Đông Văn Lang


Người đăng: zozosolo

Đây là một núi đồi ít người sinh sống

Buổi Sáng, trong một hang động rất sâu có hơn ngàn mét, một tên thiếu niên nam
tử thân thể vì ngã từ trên cao xuống mà gãy nát hết xương tưởng rằng hắn đã
chết nhưng không biết vì sao những vết thương kia đang lành một cách nhanh
chóng mà mắt thường có thể thấy được.

Hôm trước vì lên núi tìm cơ duyên hắn không may trượt chân ngã xuống trong
hang động này.

Thiếu niên này là Lạc Hồng Quân 20 tuổi, con trai thứ 101 của Lạc Long Quân và
Mị Nương.

Viễn tưởng rằng là người con đặc biệt của một Long thần và thần Phượng, Hồng
Quân sẽ được kết thừa một huyết mạch vô địch nhưng không. Hồng Quân được sinh
ra thiên địa không dị tượng thiên đạo không chúc phúc huyết mạch ngoại trừ
tinh khiết vô cùng thì không còn gì cả. Trí tuệ thông thường so với anh chị
mình thì có phần ngốc nghếch sức mạnh cũng chỉ như một thường nhân, không dị
bẩm thiên phú. Tóm lại hắn sinh ra vô cùng bình thường, bình thường đến mức
bất thường. Lạc Long Quân và Mị Lương đã tìm mọi cách giúp hắn thức tỉnh huyết
mạch nhưng đều thất bại. 15 năm trước cha và mẹ hắn đã từ bỏ tìm phương pháp
giúp hắn thức tỉnh huyết mạch. Hắn bị cha hắn từ bỏ, mẹ hắn gửi hắn cho một
phàm nhân để hắn sống một cuộc sống bình thường rồi chết đi như một người
thường.

Thời gian trôi qua mọi người đều khuyên hắn từ bỏ nhưng hắn vẫn cố chấp vẫn tu
dưỡng huyết mạch chờ đợi nó thức tỉnh để có một ngày hắn có thể chứng minh cho
cha hắn thấy hắn không vô dụng hắn không phải phế phẩm không là lỗi ô nhục của
gia Lạc thần tộc.

Buổi Trưa, thiếu niên từ từ mở ra hai mắt, trong mắt hắn 2 con ngươi đang sáng
rực đầy kích động, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm nhận được huyết mạch
trong cơ thể mình sôi trào đầy sức mạnh. Hắn đứng lên vận chuyển khí huyết,
huyết mạch dựa theo công pháp mà 15 năm trước hắn trộm được trước lúc bị đưa
đi. Tay hắn bắt đầu huy quyền, 1 luồng khí huyết lực lượng mãnh liệt chảy
trong cơ thể hắn, hắn đánh ra một quyền vào tảng đá trước mặt, tảng đá nổ tung
lên bụi mù khắp nơi. Đánh xong quyền này hắn bắt đầu cười, hắn cười vì sau 20
năm cố gắng nỗ lực cuối cùng huyết mạch của hắn cũng thức tỉnh rồi sau đó hắn
khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì mình không còn là lỗi ô nhục của gia tộc. Hắn
cuối cùng cũng có thể trở về đứng trước mặt cha hắn, chứng minh cho cha hắn
thấy hắn thấy hắn không phải phế nhân.

Thu hồi hưng phấn tâm tình xong hắn bắt đầu tìm đường ra khỏi hang động này.
Miệng hang động nơi hắn bị rơi xuống rất cao không có cách để trèo lên lại hắn
đành phải tìm cách khác, trong hang động chỉ có duy nhất một đường, bên trong
tối đen âm u tiến lên gần trăm mét đến 2 bàn tay hắn cũng không nhìn thấy. Hắn
định quay đầu ra kiếm cành cây làm đuốc rồi lại đi vào, đột nhiên hắn cảm thấy
đầu óc hắn choáng váng, nhắm mắt lại mở mắt ra hắn đã thấy mình đang đứng
trong một hang động khác, xung quanh vách tường đầy những pha lê phát xạ ánh
sáng xanh. Trước mặt hắn là một con cự thú dài phải có 30m hơn toàn thân 1 màu
đen nhánh, một cặp mắt đỏ rực đang chính chằm chằm đánh giá hắn.

Lạc Hồng Quân hoảng hốt gọi một tiếng “ Long? “

Phải biết ở thế giới này Long Phượng cũng chỉ là sinh vật trong truyền thuyết
cả mấy vạn năm tới nay cũng không có gì ghi chép về những thần thú này a. Đến
Lạc tộc và Mị tộc được gọi là Long thần tộc và Thần Phượng tộc nhưng cũng chỉ
là được gọi chưa ai từng thấy Long a. vậy mà trước mắt hắn lại xuất hiện một
đầu Long.

Hắc Long thu hồi tầm mắt mở miệng đánh giá Lạc Hồng Quân “ Ngươi, Long tộc
huyết mạch pha lẫn Phượng tộc huyết mạch, vô cùng tinh khiết. Không sai, chính
là ngươi.”


Long Thần - Chương #1