Cuồng Nộ.


Người đăng: dragonf4393@

Đã 3 ngày trôi qua kể từ chuyện đột phá vượt cấp khi trước. Những ngày này,
lão Bạch không cho Khánh Dương tu luyện thêm công lực nữa, mà để hắn tự củng
cố tu vi và cho hắn một ngọc giản Vũ Kỹ có tên Phá Sơn Ấn rồi để hắn tự nghiền
ngẫm, hẹn 5 hôm nữa nếu dùng Vũ Kỹ này ép được lão Bạch xuất thủ thì sẽ truyền
cho chiêu thức mạnh hơn. Thật là đệ tử thông minh thì sư phụ cũng không cần
tốn quá nhiều công sức mà!

Lúc này, đang là giờ nghỉ trưa, tất cả gia nhân đều kẻ ngồi người nằm khắp các
nơi có thể. Khánh Dương lén ra gốc cây Đào phía nhà bếp. Ngồi tựa lưng vào gốc
cây tránh nắng, hắn ngẫm lại từng lời sư phụ chỉ dạy.

Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp rất khác người, không giống các loại công pháp
tu luyện khác, có thể người tu luyện đạt tới cảnh giới rất cao, nhưng tự nó
biểu hiện tu vi ra bên ngoài như một phàm nhân hoặc một kẻ có tu vi rất thấp,
biểu hiện khí tức tu vi đều có thể tùy ý xuất ẩn. Chính điều này mà không cao
thủ nào trong Trần Gia Trang phát hiện được Khánh Dương đang tu luyện với một
vận tốc chóng mặt. Chuyện này nếu lộ ra thì không chỉ Trần Gia, mà e rằng cả
trấn Thanh Vân này đều té xỉu mất. Mà bộ tâm pháp này lại khác người ở một chỗ
đó là có thể hấp thụ năng lượng trời đất vào trong người, rồi trực tiếp thôn
phệ, chuyển hóa thành tu vi của bản thân, cũng có thể trực tiếp thôn phệ những
năng lượng từ thú đan, hay đan dược mà đề thăng tu vi. Có điều, người khác khi
hấp thụ linh khí trời đất hoặc linh khí đan dược thì phải trải qua luyện hóa
bảy bảy bốn chín vòng chu thiên, loại bỏ hết tạp chất mới có thể biến thành tu
vi bản thân, mà quá trình này cũng tốn một nguồn năng lượng bản thân để bài
trừ những tạp chất kia đi, chính vì vậy nên thú đan không thể trực tiếp thôn
phệ.

Theo lí giải của Khánh Dương thì thú đan nằm tại vị trí Chấn Thủy của các yêu
thú, linh thú tu luyện tới Ngũ Giai Trung Cấp mới có thể tụ đan được, mà vị
trí đó thì nằm ngay trên gan của yêu thú, linh thú, đám này đều đã sống lâu,
tích tụ nhiều độc tố ghê gớm trong người, mà gan lại là nơi đào thải chất độc
của mỗi động vật, chính điều này khiến thú đan tồn tại một lượng kịch độc
không nhỏ, nếu tiêu hóa ra thì khẳng định là trúng độc mà chết.

Có điều, Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp thì lại có cơ chế hoàn toàn khác, chỉ
cần luyện hóa 9 vòng chu thiên là có thể thiêu đốt sạch mọi tạp chất có trong
dòng khí rồi trực tiếp hấp thụ. Chính vì số vòng luyện hóa ít hơn nhiều cho
nên việc tốn nhiều khí lực để đốt bỏ tạp chất cũng tốn đi ít hơn, mặc dù mỗi
vòng chu thiên lại cần tới lượng khí lực nhiều gấp ba những công pháp tu luyện
khác, phương pháp luyện hóa cũng tương đối khác, sử dụng khí lực biến thành
lam diễm có nhiệt độ rất cao, trực tiếp đốt bỏ tạp chất mà không phải là đào
thải từ từ, cho nên hiệu quả cao hơn rất nhiều.

