rõ rồi chứ.

Nhận được lời đồng ý của Vương Nam, thanh niên vui mừng không gì sánh bằng,
cậu chỉ mong có vậy, nào dám đòi người ta bảo vệ cơ chứ. Cho nên không chút
chậm trễ vội vàng dẫn đường cho Vương Nam đến trường đại học Công Nghiệp.


Lữ Bố Tại Thế Giới Mới - Chương #9