Sư Đồ Biến Thái.


Người đăng: dragonf4393@

Sau một canh giờ ngâm mình trong hồ nước, Khánh Dương đứng dậy, lúc này hắn
mới nhận ra là bản thân đang mặc một bộ y phục ướt sũng nước. Nhưng cũng tặc
lưỡi cho qua, lại còn ngâm nga mấy câu:


  • “...Không có kính, ừ thì ướt áo.
    Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời.
    Chưa cần thay lái trăm cây số nữa,
    Mưa tạnh, gió lùa khô mau thôi....”


  • Còn biết ngâm thơ nữa cơ đấy! – Lão Bạch lúc này mở mắt ra cất giọng châm
    chọc.


  • Đệ tử chỉ tức cảnh sinh tình thôi ạ! Sư phụ chiếu cố! – Khánh Dương cười
    cười.


  • Mặc kệ ngươi....nhưng cũng được đấy, vốn định cho ngươi nếm khổ vài con
    trăng nữa, nhưng thấy biểu hiện của ngươi vừa rồi rất được nên hiện tại sẽ
    truyền cho ngươi Vũ Kỹ cùng với Luyện Dược Kỹ. Hmmm....có điều, ngươi cũng quá
    là láo xược, tội này không phạt không được, thế này đi, nếu ngươi ngâm hết
    được bài thơ khi nãy ngươi vừa ngâm mà làm ta ưng ý thì ta sẽ truyền thụ cho
    lập tức, bằng không 3 tuần trăng nữa ngươi vẫn phải nếm khổ, đương nhiên là ta
    sẽ dùng tu vi cao hơn bình thường, khiến ngươi sống dở chết dở mới thôi.


Nghe sư phụ nói vậy, Khánh Dương cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vì đây là bài
thơ Tiêu Đội Xe Không Kính của Phạm Tiến Duật mà kiếp trước hắn đã học thuộc
và đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Hắn liền cất giọng ngâm:

-“Không có kính không phải vì xe không có kính!
Bom giật, bom rung, kính vỡ đi rồi,
Ung dung buồng lái ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.
Nhìn thấy gió lùa vào xoa mắt đắng,
Thấy con đường, chạy thẳng vào trong tim,
Thấy sao trời, và đột ngột cánh chim.
Như sa, như ùa vào buồng lái.
Không có kính, ừ thì có bụi,
Bụi phun tóc trắng như người già,
Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm, cười ha ha.
Không có kính, ừ thì ướt áo,
Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời,
Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa,
Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.
Những chiếc xe từ trong bom rơi,
Đã về đây họp thành tiểu đội,
Gặp bạn bè suốt dọc đường đi tới,
Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi.
Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời,
Chung bếp đũa nghĩa là gia đình đó,
Võng măc chông chênh đường xe chạy,
Lại đi, lại đi, trời xanh thêm.
Không có kính, rồi xe không có đèn,
Không có mui xe, thùng xe có xước,
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước,
Chỉ cần trong xe, có một trái tim.”

Giọng ngâm lúc trầm khi bổng, lúc hùng hồn, khi nhí nhảnh làm cho lão Bạch mặc
dù chẳng hiểu gì thi từ, nhưng vẫn cảm nhận được điều ẩn hiện trong đó.


  • Nghe thi giọng này thì không phải là người trong thiên hạ này, vậy, nếu
    ngươi giải thích được cho ta hiểu chuyện gì đã xảy ra trong bài thơ đó, ta sẽ
    lập tức cho ngươi một bảo vật tuyệt thế!

Khánh Dương mỉm cười, nghe tới từ “bảo vật” thì có nghĩa là rất tốt, điều đơn
giản như vậy mà lại có thể kiếm về một món lợi lớn thì kẻ nào mà chẳng ham.
Hắn liền lập tức tuôn ra một tràng liếng thoắn:


  • Thưa sư phụ, bài thơ này kể về một nhóm người ở một quốc gia ra xôi, nơi đó
    không có những kẻ tu luyện như chúng ta, họ chỉ là những phàm nhân, vì tình
    yêu với quê cha đất tổ mà sẵn sàng đi mấy ngàn dặm đường để góp phần giải cứu
    quê hương. Họ lái những chiếc xe, nhưng không giống với xe ngựa mà những chiếc
    xe đó có thể tự chạy, chỉ cần rót vào một chất lỏng đặc biệt là có thể đi
    không ngừng nghỉ cho tới khi tiêu hóa hết mà thôi. Những cỗ xe đấy được đúc
    bằng kim loại, có nóc che gió mưa mà trong suốt như pha lê để có thể nhìn
    đường. Có đèn chiếu xa mấy trượng để đi được trong đêm tối. Nhưng địch nhân
    của bọn họ lại có những thứ giống như những con cự điểu không vỗ cánh mà có
    thể bay. Chúng thả những trái bom, nhìn bề ngoài thì như trứng cự điểu, nhưng
    khi phát nổ thì oanh bạo như phụng hoàng, chỉ cần vài trái bom đó có thể san
    bằng cả Trần Gia Trang trong chớp mắt, cũng vì vậy mà những cỗ xe này tuy
    không bị bom nổ chết thì cũng vỡ kính, tróc thùng, hỏng đèn. Thế nhưng những
    phàm nhân đó không hề run sợ và vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, chở những
    hàng hóa lương thực, thuố...à không, là đan dược và vũ khí cho tiền tuyến.
    Cuối cùng, họ đả bại được kẻ thù, bảo vệ được mồ mả tổ tiên.


