Vũ Nam


Người đăng: buiquoctri1

Hai người vòng qua một dãy phòng nội viện liền cảm thấy các loại khí tức hỏa
thuộc tính, mộc thuộc tính, thủy thuộc tính,... đập vào mặt, đồng thời tiếng
hò hét cùng âm thanh va chạm vũ khí như bài sơn đảo hải chấn cho đầu họ ong
ong rung lên.

Thật đông a!

Lôi Thần nuốt nước bọt thầm nghĩ, bất tri bất giác hắn cũng dần dần hòa nhập
vào cuộc sống với tu vi thấp kém rồi, không còn loại khinh thường cao cao tại
thượng như trước.

Vương Quý Long khó giấu được vui vẻ nói.


  • Tiểu Thần, đây là tương lai của Lĩnh Long dong binh đoàn chúng ta, nếu
    ngươi muốn thì lúc nào cũng có thể gia nhập, đại ca rất xem trọng ngươi.

Lôi Thần cũng biết những nhân tài đang diễn luyện ở thao trường kia đều do một
tay Vương Quý Long dốc sức tài bồi, nói chính xác là niềm kiêu ngạo của hắn,
còn Lôi Thần chỉ là một kẻ vừa mới quen biết mà đã được Vương Quý Long xếp
chung vào nhóm người đó, đủ thấy hắn đặt nặng Lôi Thần cỡ nào.

Lôi Thần cảm thấy ấm áp trong lòng nhưng đây không phải mục tiêu của hắn,
thành ra vẫn phải từ chối tâm ý người ta một phen rồi.

Lôi Thần áy náy nói.


  • Vương đại ca không nên xem trọng ta như vậy, ngươi đang khiến ta cảm thấy
    thụ sủng nhược kinh a...hơn nữa tiểu đệ này bất tài, không dám đặt chí hướng
    cùng một chỗ với Vương đại ca, hiện tại ta chỉ cần nhanh chóng đề thăng tu vi
    để không bị người khác coi thường thôi.

Lời của Lôi Thần hoàn toàn là lời thật, hắn thừa biết mộng tưởng của Vương Quý
Long không chỉ phát triển thế lực ở Vô Cực Thánh thành, chỉ cần cho gã đủ thực
lực và kinh tế thì dám chắc hắn sẽ đánh chủ ý tới những nơi cao xa hơn, đánh
xuống một phương trời do chính mình thống trị. Mà Lôi Thần thì đơn giản hơn
chút, tuy nói khó thực hiện nhưng với những gì Lôi Thần đang sở hữu thì hắn tự
tin mình có khả năng làm được.

Vương Quý Long đương nhiên không cho rằng Lôi Thần đang đánh chủ ý tới Thần Vị
bằng không hắn sẽ bị dọa chết trước tiên, khẽ lắc đầu nói.


  • Thôi vậy, nếu ngươi đã không thích thì ta sẽ không ép, nhưng nhắc nhở trước
    cho ngươi biết, đệ tử tinh anh của ta không phải loại ngồi yên nhìn miếng ngon
    rơi vào tay người khác đâu.


  • Ta đã biết!


Lôi Thần gật đầu nhẹ giọng đáp rồi không nói gì thêm.

Hai người đi tới trước một đại môn làm bằng gỗ cao ba trượng, hai gã hộ vệ
cung kính cúi chào sau đó đi tới đẩy đại môn ra.

Lập tức vô số luồng nguyên khí dũng mãnh quét qua, thổi bay mái tóc dài xõa
trên vai Lôi Thần.


  • Đến rồi!

Trước mặt Lôi Thần là một khuôn viên trống trải rộng chừng hai trăm mét vuông,
bốn phía đều có võ giả cao giai đứng canh chừng, bên cạnh họ còn có những cái
giá đặt vũ khí. Giữa thao trường là mấy chục thanh thiếu niên bận đồng phục
giống nhau, trên tay những thanh thiếu niên này cầm đủ các loại vũ khí, đao,
kiếm, trường thương, trường tiên,... Bọn họ hoặc chia theo cặp hoặc chia theo
tốp để đối chiến, có một vài nơi đôi khi trông thấy võ giả cao giai canh chừng
nhảy vào, đoán chừng là đang can thiệp tình huống xấu xảy ra.

Đặc biệt khiến người chú ý là lôi đài ở trung tâm được xây dựng cao hơn mặt
đất nửa thước, lúc này có gần nửa số thanh thiếu niên đang vây quanh lôi đài
dùng ánh mắt sùng kính quan sát trận chiến giữa bốn người bên trên, đôi lúc
còn phát ra tiếng nghị luận nho nhỏ.


  • Ài, Vũ Nam đại ca thật lợi hại, ta sớm đã biết trước, tới thời điểm Lâm
    Viễn tông chiêu mộ đệ tử huynh ấy sẽ đột phá mà.


  • Không hổ là người xuất sắc nhất tài tuấn tuổi trẻ của Lĩnh Long hội, lúc
    trước nhớ ngày nào ta còn cùng huynh ấy trò chuyện đối ẩm, bây giờ người ta đã
    đi trước còn mình thì cứ dậm chân tại chỗ...bi ai, bi ai a...


  • Bớt xàm ngôn đi, phóng những lời rắm thúi đó mà không sợ thụt lưỡi à? Lúc
    Vũ Nam đại ca gia nhập Lĩnh Long hội thì cũng đã có tu vi trên ngươi bây giờ
    rồi, trò chuyện đối ẩm? Mẹ kiếp ta nói cách đây vài năm mình từng ăn cùng mâm
    với Huyền Sư giai cường giả đấy.


  • Chó má! Ngươi sủa cái gì đấy, nhớ năm đó lão tử từng so chiêu chín thua
    mười với Vũ Nam đại ca, ngươi còn không biết chui ở cái xó nào ghen tị khóc
    thút thít đâu.


  • Móa! Có ngon thì nói lại lần nữa ta xem, cho dù có trưởng lão ở đây, ta
    cũng phế ngươi được...


...
Đang lúc những người ở dưới ầm ĩ cãi nhau thì trên lôi đài, thanh niên có mái
tóc ngắn, vẻ mặt điềm tĩnh luôn treo nụ cười thản nhiên, cước bộ y như cũ
phiêu dật né tránh từng đợt công kích của ba người còn lại.

Thanh niên này chính là Vũ Nam, thiên tài hiếm có ở Vô Cực Thánh thành, từ nhỏ
Vũ Nam đã đi theo Vương Quý Long cho nên lớn lên tự nhiên sẽ là người của Lĩnh
Long hội. Hắn năm nay mới 19 tuổi, một thân tu vi Phàm Cảnh đỉnh phong, phóng
mắt khắp Vô Cực Thánh thành khó tìm được người cùng tuổi nào địch nổi.

Vũ Nam cùng với bốn thanh niên thiên chi kiêu tử của tứ đại gia tộc khác chính
là ngũ kiệt của Vô Cực Thánh thành, một chân bước vào đệ tử Lâm Viễn tông chắc
chắn sẽ có mặt năm người họ.

Hơn nữa tính tình của Vũ Nam rất giống với Vương Quý Long, làm người hào sảng,
không chấp nhặt, kết giao bạn bè không bao giờ tính toán, vì vậy hắn rất được
lòng của chúng đệ tử ở Lĩnh Long hội.

Đối mặt với từng đợt công kích mãnh liệt của ba đệ tử khác, Vũ Nam không hề tỏ
ra gấp gáp hay hoang mang, vẫn nhẹ nhàng ung dung lách người tránh né, mỗi khi
gặp phải chiêu hiểm hắn liền vung khảm đao đón đỡ, hóa giải hiểm nguy. Không
thể không nói người này có thực lực để kiêu ngạo.

Vũ Nam cười nhạt.


  • Không ngờ nửa năm không gặp, thực lực của ba người lại tiến nhanh như vậy,
    người làm đại ca như ta thật cao hứng.

Tiếu Thiên Thủy cười khổ tiếp tục dùng kiếm đâm tới, miệng nói.


  • Lão đại ngươi bảo cao hứng mà lại dùng thủ đoạn này để khi dễ bọn ta, người
    không thấy có vấn đề nhưng là ta lại bất bình a...

Đương nhiên Tiếu Thiên Thủy cũng chỉ là nói đùa mà thôi, hắn biết Vũ Nam không
đánh trả là vì cho bọn họ chút mặt mũi trước đám đệ tử, bằng không đã sớm đánh
họ nằm vật ra đất rồi. Tiếu Thiên Thủy tuy nói cũng là Cửu tinh Phàm Cảnh,
thua kém Vũ Nam chỉ có nhất giai tu vi, đáng tiếc cái nhất giai này ở Phàm
Cảnh bình thường sẽ không cách quá xa, nhưng đặt trên người Vũ Nam và bọn họ
lại như lạch trời vậy.

Thằng này vốn đã vô địch cùng giai, cộng thêm kỹ năng chiến đấu và vũ kỹ khiến
người tán thán, có thể nói chỉ cần cao hơn hắn không quá hai giai thì cũng đủ
năng lực chiến một trận. Bây giờ hắn lại còn vượt trên người khác một giai vị,
bảo sao không áp đảo hoàn toàn đây.

Chưa kể cách đây một năm, Vũ Nam từng vào Cương lĩnh sơn mạch một mình tự tay
chém giết một đầu Nhất giai đê cấp yêu thú, tương đương với Võ Sư đê giai của
nhân loại, mà khi đó hắn mới chỉ vừa tiến vào Cửu tinh Phàm Cảnh. Chuyện này
đã oanh động Vô Cực Thánh thành trong thời gian dài, thanh danh của Vũ Nam nhờ
đó mà lên cao như mặt trời ở ban trưa, khiến đám đệ tử trong Lĩnh Long hội từ
ghen tị cạnh tranh chuyển sang sùng bái, nếu đã phát hiện người ta không thuộc
cùng đẳng cấp với mình, không phải người mà mình vượt lên được, vậy thì ghen
tị có ích gì? Chi bằng xem người ta trở thành mục tiêu theo đuổi, vậy có lẽ sẽ
thúc đẩy tốc độ tiến bộ nhanh hơn, lợi hại như thế nào mọi người đều hiểu rõ.

Ba người Tiếu Thiên Thủy đồng dạng cũng là như vậy, trước đây mỗi người đều là
thiên chi kiêu tử, tu vi không hề thua kém Vũ Nam bao nhiêu, bất quá sau mỗi
lần giao phong mỗi lần tiến bộ đều bị hắn bỏ qua rất xa, điều này làm trong
lòng họ sinh ra ý niệm cúi đầu trước Vũ Nam. Thời gian dần qua thí ý niệm đó
cũng biến thành lẽ thường, ít nhất hắn vẫn luôn là đại ca mà họ kính phục.

Nghe Tiếu Thiên Thủy nói, Hà Nguyệt Như và Mạnh Long cùng nhau gật đầu, thực
lực của Vũ Nam quả thật cao hơn ba người quá nhiều.

Hà Nguyệt Như có chút si mê liếc nhìn Vũ Nam một cái sau đó tung mình bay lên
cao, trường kiếm trong tay hóa thành mấy chục hào quang chiếu rọi mãnh liệt
đâm xuống, đây là chiêu thức mạnh nhất của nàng, Ngân Nguyệt Kiếm Pháp thức
thứ ba, Ngân Nguyệt Trảm Tiên.

Này là kiếm kỹ Trung phẩm đê giai, luyện tới đại thành cho dù có là Võ Sư cũng
phải cẩn thận đối đãi, hiện tại Hà Nguyệt Như còn cách đại thành khá xa, nhưng
dù vậy thì cũng không phải Phàm Cảnh đỉnh phong có thể khinh thường.

Chỉ thấy Vũ Nam nghiêm mặt, khảm đao giơ cao thôi động Kim nguyên khí dũng
mãnh tụ tập trên lưỡi đao, sau đó dùng thế đánh không thể đỡ hung hăng bổ mạnh
lên trường kiếm của Hà Nguyệt Như.

Kiếm ảnh như gặp phải đại địch ầm ầm tan vỡ, không đến hai tức thời gian Hà
Nguyệt Như đã phải giương cờ trắng bại lui, lực phản chấn đánh nàng bay ra ba
bốn trượng mới có thể an ổn cố định thân hình.

Một luồng ngon ngọt trào lên cổ nhưng bị Hà Nguyệt Như cố nén lại, cặp mắt
xinh đẹp nhìn về phía Vũ Nam càng tăng thêm phần mê luyến khó giấu.

Thực lực một đao của Vũ Nam đã chấn kinh toàn trường, trên mặt Vương Quý Long
tràn ngập tự hào, đây là hài tử do hắn nuôi nấng dạy bảo a...

Ngay cả Lôi Thần cũng thầm khen, hắn có thể dựa vào chút tinh thần lực biến
thái do trọng sinh mà phát hiện được Vũ Nam chỉ mới dùng sáu phần sức mạnh.
Đương nhiên tinh thần lực của Lôi Thần chỉ là biến thái so với người thường
thôi, chứ không phải là đem toàn bộ tinh thần lực kiếp trước trọng sinh lại,
tính toán thì hiện tại tinh thần lực của Lôi Thần ngang ngửa với luyện dược sư
Nhị phẩm, nếu để hắn đạt đủ tu vi, đủ nguyên khí để chế đan dược Nhị phẩm thì
tinh thần lực lúc đó đã sánh ngang với Tứ phẩm luyện dược sư rồi. Không nói
biến thái không được, bởi vậy hắn mới đủ bản lĩnh để dò xét lượng nguyên khí
sử xuất trong chiêu vừa rồi của Vũ Nam.

Lôi Thần mở miệng nói.


  • Kia là người mà đại ca đã nói với ta sao?

Vương Quý Long mặt đầy ý cười thản nhiên gật đầu đáp.


  • Không sai, người đặc biệt mà ta nhắc tới chính là Vũ Nam, hắn nhưng là con
    nuôi của ta đấy... Hắc hắc! Không tệ chứ hả?

Tuy miệng nói là không tệ nhưng thanh âm lại tràn ngập kiêu ngạo không thôi,
Lôi Thần thấy vậy cũng không tiện đả kích hắn, nếu để hắn biết trong lòng Lôi
Thần không coi Vũ Nam vào đâu thì không biết cảm tình sẽ như thế nào.


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #6