Dậy Trong Trại Lính


Người đăng: hmai666@

Nằm nghe ngóng một chút, Phong quyết định tỉnh dậy. Nơi hắn đang nằm hình như
là một cái lều, phía bên cạnh đặt không biết bao nhiêu là binh sĩ, vải băng
quấn chằng chịt trên người. Hầu hết những người nằm gần hắn đều đang bất tỉnh.
Có thể là do mất máu hoặc vài lý do khác mà hắn không biết. Bởi vậy chỗ hắn
nằm tương đối yên tĩnh.

Thi thoảng lại có vài người chạy qua chỗ hắn, họ hầu hết là những ông lão râu
tóc bạc phơ, trên người họ đều đeo một cái hộp gỗ nhỏ. Họ bước đi nhanh về
phía những tiếng hét phía bên kia căn lều. Có vẻ như là thầy thuốc.

Nhìn lại họ cũng như nhìn những người lính xung quanh. Hắn lúc này đã khá chắc
chắn vào giả thuyết thứ nhất " Hắn bị xuyên không về thời cổ đại". Trang phục,
cách ăn mặc, kiểu tóc thậm chí là cả hàm răng đều khác so với hắn. Bởi vậy giả
thuyết hắn bị bắt tham gia một chương trình hoặc lạc vào một trường quay của
đoàn làm phim nào đó là không thể. Dù sao Việt Nam cũng không mấy khi làm phim
về lịch sử mà khâu trang phục với ngoại hình của diễn viên làm sao cho hợp với
thời đại của bộ phim cũng chẳng mấy khi được trú trọng.

Hắn nằm đó cố lục lại kiến thức khi còn trong đội tuyển sử cấp ba. Quần áo
thô, nhuộm răng đen, để tóc dài búi cao. Hình như là trang phục thường dân
thời Lý- Trần. Nhưng không thấy hình xăm trên cơ thể. Có vẻ như là ở thời Trần
rồi! Dù sao cũng chỉ là suy đoán phải hỏi mới biết được. Nhưng đến lúc này hắn
lại nhận ra một vấn đề khác. Người cổ đại đâu đọc thời gian giống hiện đại.
Thường thì sẽ là ngày tháng âm lịch cộng với niên hiệu của hoàng đế hoặc đại
loại thế, ví dụ như vua trị vì niên hiệu là Tự Đức thì thời gian sẽ tên là Tự
Đức hoặc như sau này là tên con giáp ứng với năm đấy.

Vậy thì làm sao đây, hắn đâu giỏi nhớ niên hiệu của các triều vua trong lịch
sử. Hay hỏi tên vua nhỉ, vẫn không được, thường dân thời này họ thường không
biết chữ vua tên gì đôi khi còn chả biết mà biết cũng chả giám vì sợ khi quân
phạm thượng. Có lẽ vậy, mà đã là thời cổ đại thì chắc cách nói chuyện cũng sẽ
khác. Nói thế nào cho giống họ đây hay là học theo mấy cái phim cổ trang của
tàu nhỉ. Nghĩ đến đây hắn nhỏm người dậy mà gọi đại một người nào đó trong
đoàn người vừa chạy qua.

- Xin thứ lỗi, tôi cần giúp có ai không ! Vẫn hơi giống hiện đại, mà thôi kệ
đi, cứ xem có người tới không đã. Gọi xong hắn lại nằm xuống, chờ đợi.

Vài phút trôi qua kể từ khi hắn lên tiếng. Vẫn chưa có ai qua chỗ hắn cả, bực
mình rồi nha! Để bệnh nhân chờ đợi là không thể chấp nhận được. Đang chuẩn
nhỏm lên để gọi lần nữa thì hắn thấy một ông lão đang chạy về phía hắn. Dáng
chạy khom khom như bị gù, mặt đầy nết nhăn, râu trắng dài phất phơ về phía
sau. Hai mắt lão ta nheo lại như hoà vào cùng những nết nhăn. Nhìn lão ta chạy
tới mà lòng hăn hơi nhói. Rõ ràng là một nhóm người già trẻ đều có mà lại để
cho người lớn tuổi nhât ( do hắn đoán vậy) đi trong khi bọn kia thì tụm lại
bàn bạc điều gì đó, mà hình như còn có tên vừa chạy ra ngoài nữa.

- Thần tiên, ngài cho gọi ngu dân!

Suy nghĩ được một lúc thì lão lang trung cũng vừa tới. Đang chưa biết lên dùng
từ như thế nào thì hắn lại bị câu nói của lão làm cho giật mình. "Thần tiên,
ai, là mình sao chuyện quái gì vậy. Mà hình như lão còn xưng là ngu dân nữa".
Hắn cảm thấy có chuyện không lành rồi, mà thôi lão ta đã gọi như vậy thì bản
thân cũng lên xuôi theo dòng nước. Giả làm thần tiên một lần cũng hay. Nghĩ
được vậy hắn liền hằng giọng cho sao ra dáng thật uy nghiêm.

- Lão dân kia, ta hỏi lão nơi này là đâu?

- Dạ thưa, đây là trại binh trong thành ĐA BANG thuộc Trấn Sơn Tây cách Thăng
Long hai mươi dặm về phía Bắc ạ! - ông lão nói kèm một vẻ mặt cung kính.

"Đa Bang à, cái tên nghe quen quen nha nhưng chắc phải hỏi thêm mới được" -
Vậy cho ta hỏi, niên hiệu đất nước này là gì, mà lão có biết tại sao ta lại
nằm đây không.

- Dạ thưa, về phần niên hiệu thì trước kia là Đại Việt nhưng do mới có một
cuộc chính biến lên giờ niên hiệu là Đại Ngu ạ. Còn về việc tại sao ngài lại ở
đây thì xin thứ lỗi cho ngu dân không biết rõ xin ngài hãy đợi đại tướng quân
tới ạ!

- Vậy ta nằm đây được bao lâu rồi !

- Dạ thưa, tính đến nay là đã là gần một ngày rồi ạ!

- Vậy sao lão biết ta là thần linh.

- Là do binh lính kháo nhau như vậy, bảo ngài là thần linh giáng thế để che
chở cho con dân đất Việt này ạ!

- Được rồi, lão có thể lui, ta không làm phiền nữa! - chỉ nghe tới đây hắn đã
cảm thấy chuyện này càng lúc càng khó hiểu, hắn bị một con rồng ăn thịt rồi
sau đó bất tỉnh xuyên không tới đây, không biết trong lúc đó hắn đã làm gì
nữa. Mà ông lão kia chắc cũng chỉ biết có vậy thôi, mọi chuyện khác chỉ có thể
đợi tới khi "cán bộ cấp cao" tới thôi.

Trong lúc hắn suy nghĩ thì ông lão đã được đi được một khoảng xa, nhận ra vẫn
còn chuyện nữa hắn gọi dật ông lão lại:

- à, vẫn còn chuyện ta cần lão giúp đây!

Nghe tiếng hắn gọi, ông lão hơi giật mình, quay đầu bước trở lại phía hắn để
xem hắn cần gì nữa, ông cũng không quên hỏi hắn.

- à, cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng lão có thể nhờ người mời đại tướng
quân tới đây không?

- Dạ về phần đó, thì từ lúc ngài tỉnh, chúng con đã sai người đi gọi rồi ạ,
đại tướng quân sẽ tới ngay thôi ạ.

- " nhanh nhậy thật, mà chắc chắn đại tướng quân biết chuyện gì đó lên khi
mình mới tỉnh đã có người lập tức đi báo" ( thì m là thần còn gì) - Được rồi,
ta không còn gì để hỏi nữa, lão có thể.. À quên, ta vẫn chưa biết tên lão.

- Dạ tên con là Bàng Phúc ạ.

- Được rồi cảm ơn lão nha! Tên lão ta sẽ không quên đâu.

- Vâng con cảm ơn ngài ạ! - Mặt ông lão có vẻ vui mừng.

- Ta muốn nghỉ thêm chút nữa, lão đi được rồi.

- Vâng con xin lui ạ!

Lão lang y đó đã đi khá xa mà hắn vẫn còn thấy lão đang vui không hiểu có
chuyện gì, chẳng lẽ hắn nói gì sai sao? ( chú không sai đâu, chỉ là được thần
linh nhớ tên ai chả vui mừng)

Mà thôi hắn cũng chả buồn quan tâm, cái quan trọng là hắn hiện tại đang ở nhà
Hồ. Thời đại mà có thể coi là phát triển nhất của Việt Nam nếu như nó có thể
tồn tại lâu hơn chút nữa. Mà nhìn khung cảnh xung quanh hắn thì có vẻ như quân
Minh đã đánh vào rồi. Việc thất bại sẽ là điều tất yếu của lịch sử. Nhưng lúc
này hắn đang ở đây, một kẻ tới từ thế giới hiện đại mang trong mình tri thức
về quân sự hiện đại, việc thay đổi lịch sử đã nằm gọn trong tay. Nhưng thực sự
hắn có lên thay đổi lịch sử không?


Long Giáng - Chương #2