  • Thật không? – Lão Bạch trố mắt ngạc nhiên, chưa bao giờ lão nghĩ được có
    những phàm nhân, đứng trước sức mạnh Suất cấp như vậy mà có thể ung dung cười
    nói như trong bài thơ đó cả.


  • Điều này là thực thưa sư phụ! – Khánh Dương khẳng định với đôi mắt đầy tự
    tin.


  • Hừm! Có thể là thật! – Nhìn thái độ của Khánh Dương, lão không cho rằng đệ
    tử của mình nói dối nửa phần nào, nhưng lão vẫn không thể mường tượng được
    cuộc chiến đó tàn khốc tới đâu – Vậy, cái bếp Hoàng Hoàng gì đấy là thế nào?
    Một loại cổ cầm hỏa khí sao?


  • À, đó tên gọi là bếp Hoàng Cầm, một loại bếp dùng để nấu ăn thôi sư phụ,
    nhưng điểm hay là không để lại khói dù đốt bằng củi lửa. Giúp kẻ địch không
    thể phát hiện được là quân binh đang ăn cơm để mà tập kích.


  • Vậy, ngươi có thể biết được cái thứ bom gì gì đó lấy được ở đâu không? Kì
    thực là ta rất tò mò. Đừng nói là phải vào ổ hỏa phụng đấy nhé, chỗ đó ta đã
    vào một lần trước đây, có chết ta cũng không bước vào lại! – Lão Bạch lại hỏi.


  • Nếu đệ tử không lầm thì có một thứ được gọi là hỏa đạn, to bằng nắm tay, uy
    lực rất lớn. Có thể chế được hỏa đạn thì đệ tử khắc có cách chế được thứ gọi
    là bom đó. Tuy có điều, thứ đó rất cồng kềnh, khó sử dụng. Tuy nhiên, có những
    loại bom có sức công phá cực lớn, giả dụ như BLU-82 hoặc BLU-55 chỉ cần ném
    xuống thì Trần Gia Trang thành đống gạch vụn. Kể cả có chui xuống mật thất
    cũng không thể thoát được, trừ phi là cao thủ Đế cấp trở lên. Còn có một loại
    khác, nếu ném xuống đây thì không chỉ là Trần Gia Trang, ngọn núi này cũng
    không ngoại lệ, đều nằm trong vùng bạo tạc của nó, mà những phàm nhân thậm chí
    cách đó nửa trăm dặm cũng đều lăn ra hết thảy, kẻ nào không tử vong lập tức
    thì cũng từ từ trong vài tháng tới vài năm dày vò, sẽ tử vong, mà kẻ nào sống
    sót được thì lại sinh ra những quái thai, không thể sinh tồn.


  • Hả? Thật không? Không thể nào! Chỉ có thể Thánh cấp mới làm được như vậy!


  • Đệ tử không nói dối! Thánh cấp cao thủ liệu xuất được mấy chiêu như vậy?
    Nhưng những thứ này thì khác, có thể chế ra, có thể lưu lại ngàn năm, khi cấp
    thiết mới phải đem ra mà ném.


  • Nói như vậy thì ngươi có 100 quả...à...quả bom đó, thì ngươi làm bá chủ
    thiên hạ à?


  • Hì...đâu dễ thế thưa sư phụ, cứ như đệ tử thấy thì thiên hạ này không có
    được một quả bom như thế! Mà trăm ngàn năm nữa cũng không mong có được!


  • Ngươi nói láo sao? Không có mà ngươi vẽ ra như vậy à? Ta không dạy ngươi
    nữa bây giờ!


  • Không không, sư phụ hiểu lầm rồi, thứ đó chưa có, nhưng đệ tử biết cách để
    làm ra nó, có lẽ trăm vạn năm trước lưu lại nên đệ tử cũng không biết rõ là
    khi nào – Khánh Dương biết mình lỡ lời nên tìm cách chống chế - Nhưng một ngày
    nào đó, khi đồ nhi tập hợp được đủ tài liệu, sẽ cho sư phụ thấy được lời của
    đồ nhi có phải là nói suông hay không, đồ nhi có thể lấy cả cái mạng nhỏ này
    ra khẳng định điều đó với sư phụ!


Nhìn thái độ nghiêm túc của tên đệ tử thâm sâu không thấy đáy này, lão Bạch có
phần cảm thấy hơi sợ hãi, bán tín bán nghi, nhưng cũng muốn xem thử tên này
làm được gì.


  • Được, ta đợi ngày đó, nhưng trước mắt, nếu không cho ta xem được thứ gì hay
    ho thì ta sẽ không tin được lời ngươi nói!


  • Đa tạ sư phụ tín nhiệm. Có điều, việc này phải nhờ vào sư phụ chút ít –
    Khánh Dương cười cười.


  • Việc gì? Nói đi.


  • Phiền sư phụ hôm nào đó có thể đưa đến đây những thứ này: nửa cân hắc
    thiết, một cân lưu hoàng, 30 cân bạch sa, 2 cân giấm càng đặc càng tốt, giấm
    đó dùng giết người được thì càng tốt, và 2 cân đá vôi, nửa cân sáp ong và một
    bát lớn dầu dừa. Hmmm....còn một thứ nữa nhưng rất khó luyện, hiện tại đệ tử
    cần như vậy đã, còn thứ kia thì đệ tử sẽ suy nghĩ sau.


  • Hừm, tưởng gì, những thứ mi cần chỉ nay mai là có, tuy có điều bạch sa thì
    hơi khó, phải đi tới tận Đông Hải được thì nhiều vô kể. Chắc ta phải cáo bệnh
    vài hôm – Lão Bạch đăm chiêu, không biết tên đệ tử này định cho mình xem cái
    gì – Mà ngươi cần nhất thiết phải là bạch sa sao?


  • Vâng sư phụ, hoàng sa thì cũng được, nhưng sẽ tốn nhiều hơn, và khó khăn
    hơn. Chẳng giấu gì sư phụ, chỗ bạch sa đó sẽ dùng để chế những chiếc bình pha
    lê!


  • Bình ta lê à? Muốn bao nhiêu ta đều có hết, mấy trăm? Hay mấy ngàn? Cần gì
    phải ra vẻ khó khăn như vậy chứ?


  • Sư phụ à, bình pha lê này phải đặc biệt mới dùng được, không phải là bình
    đựng đan dược nào đâu! – Khánh Dương cười khổ - Nhưng nếu sư phụ có nhiều bình
    rỗng thế thì đệ tử xin 2 trăm, có thể dùng chúng, nấu chảy ra, đúc lại được!


  • Được, vậy thì ta không cần phải cáo bệnh nữa rồi! – Lão Bạch cười hiểm –
    Mà, ngươi bảo còn cần thứ gì khó tìm nữa?


  • Chẳng giấu gì sư phụ, thứ này là một chất lỏng, như là nước vậy, sóng sánh,
    nếu và tạt lên người thì thịt tan, mà nếu pha loãng với nước, đổ xuống đất sẽ
    sủi bọt như tuyết, có mùi giống hắc thiết. – Khánh Dương mường tượng lại những
    gì nhớ được về chất lỏng đó, ở kiếp trước, thứ này mua được ở các hiệu thuốc
    với giá rất rẻ, nói thẳng ra là oxi già.


Lão Bạch nghe vậy liền mở túi trữ vật ra loay hoay một hồi liền xuất ra một
bình ngọc lớn đưa cho Khánh Dương.


  • Không phải thứ này đó chứ?

Khánh Dương đón lấy, mở nắp bình ngọc đưa lên mũi, mắt hắn chợt trợn ngược lên
một cách khó hiểu, liền trích ra một ít vào chiếc chén mẻ chẳng hiểu hắn lôi
từ đâu ra.


  • Này! Ngươi không định uống đấy chứ! – Lão Bạch ném đi một cái nhìn khinh
    bỉ.

Vẫn im lặng, Khánh Dương thao tác rất nhanh, liền đóng chặt nắp bình ngọc cẩn
thận, lấy lên một ít nước từ mạch ngầm trong mật thất vẫn chảy vào cái hồ nhỏ
mà hắn hay ngâm mình.

Đoạn, lắc nhẹ nhẹ đều tay, sau đó hắn lôi trong trữ vật giới chỉ ra một con
dao nhỏ, vốn là đồ chôm chỉa từ nhà bếp. Khánh Dương nhanh tay cắt một chút
máu trên ngón tay rồi nhỏ vào chiếc chén. Lập tức chén dung dịch kia sủi bọt
mạnh lên, trắng xóa, xen lẫn một chút hồng của máu huyết. Lúc này hắn mới mở
to cả 2 mắt, há hôc mồm kinh ngạc:


  • Không phải chứ! Thứ này rất khó chế tạo kia mà!


  • Hừ! Có thứ gì mà ta không có chứ! – Lão Bạch kinh hỷ ra mặt, không ngờ việc
    tên đệ tử của mình biểu hiện kinh hãi lại làm cho lão thích thú đắc thắng tới
    như vậy – Đúng là thứ này rất khó làm ra, cả đời ta chỉ làm được một bình đấy
    thôi đấy, nhưng không biết dùng để làm gì, những tưởng vô dụng, không nghĩ tới
    là hôm nay lại khiến ngươi trông thú vị đến như vậy! Xem ra cũng có chút hữu
    dụng ngoài ý muốn rồi! Ha ha ha ha ha ha – Lão Bạch cười lớn.


Mãi một lúc sau Khánh Dương mới tặc lưỡi:


  • Sư phụ à sư phụ à! Không nghĩ ta lại có một sư phụ tài hoa oanh thiên động
    địa đến thế này! Thật là phước đức 18 đời tổ tông kiếp trước kiếp này sống đi
    chết lại mấy hiệp mà!


  • Hay cho tên lẻo mép nhà ngươi! Người không biết, không quý vàng ngọc, ngươi
    biết giá trị của thứ đó, vậy thì ta cho ngươi đấy, dù sao ta có giữ nữa thì
    cũng chẳng biết để làm gì.


  • Đa tạ sư phụ! Đại ân đại đức này Khánh Dương khắc cốt ghi tâm – Khánh Dương
    lập tức trả lời, không giấu vẻ vui mừng như bắt được vàng trên mặt.


Sau đó, hắn nhờ lão Bạch luyện hóa những chiếc bình pha lê thành những cốc,
chén, bình khác theo một bản vẽ mà hắn lấy cục than bếp trong trữ vật giới chỉ
vẽ hình lên tường mật thất. Rồi bắt đầu tập luyện chế đan dược. Lão Bạch hướng
dẫn Khánh Dương những bước đầu tiên, cũng không quên tặng hắn một chiếc dược
đỉnh mà dặn:


  • Đây gọi là Cửu Trùng Xích Diễm đỉnh, không phải là đồ tốt lắm, nhưng cũng
    không phải là đồ tạp nham. Ta cho ngươi, tạm thời nó thích hợp với ngươi hiện
    tại, nếu về sau có được dược đỉnh tốt hơn thì có thể đổi. Nhưng nên biết, đan
    dược tốt là do dược sư tốt, chứ không phụ thuộc nhiều vào dược đỉnh tốt. Hiện
    tại mau luyện hóa nó đi!

Nói rồi, lão Bạch lại chỉ dẫn tên đệ tử luyện hóa Cửu Trùng Xích Diễm đỉnh.
Nhỏ máu nhận chủ xong, chiếc dược đỉnh đen tuyền bỗng có chút rung động. 9 con
rắn đang cuốn chung quanh lập tức phát ra quang mang lúc ẩn lúc hiện mà nhìn
sơ qua giống như là chúng đang trườn vậy. Lúc này Khánh Dương mới rót một tia
linh lực vào bên trong, để lại ấn kí vàng nhạt trên nắp đỉnh.

Ngay cả lão Bạch cũng không nghĩ được dược đỉnh trông tầm thường này vốn là
Cửu Long Bích Hỏa Đỉnh, là thần khí sơ khai, sẽ tấn cấp cùng với chủ nhân. Chủ
nhân càng mạnh thì dược đỉnh này cũng theo đó mà đề thăng. Lúc này, Cửu Trùng
Xích Diễm đỉnh đã được luyện hóa xong, Khánh Dương có thể tùy ý lấy ra cất vào
trong đan điền của mình được. Bên trong đan điền Khánh Dương xuất hiện một
quang mang màu đỏ sậm, xoay quanh, đó chính là hồn kí của dược đỉnh lưu lại
trong người của chủ nhân.


  • Lấy dược đỉnh ra đi, ta có sẵn thảo dược đây, cứ theo những gì trong ngọc
    giản khi trước mà làm, ta sẽ không giúp ngươi – Lão Bạch ném cho Khánh Dương
    mấy cây thảo dược, rồi lại ngồi khoanh chân quan sát đệ tử của mình. Vốn lẽ
    thường thì khi truyền thụ công phu, sư phụ nào cũng sẽ hướng dẫn từng đường đi
    nước bước. Nhưng hiện tại thì lão Bạch định xem thử tư chất tên đồ đệ này đến
    đâu, hắn có thể tự học tập những thứ kinh văn thổ ngữ kia thì chắc cũng sẽ tự
    học được những tâm huyết của lão. Lão muốn khẳng định lại điều đó.

Khánh Dương có hơi chút thắc mắc nhưng rồi cũng cho qua, tập trung rót ý niệm
vào trong Cửu Trùng Xích Diễm đỉnh. Hắn cho rằng sư phụ muốn thử thách, mà
phàm đã là thử thách thì ít nhiều sẽ có chỗ tốt, không thể để sư phụ thất vọng
được.

Tuy tính khí lão Bạch có chút cổ quái, lúc thì nghiêm nghị, khi thì trẻ con,
nhưng hắn không lấy làm rầu vì điều đó. Tiếp tục đổ thêm một tia linh lực vào
dược đỉnh, lúc này 9 cái đầu rắn bên trong Cửu Trùng Xích Diễm đỉnh mở miệng
phun ra những hỏa diễm đỏ rực.

Theo những gì được ghi trong ngọc giản, Khánh Dương dùng linh lực khống chế
hỏa diễm ở mức vừa phải rồi nhấc từng cây linh thảo mà hắn ném vào. Nhiệt độ
lúc này khiến thảo dược bốc ra một làn sương trắng, liên tục trào ra 9 lỗ
thông phía trên dược đỉnh. Chỉ một thời gian ngắn sau, mấy cây thảo dược khô
quắt lại, bắt đầu rỉ ra một chất lỏng chính là dược thảo thủy, trông giống như
khi đốt những củi ướt thì nước sẽ rỉ ra xèo xèo vậy.

Khánh Dương đổi thủ ấn, vận thêm mấy tia linh lực nhỏ nữa bao bọc lấy phần
nước đang rỉ ra ngày một nhiều này, liên tục khống chế hỏa diễm vừa phải thiêu
đốt triệt để những tạp chất trên mấy cây thảo dược. Không biết rằng lão Bạch
lúc này đang âm thầm cảm thán trong lòng:


  • Cái tên chết tiệt này! Mới nhập môn mà đã chơi một lúc 4 cây dược thảo sao?
    Có ngốc thì cũng đừng ngốc hết phần thiên hạ như vậy chứ! Thật không biết tự
    lượng sức!

Đúng là nếu như người khác thì phải luyện hóa từ từ mỗi lần một cây dược thảo
khác nhau để cho ra dược thảo thủy tinh chất rồi mới luyện tới cây khác, ai
ngờ Khánh Dương làm một mẻ 4 cây thảo dược, như vậy thì cho dù là Linh Sư đỉnh
cấp cũng không thể làm được chứ đừng nói là chỉ một cao cấp Linh Đồ, bất luận
là hắn có não hải rộng hơn người khác.

Mà lão Bạch quên mất là trong ngọc giản lúc trước đưa cho Khánh Dương không hề
nhắc tới việc phải tuần tự như vậy, cho nên Khánh Dương cứ nghĩ là ném hết một
lần mà luyện thôi.

Đến khi mấy cây thảo dược đã cháy tan được một phần ba, thì lúc này Khánh
Dương mới nhận ra sự ngu ngốc của bản thân. Trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi ròng
ròng, linh lực bị vắt ra đã quá một nửa, thành ra ngọn hỏa diễm bên trong dược
đỉnh lúc to lúc nhỏ.


  • Chết tiệt! Lại khó như vậy sao? Không được, thất bại lần này, sợ rằng sư
    phụ sẽ cho rằng ta bất tài mất! – Khánh Dương lo lắng trong đầu.

Hắn lại tiếp tục cố gắng điều tiết dòng linh lực cho đều, mặc kệ chỗ năng
lượng đang thấp xuống mức báo động trong não hải. Khánh Dương không cam tâm
với điều này, hắn cố khống chế dược đỉnh, cũng cố suy nghĩ cách đối phó, mà
thật không tìm ra được cách gì, bởi nếu là đan dược bổ sung linh lực thì trong
túi hắn cũng chẳng có lấy được một viên.

Lão Bạch dùng thần thức quan sát hết mọi hành động của Khánh Dương, khẽ nhếch
mép một cái cười khổ, lão hiện không tin là tên đệ tử của mình lại ngu ngốc
đến vậy, không sớm thì muộn, hắn cũng sẽ cạn sạch linh lực, nhẹ thì tẩu hỏa
nhập ma, nặng thì hóa khờ. Lão Bạch liền khẽ động tâm giúp hắn, nhưng biến cố
lại xảy ra.

Khánh Dương biết bản thân sắp không chịu nổi nữa, liền nghĩ đại ra một kế sách
đối phó. Nếu như bình thường, linh lực dùng để nhấc dược đỉnh lên không như
vậy sẽ hao tổn khá nhiều, thậm chí còn nhiều hơn chỗ linh lực khống chế hỏa
diễm. Nhưng nếu đặt dược đỉnh trên mặt đất thì nhiệt độ cao bên trong dược
đỉnh sẽ truyền luôn xuống đất mà thất tán đi nhiều, khiến cho việc khống chế
hỏa diễm bên trong dược đỉnh lại khó khăn hơn. Hơn nữa, dòng khí nóng tuôn ra
từ 9 cái lỗ thông trên nóc dược đỉnh cũng làm cho nhiệt độ bên trong giảm đi,
9 lỗ đó chỉ có công dụng là giữ cho bên trong dược đỉnh luôn khô ráo để có thể
chiết xuất được dược thảo thủy mà thôi, hiện tại thì mấy cây dược thảo đã khô
cả rồi, không cần lo vấn đề giảm chất lượng của luồng hơi nước đối với đan
dược sau khi ngưng tụ nữa.

Nghĩ vậy, Khánh Dương liền khẽ động ý niệm vào trong trữ vật giới chỉ, lấy ra
mấy viên gạch sứt. Vốn chỗ gạch này là để dành cho những kẻ ám toán hắn, vì
hắn biết hiện tại sức lực bản thân chưa tới đâu, nên đề phòng một chút vẫn
hơn. Mà kiếp trước thì những khi có xảy ra xô xát, món vũ khí thích nhất của
hắn là gạch ống và đá cuội nên điều này vẫn giữ tới hiện tại.

Dùng mấy viên gạch vừa lấy ra, Khánh Dương nhanh tay sắp xếp thành 3 chồng
gạch bằng nhau, đoạn, hắn kê 3 chân của dược đỉnh lên đấy, dùng linh lực bịt
kín 9 lỗ thông trên nóc dược đỉnh lại. Hắn biết rõ, không khí nóng thì sẽ giãn
nở, mà bịt kín dược đỉnh thì không khí không thể thoát ra được, lại sinh ra áp
suất cao, từ đó khiến nhiệt độ trong đỉnh tăng lên. Có điều, nếu không cẩn
thận thì dược đỉnh không chịu được sẽ nổ tung nên chẳng có một luyện dược sư
nào dám làm điều này cả.

Có điều, hắn không biết, lão Bạch cũng không biết đây vốn là Cửu Long Bích Hỏa
đỉnh cấp thần khí, độ bền cực cao, dễ gì mà bạo phát. Xong hành động, Khánh
Dương lập tức giảm luồng linh lực xuống, điều tiết lại luồng linh lực khống
chế hỏa diễm nhỏ hơn, cũng dùng mắt để kiểm tra nhiệt độ bên trong dược đỉnh.
Bởi hắn phát hiện ra là trên nóc dược đỉnh có một ấn kí linh hồn phát ra quang
mang, mà nếu nhiệt độ tăng thì nó sẽ chuyển từ màu đỏ sậm sang màu vàng, giống
như là sắt thép bị nung vậy.

Mãi mê chống chọi với mấy cây dược thảo mà Khánh Dương không để ý rằng lúc này
cả người hắn ướt sũng những mồ hôi giống như lúc vừa bị lão Bạch ném xuống hồ
vậy. Còn lão Bạch thì trố mắt ra cảm thán:


  • Lại còn làm như vậy được nữa hả! Có nhầm không đó!

Lão Bạch biết là với tu vi của Khánh Dương hiện tại, nếu dược đỉnh phát nổ thì
hắn sẽ tử thương lập tức, nhưng cũng muốn xem xem tên đệ tử này rốt cuộc đang
muốn làm cái gì. Dù sao thì với tu vi hiện tại của lão Bạch vẫn đủ sức cứu
người nếu chẳng may dược đỉnh phát nổ.

Sau nửa canh giờ chật vật, cuối cùng Khánh Dương cũng đốt tan mấy cây thảo
dược, rồi tiếp tục khống chế ngọn hỏa diễm trong Cửu Trùng Xích Diễm đỉnh, đốt
bỏ đi hết những tạp chất bên trong thảo dược thủy.

Tiếp theo là công đoạn tụ đan vô cùng khó khăn. Bởi mỗi loại dược thủy đều có
tính chất riêng, nhiệt độ không giống nhau, khi pha trộn lại thì cần phải
khống chế tốt hỏa diễm, khéo léo không để xảy ra cháy những thành phần đó. Chỉ
một sơ suất nhỏ là có thể dẫn đến tụ đan thất bại, hoặc tệ hơn nữa là không
thể tụ đan, mà mọi thành phần đều bị cháy thành than. Khánh Dương biết điều
này, liền tập trung tinh thần tối đa, khéo léo khống chế ngọn hỏa diễm vừa
phải, rồi từ từ đưa những dược thủy tập hợp lại, điều động một tia linh lực
thành ống nhỏ đi xuyên suốt qua 4 quả cầu dược thủy nhỏ bên trong đỉnh khiến
chúng từ từ hòa lẫn vào nhau.

Sở dĩ hắn làm rất chính xác, khác xa so với một dược sư tân thủ, là bởi vì
kiếp trước cũng vậy, những môn học có liên quan đến thực hành, hoặc những khi
làm thí nghiệm, hắn đều tỏ ra ưu tú hơn tất thảy những đồng học, có thể nói
đây là năng khiếu thực thành trời sinh.

Việc này cũng làm lão Bạch đắc chí lắm, không ngờ tên đệ tử mới đây đã làm
thuần thục kỹ năng như thể là đã trải qua tôi luyện như vậy, hầu như không
phạm sai lầm nào khác ngoài việc luyện một lúc 4 cây dược thảo.

Nhưng trong lòng Khánh Dương bây giờ thì đang dậy sóng. Nếu linh lực dồi dào
thì hắn đã thoải mái rồi, nhưng hiện tại thì hắn như ngọn đèn cạn dầu, lửa chỉ
còn liu riu chực cháy luôn cả bấc.

Nếu là nói tác gia có buff quá, thì cũng được, đây vốn là truyện hư cấu mà, lẽ
dĩ nhiên nên xảy ra một sự việc mà cả Khánh Dương hay lão Bạch đều không ngờ
tới:


  • Ngưng đi! Ngươi muốn chết à? – Lão Bạch lúc này mới lên tiếng – Chí khí của
    ngươi, ta ghi nhận, nhưng ta không muốn mới nhận phải tên khờ!


  • Ah...hự.....


  • Bụp...Vù... – Một tiếng nổ trầm đục khẽ vang lên, liền sau đó thì nguồn khí
    lực mạnh mẽ từ trong người Khánh Dương tuôn trào khắp xung quanh như cuồng
    phong.


Còn chưa kịp nhảy tới lôi Khánh Dương ra thì lão Bạch bị một luồng khí mạnh
bất ngờ đẩy đến, phải đưa tay lên che mắt.

Lúc này, trong cơ thể Khánh Dương đau đớn. 2 luồng khí nóng lạnh dạo trước mới
chỉ tiêu đi một phần rất nhỏ, hiện vẫn cuốn quanh đan điền hắn, chợt phát động
ra 2 tia khí lực, cuộn lẫn vào nhau rồi chui lên khắp kinh mạch toàn thân hắn.
Một phần thì chạy thẳng vào đan điền, khiến đan điền hắn chỉ muốn vỡ tung. Một
luồng khác lại theo kinh mạch, đi thẳng lên Bách hội mà phóng vào não hãi,
khiến não hải của Khánh Dương tràn căng những khí lực. Những huyệt đạo khác
cũng đều bị luồng khí lực sung mãn này đâm vào, khiến toàn thân hắn đau đớn
như chết đi sống lại.

Giờ đây, Khánh Dương gần như đã mất ý thức. Nhưng sự tập trung quá cao của hắn
khiến bản thân hắn không nhận thức được việc gì đang xảy ra, vẫn tiếp tục tụ
đan.


  • Hây! Thành đan cho ta! – Khánh Dương khẽ quát một tiếng.


  • Cạch....


Một tiếng vang nhỏ, nắp dược đỉnh khi này bật ra, một viên đan dược trong
suốt, màu lục khẽ bay lên lấp lánh rồi lơ lửng trên không, xung quanh tỏa ra
khói trắng mang mùi dược thảo thơm nồng, nhưng đều bị luồng kình khí phát ra
từ cơ thể Khánh Dương thổi bay.

Mọi việc chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn. Lão Bạch vận công, tạo ra
một hộ giáp bảo vệ bên ngoài, tránh khói ảnh hưởng của luồng kình khí kia,
liền nhảy tới hạ chưởng ấn xuống ngay đỉnh đầu Khánh Dương, hòng giúp hắn ổn
định lại chân khí. Chuyện không ngờ là luồng chân khí hỗn loạn này lại như có
linh tính, lập tức hắt ngược ra những chân lực mà lão Bạch rót vào, có phần
nghiêm túc, bạo liệt, như muốn thông cáo rằng nếu lão mà vẫn còn có ý thâm
nhập thì sẽ nếm khổ.


  • Hừ! Không ổn! Nếu cứ thế này thì hắn bạo thể mất!

Lùi lại 2 bước, lão Bạch khẽ thở dài, thầm than ông trời không có mắt. Nếu lão
biết sự tình đến nước này thì không để tên đệ tử ngốc kia tự hành sự rồi!


  • Bục....

Một tiếng nổ trầm đục phát ra từ đan điền Khánh Dương.


  • Bục...bục.....bục bục bục..... – Liên tiếp từ não hải cho tới toàn bộ huyệt
    đạo của Khánh Dương đều phát ra tiếng nổ trầm. Kinh mạch toàn thân hắn giờ đây
    phải chịu một áp lực cực lớn, còn bản thân Khánh Dương thì đã mất hẳn ý thức,
    hắn đã hôn mê hoàn toàn.

Nhìn trân trối vào tên đệ tử, lão Bạch khẽ thở dài một hơi nữa, lẩm bẩm.


  • Biết thế này thì ta đã làm khác đi rồi! Cả đời nhận 2 đệ tử, thì một tên
    sống không ra người, bị kẻ khác đánh chết, một tên thì tự bạo thể mà
    chết....Haiz......xem ra, số kiếp ta không thể làm sư phụ kẻ nào được rồi!
    Khánh Dương, là vi sư không tốt, hại ngươi tới nông nỗi này!

Lão Bạch tự trách bản thân đã quá khinh suất mà làm hại đi những đệ tử yêu quý
của mình. Bản thân lão là trẻ mồ côi, đấu đá bao năm mới được chút công phu,
cũng không có nương tử hay nhi tử để truyền thụ những tâm huyết. Ai ngờ nhận
tên đệ tử nào thì ngay sau đó đều lăn đùng ra đất cả.

Những việc xảy ra kéo dài tới hơn một canh giờ mới dừng lại. Khác với lão Bạch
nghĩ, Khánh Dương vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu nào là của bạo thể tử vong
cả, hắn vẫn thở đều đều như đang ngủ vậy.

Lúc này, lão Bạch mới thận trọng đưa một luồng chân khí vào Bách Hội tên đệ
tử, dò xét. Lão vẫn hi vọng Khánh Dương đừng chết, cũng đừng hóa dại, dù tàn
thành phế nhân cũng được, lão có thể giúp trở lại.


  • Ah!!! Không phải chứ! – Lão Bạch trợn mắt há hốc mồm không tin vào những gì
    mình vừa thấy.

Càng lúc lão Bạch càng xét đi xét lại cả cơ thể tên đệ tử đang nằm ngủ ngon
lành kia. Toàn bộ huyệt đạo của Khánh Dương, giờ đều nở to và cứng cáp hơn khi
trước mấy lần, mà lấy Nhâm mạch và Đốc mạch làm chủ đạo, vững chắc đến không
ngờ. Không gian não hải của hắn cũng rộng lên gấp đôi, mà đan điền hắn thì lại
nở ra gấp 3.


  • Cái tên trời đánh này! Ngươi làm ta tự rủa suốt một canh giờ, lại nằm đây
    ngủ sao! Dậy! Dậy mau! – lão Bạch la lớn đồng thời lay mạnh Khánh Dương.


  • Oài! Không phải chứ sư phụ! Đệ tử còn đang ngủ ngon mà! Người ta có câu,
    trời đánh còn tránh miếng ăn mà! – Khánh Dương vươn vai uể oải.


  • Ăn ăn cái đầu ngươi! Mau! Mau nói ta xem, ngươi cảm thấy trong người thế
    nào? – lão Bạch vội vã hỏi.


Không hiểu thái độ của sư phụ là thế nào, Khánh Dương hơi hãi với ánh mắt dò
xét khắp người hắn. Nhưng đoạn cũng trả lời:


  • Bình thường ạ....à không... – 2 từ này làm lão Bạch thót tim một cái – Đệ
    tử thấy tinh thần thư thái, sức lực dồi dào....chà! Có lẽ là tác dụng của dược
    khí! Phải tích cực luyện dược mới được!


  • Bốp!


  • Ay da! Đệ tử có gì không phải thưa sư phụ?


  • Ta nói là mi kiểm tra lại cái xác này của ngươi mau! Không ta chôn ngươi
    hẳn bây giờ!


Bị đòn đau, nhưng Khánh Dương vẫn không hiểu nổi thái độ của sư phụ. Với hắn
thì mệt quá nên ngủ thiếp đi một giấc thôi, kiếp trước hắn vẫn thường gục bên
bàn sách, còn cơn đau vừa nãy thì hắn đã quên sạch. Khẽ nhắm mắt điều khí, đưa
tinh thần đi khắp cơ thể, mặt Khánh Dương càng ngày càng dài ra, hắn không
hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bèn hỏi lại sư phụ.


  • Đệ tử thấy đan điền, não hãi, và toàn bộ huyệt đạo đều nở to ra, kinh mạch
    cũng rộng hơn, dai hơn trước, bên trong não hải lại còn có một đám mây nhỏ màu
    lục liên tục vận động, còn trong đan điền thì có một đám sương tím mờ mờ, hạt
    to hạt nhỏ, 2 luồng khí nóng lạnh vẫn cuốn quanh đan điền kia thì trông như bé
    hơn 3 phần....không phải là đệ tử đang mơ đấy chứ sư phụ? – Khánh Dương quay
    sang sư phụ thắc mắc, chẳng hiểu sao, hắn chợt thấy lo lo trong lòng.


  • Bốp!


  • Ay da!..


  • Haizaaaa....cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Đã đề thăng vượt cấp mà ngươi còn
    không biết sao!


Xoa xoa đầu, Khánh Dương làm vẻ mặt ủy khuất, xuýt xoa:


  • Ai ui...thăng cấp thế nào chứ sư phụ! Đệ tử mới chỉ tu luyện được có một
    tháng thôi mà!


  • Bốp!


  • Ai ui ui – Khánh Dương ôm đầu né xa lão Bạch.


  • Ngươi hiện đã là Tam tầng Trung Cấp Cao Vũ Sư và Nhị tầng Sơ Cấp Linh Sư mà
    còn không biết phỏng? Tuổi của ngươi mà đạt cấp độ này thì thiên hạ đếm trên
    đầu ngón tay đấy biết không? Thật là quá trêu người mà! Tân thủ luyện ra được
    Nhị tinh Lục cấp đan mà lại một bước tu vi lên trời như vậy, ngươi có còn để
    ta sống không đấy phỏng? – Nói xong lão Bạch đưa tay đập một nhát vô đầu Khánh
    Dương. Hắn liền né tránh, cảm thán:


  • Đệ tử đề thăng tu vi vượt cấp, mà lại còn đả thủ thì sư phụ trong thiên hạ
    chỉ có mình lão Bạch Trì mà thôi a!


  • Bốp bốp....


  • Ah ui....


Lão Bạch xuất thủ đánh tên đồ đệ Khánh Dương không buông, làm hắn vất vả chạy
quanh mật thất, không dám chống trả.

Kể ra hắn nói cũng đúng, vị sư phụ này của hắn quả là khác người, đệ tử đạt
thành tựu như vậy làm lão cực kì phấn khích đến nỗi phải đánh hắn một trận cho
thỏa biểu đạt trong lòng. Khánh Dương cũng biết, lão đánh tới tấp nhưng không
mang chút sát khí nào, cũng không vận lên công lực, cho nên hắn đành tặc lưỡi,
ai bảo lại đi bái một ông già biến thái làm sư phụ cơ chứ!

Bên ngoài mật thất. Cảnh vật lúc này mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng vằng vặc, bầu
trời trong cao vút hiện lên ánh tinh quang lấp lánh, có gió nhẹ lay động cây
cỏ xung quanh. Có điều, đám sương trắng mờ mờ lúc này lại cũng đang tụ lại,
chui tọt vào cái hang thỏ mà khi trước Tiểu Miêu tọa trấn.

Khác ở chỗ, vị trí Tiểu Miêu khi trước tọa trấn thì hiện tại lại là Hoàng
Tuyết đang nằm dài, ngóc cái đầu bé tẹo lên mà đưa đôi mắt màu hổ phách ngó
nghiêng. Hoàng Tuyết nhìn kỹ thì cũng lại có chút khang khác so với lần gặp ở
dưới vực thẳm. Trông thân hình đã dài hơn lúc đó chừng 2 đốt tay trẻ con, 2
bên thân, nằm giữa vị trí giao nhau giữa bụng và lưng lại hiện lên 2 sọc màu
hồng hồng, nhàn nhạt. Còn trên đầu thì nổi lên 2 khối u nho nhỏ nằm đối xứng
quay gáy, mà nếu nhìn thật kỹ thì vẫn thấy giống như 2 chiếc vảy bị đội lên
vậy. Còn Tiểu Miêu thì chẳng thấy đâu.

Sau hơn một canh giờ, luồng sương tụ bỗng tản ra, chậm rãi dừng hẳn, theo đó
thì lá canh xung quanh cũng dừng lay động. Một thân ảnh đen tuyền từ sâu trong
hang thỏ bước ra, mà nếu không có quang mang từ ánh trăng thì thực cũng chỉ
nhìn thấy 2 viên ngọc bích trong sáng mà thôi.


  • Ngheo!

Tiểu Miêu kêu một tiếng khẽ, đoạn lững thững bước về phía Trần Gia Trang.
Hoàng Tuyết cũng chậm rãi nối bước sau chiếc đuôi có phần xù xù hơn lúc trước
của Tiểu Miêu. Trông kỹ thì Tiểu Miêu có vẻ hơi lớn hơn lúc trước một chút, bộ
lông bên ngoài óng mượt lấp lánh dưới ánh trăng. Cả 2 cứ lặng lẽ biến mất giữa
ánh quang mang của mặt trăng trên cao đang rọi xuống mặt đất.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #9