Nhập Thành


Người đăng: buiquoctri1

Thời điểm đoàn người về tới Vô Cực Thánh thành Lôi Thần mới biết mình vẫn có
điểm xem nhẹ khu vực vùng ngoài biên giới này, trình độ phồn thịnh tuy xa xa
không bằng những thành trì nổi bật trong trí nhớ nhưng vẫn có thể so sánh với
các tiểu thành tiếp giáp Thiên Vân Đế quốc.

Xem ra Lâm Viễn tông này rất biết cách quản lý căn cơ của mình a.

Lôi Thần một bên cảm thán một bên bước theo sau lưng Vương Quý Long, đồng thời
quan sát cách thức giao thiệp của người ở đây như thế nào, Lôi Thần tự biết
không thể đem loại giao tiếp như lúc ở Thanh Huyền Địa Vực ra dùng ở những khu
vực hẻo lánh này được, làm vậy rất dễ bất đồng quan điểm, phiền phức không
đáng có cũng theo đó mà đến.

Đứng dưới cổng thành nguy nga sừng sững là hai hộ vệ tu vi Thất tinh Phàm
Cảnh, mà cả hai người đều mang huy hiệu hình quạt của Lâm Viễn tông trên áo,
đủ chứng tỏ địa vị tông môn này ở Vô Cực Thánh thành bất phàm như thế nào.

Vương Quý Long trước tiên dừng đoàn người lại sau đó tự chủ động tiến tới chào
hỏi hai hộ vệ kia một phen, Lôi Thần tinh mắt phát hiện Vương Quý Long nhét
hai miếng kim tệ sáng loáng vào tay hai gã hộ vệ, trên mặt là một mảnh tươi
cười giống như gặp được huynh đệ lâu năm.

Sau một hồi tâm sự mỏng, Vương Quý Long xoay người đánh mắt ra hiệu có thể
tiến vào thành.

Đi qua cổng thành, Lôi Thần bỗng phát giác nguyên khí lưu động trong này dày
đặt hơn bên ngoài không ít, hắn thầm nghĩ "hẳn là có đại trận tụ linh ở trong
thành, xem ra chuyến này không sai đi"

Ngũ Hành Tứ Tượng Quyết điên cuồng vận chuyển, lượng nguyên khí khủng khiếp
nhanh chóng hướng thân thể Lôi Thần mà tới, nếu có Vương cấp cường giả ở đây
khẳng định sẽ kinh hãi đến chết, bởi vì tốc độ hấp thu nguyên khí của Lôi Thần
ngay cả Linh Sư cao giai cũng khó mà bì kịp, nên nhớ thằng này còn chưa có tu
vi a...

Đưa mắt nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại, hầu hết đều là võ giả, Lôi Thần
không thể không cảm thán nơi nào cũng như nhau, chỉ cần có đại hội tỉ võ thì
sẽ có náo nhiệt. Thời điểm nóng bỏng như thế này những phách mại hội sẽ đua
nhau mở ra, tranh thủ số lượng võ giả tăng đột biến để kiếm lời, mà bán chạy
nhất chắc hẳn là vũ khí và phàm khí rồi.

Lại nói vũ khí cùng phàm khí là hai dạng đê cấp vũ khí dành cho võ giả sử
dụng, tùy theo cấp bậc của chúng mà tăng lên lực chiến đấu cho chủ sở hữu. Tại
Thiên Nguyên đại lục, vũ khí được chia thành Thất cấp Thất tinh, thất cấp gồm:
phàm khí, thượng khí, huyền khí, hoàng khí, đế khí, thánh khí, thần khí. Và
mỗi cấp thì lại có Nhất tinh, Nhị Tinh, Tam tinh, Tứ tinh, Ngũ tinh, Lục tinh,
Thất tinh, từ Nhất đến Nhị tinh là hạ phẩm, Tam đến Tứ tinh là trung phẩm, Ngũ
đến Lục tinh là thượng phẩm, Thất tinh là tuyệt phẩm. Về phần tuyệt phẩm cực
kỳ hiếm hoi, vũ khí tuyệt phẩm có lực công kích và độ bền ngang với vũ khí
trên mình một cấp bậc, nhưng nó lại đáp ứng khả năng vận dụng linh lực của đê
giai võ giả, điều mà vũ khí trên cấp kia làm không được.

Chẳng hạn như một Linh Sư sẽ không đủ nguyên lực để khu sử huyền khí Nhất tinh
trở lên, nhưng bù lại hắn có thể sử dụng thượng khí tuyệt phẩm mà không gặp
bất cứ vấn đề gì. Đây là điểm đặc biệt khiến vũ khí tuyệt phẩm trở nên hiếm
hoi, không hẳn cứ cao giai luyện khí sư là có khả năng luyện chế vũ khí tuyệt
phẩm cấp thấp, cái này liên quan đến trình độ thuần khiết Hỏa linh căn và kỹ
năng tay nghề của luyện khí sư. Không thể cưỡng cầu được.

Lôi Thần nhớ rõ năm xưa mình vì một thanh Đế khí tuyệt phẩm mà đại chiến ba
ngày ba đêm với ngũ đại Linh Đế thành danh ở Thanh Huyền Địa Vực, cuối cùng
phải dựa vào vài viên đan dược để đổi lấy, mà không viên nào không phải Cửu
phẩm cao giai đan dược, vậy mới biết mức độ trân quý của vũ khí tuyệt phẩm ghê
gớm bậc nào.

Đang lúc hồi tưởng, Vương Quý Long dẫn Lôi Thần và đoàn người vào một biệt
viện cách cổng thành Nam không xa, trước cổng biệt viện treo hai lá cờ họa
hình trường long màu đỏ.

Ký hiệu của Lĩnh Long dong binh đoàn, chỉ cần nhìn võ giả đi qua đi lại thường
xuyên dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía biệt viện cũng đủ biết địa vị của Lĩnh
Long dong binh đoàn ở Vô Cực Thánh thành. Tam lưu thế lực không đạt tới như tứ
lưu thì vẫn có một chỗ đứng luôn luôn thuộc về Lĩnh Long dong binh đoàn.

Trên hết dong binh đoàn này được vận hành theo hình thức bang hội, cho nên
thực thi nhiệm vụ bình thường cũng không phải là toàn bộ công việc của họ.
Cách làm này không chỉ giúp dong binh đoàn phát triển nhanh chóng, mà còn thu
nạp được nhiều nhân tài từ các nơi hơn, bởi vì không phải ai cũng nguyện
thường xuyên lăn lộn giữa sinh và tử, nếu có cơ hội phát triển tốt đẹp lành
lặn thì có ai mà không muốn cơ chứ. Đồng thời còn đẩy nhanh các mối quan hệ
giữa phương thế lực trong thành, giúp Lĩnh Long đánh ra một căn cơ vững chắc
không thể bị lay động dễ dàng, nếu dong binh đoàn thông thường bị diệt sẽ là
dấu chấm hết thì Lĩnh Long vẫn còn có hậu nhân phục hưng, vẫn còn người duy
trì hương hỏa giống như những đại gia tộc khác.

Lôi Thần là lần đầu tiên phát hiện có dong binh đoàn hoạt động theo cách này,
trong lòng ngoài tán thưởng Vương Quý Long tài giỏi ra thì cũng chỉ có thể
thầm than thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Kỳ nhân dị sĩ đâu đâu
cũng có, chẳng trách Vương Quý Long lại nói sẽ có lớp trẻ tới tranh đoạt danh
ngạch của Lôi Thần.

Nhịn không được, Lôi Thần quay sang nói một câu.


  • Vương đại ca thì ra là một kỳ tài đại lược như vậy, người như đại ca là
    rồng giữa nhân gian, tuyệt đối không nên chỉ ở trong một cái ao nhỏ bé mà phát
    triển.

Lời vừa nói ra, Lôi Thần ý thức được mình nói hơi quá, một thiếu niên tí tuổi
đầu như hắn thì biết cái gì mà phát ngôn lời lẽ cao xa? Sẽ có người nào đặt
vào tại đây?

Hắn cũng không phải sợ bị người ta khinh thường xuất khẩu cuồng ngôn, mà là sợ
bị lộ chút ít thông tin không nên lộ, chẳng may bị nghi ngờ quái thai hay gì
gì đó thì phiền phức sẽ kéo đến, tránh được thì vẫn nên tránh.

May mắn Vương Quý Long không để ý nhiều, hắn cảm giác được tiểu đệ mình mới
nhận không đơn giản cho nên cũng không quá mức nghi ngờ, đã là huynh đệ của
Vương Quý Long hắn thì tuyệt đối hắn sẽ tín nhiệm không cần lý do, chỉ cần
ngươi thực tâm thì ta sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi.

Vương Quý Long nhìn lên lá cờ, trong đôi mắt ánh lên chút kiêu ngạo nhàn nhạt.


  • Lời của ngươi, đại ca đã sớm dự định sẵn ở trong lòng, chỉ là hiện tại thực
    lực chưa đủ, căn cơ của Lĩnh Long đoàn cũng không chắc chắn, đến thời điểm mọi
    sự đã xong ta sẽ rời Vô Cực Thánh thành đi ngao du tứ hải một phen.

Lôi Thần không thể không tán thưởng tầm mắt xa rộng của Vương Quý Long, thà
làm hùng ưng bay lượn khắp thế gian cũng không làm địa long vương giả co đầu
rút cổ ở một góc. Tâm trí bực này, tài trí bậc này, thế gian mấy người có
được?

Mà Vương Quý Long vừa dứt lời thì một hán tử ở hàng sau bước lên, vóc người
hán tử cao to, lông mày rậm rạp, cơ bắp săn chắc được phủ lên một lớp da màu
đồng cổ khỏe mạnh.

Hán tử nói.


  • Lão đại! Ngươi muốn ngao du sơn thủy cũng không thể bỏ rơi Man Ngưu này ở
    đây a, trước kia đã từng nói qua, lão đại đi đâu ta đi đó, ngươi không thể
    nuốt lời được.


  • Phải đó lão đại, huynh đệ chúng ta sinh tử có nhau, ngươi một mình ăn mảnh
    không thấy đau răng sao?


Một người khác kêu to hưởng ứng Man Ngưu, mấy tên khác đồng dạng phá lên cười.

Vương Quý Long nhếch miệng cười khẽ, không nói gì mà chỉ gật đầu xem như đáp
ứng, cả Lôi Thần cũng bị lây nhiễm bầu không khí, huynh đệ của kỳ nhân quả
nhiên không người nào thuộc dạng rùa đen nhu nhược.

Mọi người cười cười nói nói chẳng mấy chốc đã đi vào khuôn viên thao trường,
tức thì những tráng sĩ canh gác tay cầm loan đao đều khom mình chào hỏi.


  • Đoàn trưởng, khỏe!


  • Ừm, Lui đi!


Vương Quý Long phất tay đuổi đám hộ vệ đi chỗ khác, tự mình dẫn Lôi Thần tiến
vào đại sảnh tiếp khách, hắn nhìn đoàn người phía sau ra lệnh.


  • Các ngươi đi đường dài cũng đã mệt, mau về nghỉ ngơi đi, tối tập trung ở
    thượng nghị đường.


  • Rõ!


Đoàn người lục tục chia nhau rời đi, những yêu thú săn giết được đều để binh
lính trong biệt viện mang đi cất. Không đầy một khắc, đại sảnh chỉ còn lại
Vương Quý long và Lôi Thần.

Vương Quý Long dẫn đầu bước ra khỏi đại sảnh nhắm về một hướng ở sâu bên trong
biệt viện mà đi, đồng thời mở miệng nói.


  • Trước hết ta dẫn ngươi đi xem đám trẻ nhà ta tu luyện để cho ngươi kịp
    chuẩn bị tâm lý ứng phó, tránh đến lúc thua lại trách đại ca bênh vực người
    nhà.

Lôi Thần mỉm cười không nói gì, tựa hồ chuyện này không liên quan gì đến hắn,
cặp đồng tử màu hồng nhạt đảo quanh khuôn viên biệt viện.

Khá rộng rãi, phòng nghỉ xây theo dãy, song song hai bên đường là các dãy nhà
trùng trùng điệp điệp, phía Tây viện còn trồng một vườn linh thảo đê giai gần
trăm mét vuông. Xa xa Lôi Thần còn nghe thấy tiếng la hét, kêu gào, âm thanh
va chạm vũ khí cũng là liên miên không dứt, mà phương vị là từ ba hướng khác
nhau truyền tới, chứng tỏ diễn luyện trường có ít nhất là ba cái.

Dường như đoán được nghi hoặc của Lôi Thần, Vương Quý Long chậm rãi giải
thích.


  • Chỗ của chúng ta có tổng cộng năm diễn luyện trường, hai lớn một trung bình
    và hai nhỏ, hai chỗ lớn là để thiết huyết chiến sĩ luyện tập, mà những người
    này phải thường xuyên xông vào Cương Lĩnh sơn mạch cho nên không hay dùng cho
    lắm, còn ba chỗ kia thì do đệ tử tinh anh và đệ tử nhập môn luyện tập. Đại ca
    đang dẫn ngươi đến diễn luyện trường của đệ tử tinh anh, ta nghe nói hôm nay
    có nhân vật khá đặc sắc đến đó chỉ điểm tụi nhỏ nên tranh thủ dắt ngươi tới
    làm quen.

Nghe giọng cười tà tà của Vương Quý Long, Lôi Thần âm thầm khinh bỉ "muốn khoe
khoang bồi dưỡng được nhân tài thì cứ nói thẳng, cứ làm như người ta sợ lắm
không bằng, lát nữa ta lỡ có giáo huấn hắn một chặp thì cũng đừng oán trách"


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #5