Danh Ngạch


Người đăng: buiquoctri1

Đi được một đoạn, Vương Quý Long quay sang nhìn Lôi Thần, nhẹ giọng hỏi.


  • Nói được chứ?

Lôi Thần hơi ngẩn ra rồi gật đầu.


  • Được!

Vương Quý Long cũng không có gì kinh ngạc, lựa lời nói tiếp.


  • Ta nhìn ngươi từ trong rừng nhảy ra, mặc áo da thú, vậy chắc là sống ở
    Cương Lĩnh sơn mạch được một khoảng thời gian khá dài rồi nhỉ?

Nói tới đây Vương Quý Long liền im lặng, bởi vì hắn thấy sắc mặt Lôi Thần khi
nghe những lời hắn nói thì trầm xuống, chắc hẳn có uẩn khúc khó giải bày ở
trong đó.

Không thể phủ nhận Lôi Thần diễn kịch quá tốt, Vương Quý Long ngay lập tức
nuốt câu hỏi vào bụng nhẹ giọng xin lỗi.


  • Thật xin lỗi nhé, động chạm đến quá khứ không hay của tiểu huynh đệ,...ta
    là Vương Quý Long, tiểu huynh đệ ngươi tên gì?

Vương Quý Long nhanh trí nói lái sang chuyện khác, cũng giới thiệu sơ qua bản
thân một lượt.

Lôi Thân hít sâu một hơi, làm ra vẻ như đang nén nỗi đau quá khứ vào sâu trong
lòng sau đó thay đổi bộ dạng trấn định thường trực, mở miệng nói.


  • Vương đại ca không cần khách khí, chỉ là chút chuyện xưa không muốn nhớ lại
    thôi, về sau cứ gọi tiểu đệ là Lôi Thần là được.


  • Hảo, ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca thì người đại ca này của ngươi cũng
    không thể không tỏ vẻ một chút được, chúng ta đang trên đường về Vô Cực Thánh
    thành, ngươi ở sâu trong rừng có lẽ không biết, ở đây cứ hai năm một lần, Lâm
    Viễn tông sẽ cử hành tuyển chọn đệ tử. Cũng không phải cứ báo danh là sẽ được
    nhận, may mắn ta ở Vô Cực Thánh thành có chút địa vị, cho nên có hai danh
    ngạch được đề cử. Ta xem tiểu Lôi ngươi rất có tiềm năng đấy, đến lúc đó sẽ
    chừa cho ngươi một danh ngạch.


Vương Quý Long vừa nói ra thì đám người đi sau đều giật mình kinh ngạc, bọn họ
không thể ngờ được Vương Quý Long lại đối tốt như vậy với một tiểu tử vừa mới
quen, họ là người của Vô Cực Thánh thành cho nên biết rõ tầm quan trọng của
danh ngạch đó, có thể nói ngàn vàng khó cầu cũng không quá.

Ngay cả Lôi Thần cũng có điểm bất ngờ, Vương Quý Long này đối tốt với hắn hình
như hơi không hợp lẽ thường thì phải. "Ta biết mình suất ca vô địch thủ, nhưng
chỉ là với nữ nhân thôi nha, loại mặt hàng vai u thịt bắp này khẩu vị có hơi
nặng rồi..."

Nghĩ nghĩ, Lôi Thần dùng ánh mắt quái dị đánh giá Vương Quý Long, hai chân
không tự chủ được đứng tách hắn ra một chút.

Nếu Vương Quý Long biết được ý nghĩ của Lôi Thần không biết có một đao bổ sống
thằng này hay không, rõ ràng hắn có ý tốt lại bị nghĩ thành bán nam bán nữ,
thật là bất khả tư nghị...

Chính xác mà nói Vương Quý Long là vì cảm nhận được khí tức hoang dã, mùi tanh
nồng của máu huyết ở Lôi Thần cho nên mới vừa gặp đã thích, hắn là hán tử nửa
đời người dùng chém giết để thành danh, dùng máu để kinh sợ kẻ thù, thời điểm
còn trẻ hắn cũng có tư vị hoang dại giống như Lôi Thần vậy.

Trông thấy ánh mắt quái dị của Lôi Thần nhìn mình, Vương Quý Long làm sao
không hiểu tiểu tử này suy nghĩ bậy bạ gì, hắn xanh mặt quát.


  • Tiểu tử khốn kiếp, người nghĩ đi đâu vậy? Chê thành ý của ta không đủ phải
    không, vậy tốt lắm ta cũng tự mất mặt mình nữa vậy.

Lôi Thần thầm nghĩ "Thôi đi thôi đi, bản suất ca vẫn là nên nhượng bộ một
chút, bây giờ không phải lúc chê nạt chê mỡ, thiệt thòi bản suất ca phải gia
nhập cái tông môn thấp kém như thế này... Ài, phải tìm cơ hội tụng ba hồi Án
Vương Kinh mới được, tội lỗi, tội lỗi..."

Biểu tình quái dị rất nhanh được thay bằng sự nịnh nọt ân cần, Lôi Thần gấp
gáp chạy lại gần Vương Quý Long, cố gắng hạ thấp đầu mình xuống nói.


  • Vương Đại Ca không nên chấp nhặt như vậy, một đại nam tử như huynh cần gì
    phải để ý tiểu nhân như đệ chứ...

Vương Quý Long liếc mắt thấy sự miễn cưỡng làm ra vẻ trên mặt Lôi Thần liền
biết ngay chính tiểu tử này cũng khó chịu với thái độ nịnh bợ của mình, trong
lòng vừa bực vừa buồn cười, hắn phất tay hừ lạnh nói.


  • Hừ! Xem tiểu tử ngươi thành cái bộ dạng gì kia, sau này trước mặt ta chớ
    chường cái vẻ nịnh hót bợ đít ấy đi.

Lôi Thần gãi gãi đầu cười khan, hắn từ xưa tới nay là người kiệt ngạo bất
tuân, kiêu ngạo trong lòng hắn cao hơn bất cứ người nào, cho dù là Thánh giả
cũng không thể khiến Lôi Thần hắn cúi đầu, vừa rồi nếu không phải có chuyện
cầu người thì đã không đưa cái bộ mặt dễ ghét ấy ra rồi.

"Đúng là làm khó lão tử, nịnh hót cũng không phải là dễ làm a, sao mấy lão đầu
tử kia lại có kỹ năng vỗ mông ngựa thượng thừa như vậy được nhỉ? Chắc là vì
bản suất ca quá anh tuấn, uy vũ cho nên bọn họ mới dễ thốt ra lời vàng ngọc,
haiz...chỉ trách bản suất ca quá tài năng a..."

Lôi Thần hung hăng tự kỷ một phen rồi mới hướng Vương Quý Long cười cười xin
lỗi.


  • Tiểu đệ đã biết, bất quá Vương đại ca có thể nói ta biết ở Lâm Viễn tông gì
    gì đó là tông môn cấp mấy được không?

Vương Quý Long khoanh tay trước ngực vừa đi vừa nói.


  • Lâm Viễn tông là tông môn cấp chín đỉnh phong, có cường giả Huyền Sư tọa
    trấn, trong phạm vi Thông Vũ quốc cũng xem như là đại tông môn. Đệ tử thế gia
    bình thường không ai không muốn lọt vào mắt xanh của cự đầu này cả, vì vậy mỗi
    hai năm sẽ là cuộc cạnh tranh điên cuồng nhất, thậm chí cả thân huynh đệ cũng
    có thể bỏ qua. Ngươi không cần phải cảm thấy may mắn, tuy đại ca cho ngươi một
    danh ngạch nhưng ngươi vẫn phải có năng lực giữ được nó trong tay, bằng không
    đám trẻ ở dong binh đoàn sẽ cướp đi bất cứ lúc nào a.

Lôi Thần mỉm cười gật đầu, trong lòng khinh thường không cho là đúng, với thực
lực của hắn hiện tại, tuy không đạt đến Phàm Cảnh nhưng dùng để đối phó Võ Sư
đê giai vẫn là có sức, thân thể yêu thú Nhất giai, huyết mạch Phàm Cấp không
phải là đồ bỏ, chỉ cần cho hắn chút nguyên khí vận dụng được vũ kỹ thì Võ Sư
trung giai cũng đủ sức chiến một trận.

Mà cái đại hội tỉ võ này được bao nhiêu nhân tài, theo phán đoán của Lôi Thần
thì cùng lắm Võ Sư đê giai là thiên tài hiếm có của Vô Cực Thánh thành này
rồi.

Trầm tư giây lát, Lôi Thần hướng Vương Quý Long dò hỏi.


  • Đại hội tuyển đệ tử hẳn phải có giới hạn tuổi tác chứ hả?

Vương Quý Long hơi kinh ngạc khẽ liếc Lôi Thần một cái rồi gật đầu.


  • Không sai, tu vi phải trên Tứ tinh Phàm Cảnh, tuổi tác không vượt quá 20,
    đây là quy định bất thành văn do Lâm Viễn tông đặt ra từ xưa đến nay.

Tâm cơ linh động nhảy nhẹ, Lôi Thần nhíu mày hỏi tiếp.


  • Tứ tinh Phàm Cảnh? Ta còn chưa bước vào Phàm Cảnh, khẳng định sẽ không thể
    hợp cách thông qua, đại ca bảo ta tranh giành danh ngạch hẳn là không phải
    trêu ta đi, nói như vậy khâu trắc thí tu vi sẽ thông qua cách thử lực lượng
    đặc thù nào đó đúng không?

Vương Quý Long giật mình, hắn không ngờ tiểu đệ tiện nghi mình vừa nhận lại
thông minh như vậy, mắt hổ nhìn Lôi Thần không chớp.


  • Hảo tiểu tử, tâm tư thật nhanh nhạy, không sai, trắc thí tu vi thông qua
    Nguyên lực Thạch, chỉ cần sử xuất lực lượng hợp cách trên mức Tứ tinh Phàm
    Cảnh sẽ thông qua, làm vậy để tránh trường hợp có nhân tài chủ tu nhục thân bị
    loại, tính toán cũng khá công bằng. Nếu không ta cũng không bảo tiểu tử nghi
    đi chi cho xấu mặt.

Lôi Thần mỉm cười, lần này hắn đồng ý, Lâm Viễn tông kia xem như hợp tiêu
chuẩn xưng là tông môn, làm việc kỹ càng không bỏ qua bất kỳ nhân tài dạng
nào. Đồng thời Lôi Thần cũng cảm kích Vương Quý Long không thôi, người này chỉ
vì cảm tình vừa gặp đã thân mà cho Lôi Thần hẳn một danh ngạch quý giá, người
hào sảng thoải mái như vậy hiện nay không còn nhiều. Với quy tắc làm người
nhận một trả mười của Lôi Thần, Vương Quý Long đã được xếp vào một trong những
người mà hắn quý trọng, về sau nhất định sẽ hồi báo xứng đáng.


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #4