Người đăng: hmai666@

Ngày 16 tháng 6 năm 2018

Dự báo thời tiết, khu vực Bắc bộ nhiều mây không mưa.

Trời Hải Dương hôm nay trông thật lạ. Mây đen kéo tới từ đâu mà che ngập bầu
trời. Từng cơn gió lạnh thổi xuống kéo tụt nhiệt độ một cách nhanh chóng, thi
thoảng tiếng sấm lại gầm lên. Bầu trời như báo hiệu một cơn mưa dông lớn nhưng
từ đêm qua tới giờ người ta vẫn chưa thấy một giọt mưa nào.

Phong lúc này đang ngồi uống nước chè tại một quán phở ven đường. Ông chủ quán
này là bác của hắn, lên khi thấy hắn vào ăn lão mừng lắm. Thằng cháu đi bộ đội
mấy năm mới về ai chả mừng. Ông hỏi han hắn liên tục lại còn mời hắn bát phở.
Đang lúc bụng đói hắn cũng chả muốn từ chối. Bác hắn năm nay đã gần 60 tuổi,
nhà chỉ có một con gái đã đi lấy chồng, vợ thì mất sớm, nhiều người bảo ông đi
thêm bước nữa có người phụ quán với bầu bạn cũng hay, nhưng ông gạt phắt đi
ngay. Ông bảo sống thế này quen rồi mà tuổi này ai lại còn đi lấy vợ. Ông cứ
nói vậy lên người ta cũng thôi. Đặc biệt, ông thương hắn lắm ngày nhập ngũ ông
còn mua tặng hắn sợi dây chuyền bạc bảo là bùa bình an.

- Mày về thăm bố mẹ chưa đấy, Phong . Biết tin con về bố mẹ mày chắc cũng vui
lắm. - Ông ngồi đối diện hắn, tay vẫn đang pha bình chè.

9h sáng quán đã vắng người lên ông cũng không phải đứng bếp nữa. Để nồi phở ở
đó cho con bé chạy việc trông. Ông ra ngồi nói chuyện với thằng cháu.

- Dạ, xuống xe cái cháu vào đây thăm bác ngay lên bố mẹ cháu chưa biết đâu ạ-
hắn nói tay cầm lấy xuyến pha- bác để cháu.

- Thế về ngay đi không bố mẹ mong, chiều sang nhà bác cũng được mà.

- Chốc cháu về mà dạo này bác bán hàng thế - hắn nói vừa lúc ấm chè đã pha
xong.

- Bán vẫn thế, mà mày vào trong đó thế nào? Có khổ lắm không? - ông hỏi, tiện
tay uống một ngụm nước mà hắn vừa rót- chè ngon đấy, tay nghề mày vẫn chưa
giảm đâu.

- Dạ, thì làm lính kĩ thuật cũng dễ bác ạ, chỉ cần lo về mảng hậu cần là ok,
lâu lâu lại được tham gia chế tạo hoặc bảo dưỡng máy, nói chung là nhàn ạ.

- Ừ, thế lần này mày bao lâu

- Dạ chắc khoảng 1 tháng hoặc hơn ạ, đợt này về lâu chắc cháu phải tán một cô
nào đấy mới được

- Thế có cần tao giới thiệu không, bên kia đường có con Thúy con mẹ Nhu mới
đi du học về đấy, tao thấy con bé cũng trắng trẻo, xinh xắn, để hôm nào tao
sang làm mai cho- Ông nói miệng nở nụ cười

- Dạ thế thì bác giúp cháu ạ

Hai người nói chuyện với nhau được độ vài phút. Thì bác hắn đứng lên đi vào
trong nhà mang ra một cái hộp gỗ kì lạ.

- Nói chuyện với mày tí thì tao quên, hôm nọ mới đi lên chỗ bán đồ cổ tìm
được cái đồng hồ đẹp lắm- ông nói, ngón tay gõ gõ vào nắp hộp.

- Trong cái hộp này hả bác?

- Ừ, tao để trong cái hộp này.

- Cháu xem được không ?

- Ừ, xem đi tao đã mang ra đây rồi cơ mà.

Được sự đồng ý của bác, hắn mở lắp cái hộp gỗ. Phía bên trong cái hộp được bọc
bằng một lớp nhung mịn với chính giữa là một cái đồng hồ được đặt ngay ngắn.
Cái đồng hồ hình quả quýt được đặt ngay giữa lớp nhung mịn, phía trên nó được
khắc những hoạ tiết kì dị với chính giữa là hình một cái đầu rồng đang há
miệng, hai mắt của nó đỏ rực như có lửa ở bên trong vậy, phía bên rìa của nó
đã xuất hiện một vài vết gỉ sét của thời gian. Chiếc đồng hồ có một sức hút
thật rợn người khiến ai cũng muốn cằm nó trên tay, nhưng không biết sao, nhìn
chiếc đồng hồ mà lòng hắn cảm thấy bất an quá, giống như có ai đó đang muốn ăn
tươi nuốt sống hắn vậy.

Đóng nắp hộp, hắn đưa lại cho chủ nhân của nó rồi nói:

- Cái đồng hồ này có vẻ khá là đắt đấy, bao nhiêu vậy bác.

- 1 triệu, ông chủ của nó bảo bán rẻ cho ta. Lúc bán xong ta thấy vẻ mặt của
lão như kiểu đã chút được gánh nặng ấy. Dù sao ta cũng thấy khá đẹp, mày có
thấy vậy không, Phong.

-Dạ thì cũng đẹp ạ! - Hắn lại cười trừ

-Mà thôi, đến lúc phải cất đi rồi, đây là tao thương mày lắm mới cho mày xem đấy, còn bình thường thì không đâu! - Ông nói, mặt tươi rói

Sau khi bác hăn cất cái đồng hồ thì hắn cũng tạm biệt bác mà ra về. Bước ra
khỏi quán, hắn hơi cảm thấy lạnh người, những cơn gió chạy khắp đường quê cuốn
tung cát bụi lên không trung, những cơn gió như báo trước trời sắp đổ mưa lớn.
Có lẽ hắn lên tăng tốc thôi. Nhà của hắn dù sao cũng cách quán phở của bác hắn
một đoạn đường dài nữa. Trời sắp mưa khiến đường xá lúc này trở lên vắng quá.
Thi thoảng hắn mới thấy vài cái xe máy chạy qua.

Hắn đi được một thì bỗng dừng lại, phía trước hắn là một cái hộp gỗ trông quen
lắm. Hắn cảm thấy có chút giống giống với cái hộp đựng đồng hồ của bác. Nhưng
mà chính mắt hắn đã thấy bác đem nó cất đi rồi mà. Để chắc chắn cho suy nghĩ
của bản thân, hắn tiến lại mà mở nắp hộp gỗ. Vẫn là lớp nhung mịn bọc trong
vẫn là cái đầu rồng mạ bạc. Cái quái gì thế này, hắn phải quay lại quán phở,
sao có chuyện một cái đồng hồ có thể bay tới đây được. Nghĩ được vậy, hắn đóng
nắp hộp để chuẩn bị mang trả nó lại. Nhưng cũng chính khoảng khắc này một điều
kì lạ đã xảy ra với hắn. Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới dẩy ngã
hắn về phía sau, trước hộp cầm trên tay cũng theo đó mà rơi xuống, cái đồng hồ
lăn ra ngoài, mặt trước của nó hướng ra lên trời. Mọi chuyện tiếp theo còn kì
dị hơn gấp vạn lần, từ ánh mặt của cái đầu rồng bắn ra một chùm sáng đỏ rực
thẳng lên trời, lấy cột sáng làm trung tâm, một vùng không gian đỏ rực mở ra,
không gian đó đi tới đâu cảnh sắc thay đổi tới ấy, hắn ngồi đó giữa khoảng
không gian đỏ còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy một tiếng gầm làm chấn
động trời đất vang lên. Một thứ gì đó to lớn đang cuộn tròn dần nhô ra khỏi
tầng mây, cũng lấy cái cột đỏ làm trung tâm, sinh vật đó lộ dần hình dạng của
mình khỏi mây đen. Cái đầu nhọn dài giống như đầu của cá sấu Châu Phi, lớp vẩy
bọc thì giống với của loài cá, trên đầu thì là cặp sừng của một loài hươu, cái
râu dài, cái bơm lông ở phía sau. Mọi thứ kết hợp lại thành một sinh vật
truyền thuyết - Rồng, mà còn là loài rồng phương Đông nữa.

Lần này, thì đúng là hắn cảm thấy chết lặng chứ không phải ngỡ ngàng nữa. Tâm
trí mách bảo hắn phải chạy, nhưng cơ thể không cử động thì làm thế nào đây.
Con rồng càng lúc càng tiến lại gần, miệng nó mở to, để lộ những cái răng sắc
nhọn, có vẻ nó đã nhìn thấy hắn, nhìn thấy bữa ăn của mình.

"Phải chạy, phải sống, còn chưa gặp được bố mẹ, còn là trai tân, mình không
muốn chết đâu, mà còn là chết một cách không thể giải thích được đâu. Bởi vậy
lên cái của tao đứng lên, chạy ngay đi ! " - Tâm trí hắn ngào thét, cố thúc
dục cơ thể mình hoạt động. Cái lúc này chỉ còn cách hắn một phân nữa thôi, cố
bò ra ngoài nhưng khoảng khắc mà cơ thể lấy lại được cảm giác thì cũng là lúc
hắn nhận ra mình đã nằm gọn trong miệng của con rồng, ẩm ướt, tối tăm, hôi
thối. Chưa bao giờ nó lại nghĩ mình lại chết kiểu này.

--------------------------------------------------------

- Nhìn cậu ta có vẻ lạ quá!

- Đúng vậy, lính thủ thành tìm thấy cậu ta giữa trận chiến, nghe họ nói cậu
ta là thần linh giáng thế đó!

- Thật sao....

Mọi thứ trước mặt hắn là một khoảng tối đen. Có vẻ cơ quan còn hoạt động là
thính giác, lúc nãy cậu vừa nghe được cuộc nói chuyện của ai đó. Chiến trận,
thần tiên không hiểu là chuyện gì nữa. Kí ức gần nhất của cậu lúc này là khi
bị một con rồng kì lạ trong một không gian kì lạ nuốt. Mọi chuyện thật kì lạ,
làm cậu chẳng thể hiểu nổi. Chắc mọi thứ sẽ phải đợi cho tới khi thị lực của
cậu hồi phục thôi.


Long Giáng - Chương #1