Người đăng: zozosolo
“Chết, ta chết như vậy sao, 20 năm qua cố gắng bậy giờ thành công còn chưa ai
biết ta lại chết, chết, chết,………”
“ Không ta không thể chết, ít nhất ta chưa thể chết, không……….”
Hồng Quân mở mắt, trước mắt hắn là một vùng rừng rậm, toàn bộ đều là cổ thụ
che trời, Hắc Long cũng biến mất “ đây là đâu “ hắn mờ mịt nói.
“ Chào mừng ngươi đến với Thần giới “ một âm thanh trong đầu Hồng Quân vang
lên.
“ Thần giới” Hồng Quân nghi hoặc “ Là ngươi Hắc Long? ngươi đưa ta tới đây?
Tại sao? Ngươi ở đâu? Tại sao lại ở trong đầu ta?”
“Chính ta đưa ngươi đến đây, ngươi được ta chọn, còn bây giờ thì chạy ngay đi
trước khi ngươi bị thịt.” Tiếng nói im bặt mà dừng, thay vào đó là một tiếng
rống đáng sợ khiến cho Hồng Quân cảm nhận được tử vong khí tức đang tới gần.
Hắn quay đầu, một con hung thú khổng lồ toàn người đầy gai 2 cái răng nanh
như lợi kiếm chính đang rống to mà phi về phía hắn. Hắn hoảng sợ, nhưng hoảng
sợ không được bao lâu hắn liền co cẳng chạy.
Hung thú ở phía sau điên cuồng đuổi theo, một đường cát bụi mù mịt.
Cũng may, ngay gần có một hang đá.
Hắn chui vào một mặt hoảng sợ chưa tỉnh hồn.
Những hung thú kia trí tuệ không cao, không cách nào phá ra hang đá đành ở bên
ngoài chông coi, lấy một bộ u quang con mắt nhìn vào bên trong khiến Hồng Quân
sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Hung thú kia có phần nhẫn lại, nửa ngày vẫn chưa chịu đi. Một vài con thú đi
ngang qua bị nó chộp lấy huyết thực ngay trước hang đá.
Trong hang Lạc Hồng Quân không ngừng lầm bầm cầu xin Hắc Long đưa hắn trở về
nhưng không từng được đáp lại, giống như Hắc Long chưa từng xuất hiện qua.
Sang ngày thứ hai hung thú chờ đợi ngoài cửa hang chán nản bỏ đi nhưng Hồng
Quân nửa ngày vẫn không dám ra ngoài. Cuối cùng bởi vì quá đói mà leo ra
ngoài.
Hắn leo ra ngoài, đứng lên người một bộ lung la lung lay sắp đổ, vớ được mấy
cái hoang dại không biết trái cây một mạch tống vào mồm ăn hết.
Sau đó Lạc Hồng Quân mờ mị đi một cái phương hướng.
Qua vài ngày quặp phải mấy cái nguy hiểm làm cho bộ dáng hắn như một tên ăn
xin, cuối cùng hắn cũng gặp được người.
Mấy người kia là thợ săn, trước đây hắn huyết mạch là phế không thể tu luyện
nhưng hắn vẫn cảm nhận được những người này khí huyết rất cường đại không kém
những kẻ tu luyện có thành tựu tự xưng bổn tọa ở thế giới cũ.
Gặp những người kia Lạc Hồng Quân liên tục hỏi một hồi.
Đây là nơi nào?
Văn Lang giới ở đâu?
Hắn muốn về Văn Lang giới phải làm sao?
Những người kia nói chuyện với nhau một hồi, Lạc Hồng Quân không biết là cái
gì ngôn ngữ.
Lạc Hồng Quân tiếp tục lặp lại.
Những người kia có vẻ không nhẫn lại trực tiếp chỉ tay cho Lạc Hồng Quân một
hướng đi sau đó tiếp tục đi.
Thấy mấy người đi, Lạc Hồng Quân như điên xông lên nhưng bị một người một cước
đá bay nằm rạp trên mặt đất thổ huyết.