Thêm một điểm lợi hại nữa là khi đốt như vậy thì những tạp chất kia bùng cháy,
sinh thêm một nguồn nhiệt năng nữa, lại cũng bị hấp thụ một phần.


  • Chà, tính ra thì cứ như thể dùng pin năng lượng mặt trời có hiệu suất 95%
    trong khi người khác chỉ dùng pin ở mức 20% vậy! Thế thì chẳng phải quá lợi
    hại sao! Tác gia ơi là tác gia! Ngươi buff (hỗ trợ) ta thì cũng vừa vừa thôi
    chứ! Dễ vậy ai chơi nữa! – Khánh Dương lẩm bẩm, không giấu được vẻ khoái trá
    ra mặt.

Tạm thời Khánh Dương phải củng cố tu vi cho vững, bởi nếu tấn cấp thần tốc thì
ai cũng muốn, có điều, nhà xây cao mà móng không tốt thì cả tòa nhà sập không
biết lúc nào. Đó cũng là điều lão Bạch đã nói. Hiện tại thì trong người Khánh
Dương vẫn còn 2 luồng khí nóng lạnh vẫn chạy quanh đan điền, nhưng không biết
được lúc nào chúng sẽ bị tiêu hóa sạch, nếu chỉ dựa vào tiền vốn thì một ngày
nào đó, hết vốn cũng là hết đời. Khánh Dương toan tính xa hơn như vậy.

Nhưng thú đan thì khó kiếm, chưa nói tới giá thành trên trời, mà chỉ việc giết
một con vật còn sống chỉ để bản thân tấn cấp thì với Khánh Dương, có chút cắn
rứt lương tâm, vốn kiếp trước hắn còn tham gia không biết bao nhiêu đoàn tình
nguyện bảo tồn động vật hoang dã cơ mà. Nhưng đến việc dùng đan dược để tấn
cấp thì cũng không phải chuyện nhỏ. Một viên Nhị tinh Lục cấp Tấn Vũ đan mà 3
hôm trước hắn luyện ra cũng đã có giá tới 3 kim tệ.

Đan dược thì hắn có thể luyện được, nhưng nguyên liệu cũng có giá không nhỏ. 4
cây thảo dược hôm trước lão Bạch đưa cho hắn luyện đan có giá cũng đã 2 kim tệ
rồi. Khánh Dương hiện ở Tam tầng Trung Cấp Cao Vũ Sư và Nhị tầng Sơ Cấp Linh
Sư, hiện tại muốn tăng tu vi mỗi tầng tính sơ sơ cũng cần 50 viên, mà hắn lại
là song tu nên ước tính cũng trên dưới một trăm viên cho mỗi tầng, nếu lên cao
nữa thì đan dược lục cấp dùng chỉ như muối bỏ bể, mà thậm chí có khi thôn phệ
hết vạn viên cũng không tăng được lấy nửa tầng. Lúc đó lại phải dùng tới những
đan dược Lam cấp, Tử cấp, hay thậm chỉ là Hoàng cấp, mà đan dược bất kể loại
gì, chỉ cần là Nhất Tinh Lam cấp thôi cũng không dưới 100 kim tệ, Tử cấp thì
có thể lên đến mấy vạn kim tệ, khỏi nói là Hoàng cấp đan dược chỉ làm cho cao
thủ thiên hạ ra tay tranh đoạt, chưa nói tới có chạm được hay không đã mất
mạng rồi.


  • Hừ! Tính tới tính lui cũng đều không tốt. Lương của một gia nhân mỗi năm
    cũng chỉ được có 12 kim tệ, thế chẳng phải là núi vàng núi bạc cũng sẽ bị ta
    nuốt sạch sẽ hay sao! – Khánh Dương thầm cảm thán.

Khánh Dương có chút do dự. Hắn định luyện đan kiếm tiền, vừa có thể làm vốn
cho sau này, vừa có thể nâng cao thủ pháp. Nhưng trước đây hắn chưa từng tự
kinh doanh bao giờ, kiến thức kinh tế của hắn thì có, bất quá thì việc thực
tiễn vẫn chỉ là con số 0. Ngẫm nghĩ một chút, hắn chợt cảm thấy, nếu bản thân
do dự, không quyết đoán, thì những gì hắn định đem tới thế giới này chắc chắn
là nói khoác, liền nắm chặt bàn tay, đấm ngực mạnh một phát quả quyết:


  • Hừ! Hổ thì mãi là hổ, đã là chuột thì trong xác hổ nó vẫn là chuột! Con nhà
    nghèo thì đã làm sao? Ừ thì ta làm giàu!


  • Hầy! Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi mà ngươi còn ở đó xuất khẩu thành văn gì
    đấy? – Tiểu Tài từ đâu chui ra vỗ một cái vào vai Khánh Dương.


  • Ta nói gì kệ ta! Ảnh hưởng tới nồi cơm nhà ngươi à? – Khánh Dương trừng
    mắt.


  • Hầy! Lão Đại tài hoa đức độ, đừng để ý tiểu tử nói gì chứ! Sau này nghĩ
    tình huynh đệ chia ta vài chút vinh hoa phú quý là được rồi! – Tiểu Tài xoa
    xoa hai bàn tay lại xởi lởi.


  • Hoa cái đầu ngươi! Lẻo mép lắm cơ!


  • Hì hì.....À này, 3 tháng nữa có hội tuyển đệ tử của Hồng Vũ Môn đấy! Ngươi
    có tham gia không? Thấy ngươi khỏe mạnh, có tư chất tu luyện, chẳng bù cho ta,
    có muốn cũng chẳng thể.


Tiểu Tài ngồi xuống bên cạnh Khánh Dương, tựa vào gốc cây, vô tình buông một
ánh mắt xa xăm. Hắn tự ti bản thân nhỏ bé, là cô nhi, bị chà đạp ngày này qua
tháng khác không biết đã bao lâu, trong lòng luôn khao khát có một ngày được
đội trời đạp đất, thế nhưng hoàn cảnh của hắn như đã nói cho hắn biết rằng, cả
đời này, chẳng bao giờ hắn làm được điều đó. Nghĩ tới thân phận bản thân, Tiểu
Tài lên tiếng:


  • Ta vốn vẫn mơ ước được tu luyện, ngươi thấy đấy, kiếm được kinh thư nào ta
    cũng đều cho ngươi xem, chỉ tiếc là chẳng bao giờ có thể!


  • Nghĩ xem, công pháp, kỹ pháp, đều là đồ trấn môn của mỗi nơi, liệu ngươi có
    thể mua được với chỉ vài xu, đắt thì vài kim tệ, đó có phải giả thư không?


  • Ta biết, ta biết chứ! Nhưng ta vẫn hi vọng, biết đâu có một cao thủ nào đó
    sa thời lỡ vận, phải bán đi công pháp tâm huyết thì sao?


  • Cốc!


  • Ai ui! Ta nói có gì không đúng sao? Sao lại đánh ta! – Tiểu Tài nhăn mặt
    khó hiểu, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị Khánh Dương cốc vào.


  • So stupid boy (tiểu tử ngốc)! Có nói ngươi cũng chẳng hiểu!


  • Hả hả? Cái gì mà sâu sờ tu bôi gì? Ngươi nói gì ta chẳng hiểu!


  • Là thổ ngữ.


  • Nhưng mà nghĩa là gì thế?


  • Ngươi biết làm gì!


  • Thân huynh đệ mà ngươi mắng ta như vậy, ngươi coi được sao! Ta mách dì Lý,
    để xem ngươi bị xử ra sao!


  • Được rồi được rồi! Hay cho tên lẻo mép nhà ngươi! Thổ ngữ đấy ta cũng chẳng
    mắng gì ngươi, bảo ngươi là đồ ngốc đấy!


  • Thế mà còn bảo không mắng gì ta sao?


  • Ngốc còn không biết mình ngốc là thứ tệ hại lắm có biết không hả!
    ...Cốp....


  • Đánh người! – Tiểu Tài làm bộ hô hoán lên, động tác thì nhảy nhót như thể
    chết người tới nơi, nhưng giọng thì bé xíu chỉ mình hắn với Khánh Dương là
    nghe lọt.


  • Hừ! Thôi diễn xiếc đi! Lại đây ta bảo!


  • Hứ! Lại đấy cho ngươi đánh tiếp à! Ta đâu có ngốc! Hứ - Tiểu Tài làm bộ
    hếch mặt lên.


  • Được rồi được rồi, là ta sai! Ngươi có muốn tu luyện phỏng? – Khánh Dương
    trầm giọng.


  • Hả hả? Ngươi nói là t... – Mới nghe 2 chữ “tu luyện” thì mắt Tiểu Tài đã
    sáng rực lên, nhưng chưa nói hết câu đã bị Khánh Dương bịt miệng ra hiệu giữ
    im lặng.


  • Việc này không được nói với ai. Nếu ngươi muốn sống kiếp gia nô suốt đời
    thì cứ nói với kẻ khác, ta không ép. Nhưng nếu ngươi muốn tu luyện thì phải
    hứa không được để lộ, và phải thật chăm chỉ. Có đồng ý không? – Khánh Dương
    nói thật nhỏ đến mức Tiểu Tài phải căng 2 tai ra mà nghe, lại còn tay Khánh
    Dương thì vẫn giữ chặt miệng Tiểu Tài khiến hắn không mở lời nào được, cứ trợn
    trừng mắt lên gật gật – Tốt! Nếu đã có gan, thì sau bữa tối, gặp ta sau núi.
    Giờ thì im lặng trở về làm việc thôi, kẻo lại có 2 cái mông nát bét mất!


Buông tay ra, Khánh Dương cười cười. Nhìn bộ dạng hắn nghiêm túc rồi lại cười
cợt, Tiểu Tài không nói thêm lời nào nữa, trong lòng có chút băn khoăn nhưng
vẫn tin lời Khánh Dương, mong cho thời gian trôi qua mau hơn để hắn có thể
được như bao người khác.

Gốc đào giờ đây lại được tĩnh lặng mà tắm mình trong ánh nắng chan hòa, lá
xanh cũng đã rũ đi vài phần, báo hiệu cho một kì đông giá khắc nghiệt sắp đến.
Dường như sợ rằng sẽ không qua được kiếp nạn mỗi năm, nên cành lá có chút vung
vẩy tắm mình trong làn gió nhè nhẹ mang theo hơi nước từ phía con sông phía
trước Trần Gia Trang thổi vào.

Hơn một canh giờ gánh nước, hiện tại thì Khánh Dương lại bắt đầu công việc bổ
củi phía sau hoa viên Trần Gia. Có thể nói chỉ cách một bức tường, nhưng bên
trong là một thế giới đầy thơ mộng, với những hoa cỏ cây cối được chăm sóc chu
đáo, thi thoảng lại có tiếng chim ríu rít đây đó, còn ở nơi Khánh Dương đang
bổ củi thì khác hoàn toàn. Chỉ có đất, củi, rìu, và một thiếu niên sáng sủa,
nước da bánh mật, thân hình gầy guộc, y phục rách bươm như một nùi giẻ, mà nói
là y phục cho còn chút gì đó giống người thôi, thật ra bộ y phục này được may
từ 2 chiếc bao tải mục nát, mà hiện tại cũng dán đầy những chỗ vá đến nỗi
trông như được ghép lại vậy.

Thiếu niên đó chính là Khánh Dương. Đáng lí trước đây mấy tháng thì trông hắn
đen ngòm, nhưng hiện tại thì nhờ Tẩy Tủy Hoán Cốt đan, cùng với tu vi đề thăng
mà đâm ra trắng trẻo khỏe khoắn hơn đôi chút. Mặc dù những đất bụi và tro bếp
còn bám khắp trên mặt, trên tay, nhưng không giấu được sự thay da đổi thịt
này.

Có điều, người khác bổ củi dùng rìu, riêng cây rìu của hắn thì vẫn nằm chỏng
chơ bên cạnh. Vẫn vang lên tiếng bổ củi đều đều như trêu chọc cây rìu là đồ
phế thải vậy. Là bởi hắn sau khi dò xét xung quanh không có người thì hắn mới
dùng...tay để bổ củi, tiện việc luyện tập Phá Sơn Ấn để mấy hôm nữa còn ra tay
với lão Bạch. Nhờ cẩn thận nghiên cứu mà hắn có thể điều tiết được lực xuất
của chưởng ấn thay vì tập khí lại một chỗ công phá thì lại tụ lại một điểm
nhỏ, khi vào trong khúc củi lại bung ra 5 hướng khác nhau như ngôi sao 5 cánh,
vì vậy mà mỗi lần đánh xuống đều chẻ khúc củi ra làm 5 phần mà không ai hay
biết là hắn không dùng rìu.

Có điều, người ta chẻ củi làm 4 thì hắn bị đám gia nô nhà bếp bắt phải chẻ làm
5 phần đều nhau, muốn gây khó dễ cho hắn.

Vốn Trần Khánh Dương trước kia khó xử trong việc này, luôn bị lấy ra làm mục
tiêu chửi mắng, khinh miệt và chèn ép, nhưng hiện tại thì khác, hắn chẻ như
cái máy vừa nhanh vừa chuẩn xác khiến đối phương không biết phải gây khó dễ
thế nào nữa mới phải.

Đột nhiên nghĩ lại chuyện đám nhà bếp cứ nhìn trân trân những thanh củi suốt
mấy hôm này khiến hắn khoan khoải trong lòng. Vừa lúc nghe lọt tai mấy câu
ngâm

“Đào hoa, đào diệc lạc phân phân
Môn yểm tà ghi nhất viện bần
Trú cửu đốn vong thân thị khách”

Khánh Dương chợt nhớ tới bài thơ U Cư của tác giả Nguyễn Du mà kiếp trước hắn
từng đọc, liền nhẩm mấy câu ngâm:

“Niên thâm cánh giác lão tùy thân
Dị hương dưỡng chuyết sơ phòng tục
Loạn thế toàn sinh cửu úy nhân
Lưu lạc bạch đầu thành để sự
Tây phong suy đảo tiểu ô cân”

(Dịch nghĩa ra là:
“Hoa đào lá đào bay lả tả
Cánh cổng xiêu vẹo, mái nhà bần bạc
Trú ngụ ở đây lâu ngày, quên bẵng đi mình là khách
Trải qua nhiều năm tháng, biết tuổi già đã đến
Kẻ tục sống trong buổi loạn lạc
Muốn giữ lấy tính mạng, thấy ai cũng sợ
Phiêu dạt đến đâu mà chẳng được việc gì
Ngọn gió tây thổi rơi chiếc khăn đen nhỏ”)

Ngâm xong, Khánh Dương cười cười, không nghĩ rằng bản thân hắn vẫn còn nhớ bài
thơ một thời mà hắn vẫn thích, ngẫm lại thì hiện tại hắn cũng có phần tương tự
như bài thơ kia.


  • Kẹtttt...

Cánh cửa thông giữa hoa viên và phía sau hậu trang đột nhiên mở, lập tức có
mấy thân ảnh đi tới chỗ Khánh Dương, hắn lập tức nhanh như cắt dùng chân hắt
cây rìu bên cạnh lên chụp lấy ra vẻ sắp sửa bổ khúc củi vừa đặt lên thớt.

Chợt nhận ra là khúc củi đấy lại vừa bị hắn đánh ra làm 5 phần rồi, cho nên
lại cúi người ra nhặt từng thanh củi ném sang một bên như thể vừa bổ xong vậy.
Trán hắn lúc này đổ mồ hôi ròng ròng, không phải là do việc bổ củi, mà bởi
đang tìm cách đối phó, lỡ những người vừa vào đây phát hiện ra bí mật của
mình. Chợt một giọng nói trong trẻo vang lên:


  • Dương đệ! Là đệ vừa ngâm khúc này sao?

Ngước mắt nhìn lên, hắn bắt gặp một tốp thiếu niên tầm tuổi mình, đi trước là
một tiểu cô nương trông rất xinh xắn, nước da mềm mại, trắng nõn, mặc một bộ y
phục màu xanh lục có chút nhàn nhạt. Hắn nhận ra đây là Trần Thảo Linh, con
nuôi của thúc phụ hắn, vì thúc phụ này không có con cái, nên càng yêu chiều
tiểu cô nương đang đứng trước mặt hắn nhiều hơn. Mà tiểu cô nương này sớm đã
tỏ ra thông minh phi phàm, tính cách lại hiền lành, luôn đối tốt với Trần
Khánh Dương trước đây.

Lúc này, Trần Thảo Linh đang nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi.


  • Linh tỷ! Đúng là ta vừa ngâm, chẳng hay, lời lẽ có chút lỗ mãng, mong tỷ bỏ
    qua – Khánh Dương hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhìn Thảo Linh khẳng định.

Vốn khi nãy hắn ngâm chỉ mình hắn nghe, không ngờ được tu vi của đám người kia
cũng không thấp, đều nghe lọt hết từng từ. Vài tiểu cô nương còn ra ý mến mộ
người nối thi khúc, nhưng lúc này thấy bản thân kẻ đó chỉ là một gia nô cỏn
con, hơn nữa lại là tên phế vật Trần Khánh Dương thì sự khinh bỉ đều thể hiện
rõ ra trên nét mặt.


  • Dương đệ! Thật không phụ công ta chỉ giáo cho ngươi mà! – Thảo Linh nở một
    nụ cười duyên dáng vừa lòng.

Trước đây, nàng nhiều lần chỉ giáo cho Khánh Dương biết mặt chữ, thấy tên nhóc
này hiếu học nên cũng lén cho hắn mượn vài quyển kinh thư, nhưng hắn đều tỏ ra
ngốc nghếch không thông, không ngờ hiện tại lại có thể nối vần xuất ra một bài
thơ hoàn chỉnh đến như vậy, trong lòng có chút mãn nguyện.


  • Hừ! Một tên gia nô bần tiện mà cũng dám nối thơ của của Thảo Linh tỷ sao?
    Xem ta trị cái miệng thối của nhà ngươi thế nào! – Một thiếu niên bước ra từ
    đám người.

Khánh Dương nhận ra kẻ này, hắn là Trần Bạo Lôi, trên danh nghĩa là em cùng
cha khác mẹ với Khánh Dương, nhỏ hơn Khánh Dương 6 tháng tuổi, tính tình bá
đạo, cũng nhỏ nhen, nhưng quyết đoán, có thực lực, hắn cùng mẹ hắn là Trần phu
nhân Đồng Bảo Vi rất hay gây khó dễ cho Khánh Dương. Giờ lại đúng lúc hắn đang
định buông lời tâng bốc mấy câu ngâm của Trần Thảo Linh thì lại bị Khánh Dương
qua mặt, nên bực tức muốn trị cho người anh cùng cha khác mẹ này một bài học.

Thấy bộ dạng của Bạo Lôi không ổn, Thảo Linh liền ngăn lại:


  • Thôi được rồi! Đều là huynh đệ, ngươi không nên làm vậy! Huống hồ là Dương
    đệ nối rất hay, ý thơ cũng tuyệt nữa.


  • Được, nếu tỷ đã nói vậy thì đệ tha cho hắn lần này, nhưng hắn phải ngâm
    được khúc khác, nếu không chứng tỏ hắn nhận vơ mà thôi! Bất tài như hắn thì
    làm sao mà nối được!


Khánh Dương nghe vậy, một cỗ hỏa khí bốc lên ngùn ngụt trong bụng, hắn không
thể để kẻ khác ức hiếp thêm được nữa, trước giờ Thảo Linh vẫn hay bảo vệ hắn
khỏi những sự việc như thế này, có điều, hắn đâu phải Trần Khánh Dương của
trước kia nữa, liền đáp:


  • Được thôi! Chủ đề là gì vậy Bạo Lôi đệ đệ! – Khánh Dương trong bụng tuy bực
    tức, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, có điều, hắn nhấn mạnh hai chữ “đệ đệ”.


  • Hừ! Giỏi cho ngươi! Nếu ngâm được 4 câu thôi ta cũng sẽ gọi ngươi bằng lão
    lão! – Bạo Lôi cười gằn, hắn không tin rằng Khánh Dương có thực lực đó.


Nhìn một vòng, hắn liền ra đề - Vậy thì...khi nãy Thảo Linh tỷ vịn đào hoa
viên, hiện tại cho ngươi một chút chút thôi, kẻo lại trách ta ra đề khó quá,
đề ra là Đào Hoa.

Khánh Dương mỉm cười, lần này thì tên Bạo Lôi kia chết chắc, liền nói:


  • Được! Đào Hoa à! Nếu không ngâm được thì ta gọi ngươi bằng tổ sư gia! Có
    điều, súc miệng chuẩn bị gọi 2 tiếng lão lão đi đệ đệ! Hiện tại thì lấy đinh
    khoét rộng lỗ tai ra mà nghe đây:

“Đào hoa liêm ngoại đông phong nhuyễn
Đào hoa liêm nội thần trang lãn
Liêm ngoại đào hoa liêm nội nhân
Nhân dữ đào hoa cách bất viễn”

Ngâm xong, Khánh Dương cười cười đưa mắt nhìn khắp những cặp mắt đang tròn xoe
kia. Không khí ngày càng nặng nề, bốn bề không gian chỉ có tiếng chim và gió
xào xạc. Bạo Lôi nuốt khan mấy lần, đang không biết phải đối phó thế nào thì
Khánh Dương lại cất to giọng ngâm tiếp một mạch:

“Nhân dữ đào hoa cách bất viễn
Đông phong hữu ý yết liêm lung
Hoa dục khuy nhân liêm bât quyển
Đào hoa liêm ngoại khai nhưng cựu
Liêm trung nhân tỉ đào hoa sấu
Hoa giải liên nhân hoa diệc sầu
Cách liêm tiêu tức phong xuy thấu
Phong thấu liêm lung hoa mãn đình
Đình tiền xuân sắc bội thương tình
Nhàn đài viện lạc môn không yểm
Tà nhật lan can nhân tự bằng
Bằng lan nhân hướng đông phong khấp
Thiến quần thâu bạng đào hoa lập”

Xong đoạn, Khánh Dương làm bộ đĩnh đạc cúi xuống lấy bầu nước mà hắn vẫn đeo
bên mình để phòng những khi khát lên, mở bầu, uống một ngụm cho thanh giọng,
như thể thi nhân đang say sưa với trời đất, không để ý rằng từ cánh cửa nối
liền hoa viên và hậu viên đang lúc nhúc những người, có trẻ con, có người lớn,
nhiều kẻ còn cầm trên tay trúc giản, đều đang tròn mắt nhìn vào hắn kinh ngạc.

Đoạn, Khánh Dương lại hắng giọng ngâm tiếp:


  • E hèm... “Đào hoa đào diệp loạn phân phân
    Hoa trán tân hồng diệp ngưng bích
    Vụ khóa yên phong nhât vạn chu
    Hồng lâu chiếu bích hồng mô hồ
    Thiên cơ thiêu phá uyên ương cẩm
    Xuân hàm dục tỉnh di san chẩm
    Thị nữ kim bồn tiến thủy lai
    Hương tuyền ảnh trám yên chi lãnh
    Yên chi tiên diễm hà tương loại
    Hoa chi nhan sắc nhân chi lệ
    Nhược tương nhân lệ tỉ đào hoa
    Lệ tự trường lưu hoa tự mỵ
    Lệ nhãn quan hoa lệ dị can
    Lệ can xuân tận hoa tiều tụy
    Tiều tụy hoa già tiều tụy nhân
    Hoa phi nhân quyện dịch hoàng hôn
    Nhất thanh đỗ vũ xuân quy tận
    Tịch mịch liêm lung không nguyệt ngân.”

Một tràng thơ dài tuôn ra khiến khắp đám người đang kinh ngạc kia, thực ra
không phải Khánh Dương tự ngâm được, mà là bài thơ của Lâm Đại Ngọc trong hồi
70 của truyện Hồng Lâu Mộng mà hắn đã đọc ở kiếp trước, hiện tại có chỗ hữu
dụng.


  • Thế nào đệ đệ? Không tệ chứ?

Khánh Dương mải ngâm mà ngồi luôn xuống thớt củi lúc nào không biết, đang vắt
chân như thể một thi nhân xuất khẩu thành thơ, tâm đắc với đời, buồn lệ hồng
nhan, sầu cho cánh hoa, lúc này mới ngước mặt lên hỏi Bạo Lôi.

Ngoài mặt làm bộ không có gì nhưng trong lòng Khánh Dương chợt đánh thót một
cái, không hiểu đám người kia từ đâu chui ra, đứng khắp một dãy hành lang còn
không đủ, nhiều kẻ tựa cột, nhiều kẻ lại đứng xuống cạnh đống củi hắn vừa chẻ,
tất cả đều tròn xỏe đôi mắt mà nhìn chòng chọc vào Khánh Dương. Bất ngờ trong
đám người đó, có một nam nhân tầm 16-17 tuổi bước ra, trên tay vẫn còn cầm
trúc giản, tay còn lại đặt sau lưng, cất giọng:


  • Vũ vô kiềm tỏa, năng lưu khách.

Khánh Dương hiểu ngay, những kẻ này muốn nắn gân hắn đây mà. Câu đối này, kiếp
trước Khánh Dương cũng đã từng đọc qua, là của Tán bị công thần lễ bộ thượng
thư Đàm Thận Huy đã ra vế đối cho học trò. Thực sự là rất khó, có thể dùng để
xem nhân cách của một con người.

Dịch nghĩa là “mưa, dù không xích không khóa, cũng có thể giữ chân khách ở
lại”. Đáp lại vế đối này mà chỉ cần sơ ý một chút là có thể tự mình vả vào
miệng mình chứ không gì hơn.

Theo những gì hắn đã đọc ở tiền kiếp, có người đối là “sắc bất ba đào, dị nịch
nhân” (sắc đẹp dù chẳng phải sóng gió, cũng dễ làm người ta chìm đắm) thì tỏ
rõ là người đó học thức uyên thâm, nhưng lại sẽ bị sắc dục phá tàn sự nghiệp.
Quả nhiên, người đó đã làm đến Lễ bộ thượng thư kiêm Hàn lâm viện thị độc,
nhưng vì mê đắm cô gái ở kinh thành mà đến ô danh bại giá. Có người khác lại
đối là “Nguyệt hữu loan cung, bất xạ nhân” (trăng có cung loan mà không bắn
người), thì người này chứng tỏ bản tính lương thiện, không làm cao, nhưng lại
trung hậu, thực tế thì đỗ Bảng nhãn Tiến Sĩ.

Lục lọi một hồi, Khánh Dương không thể tìm ra câu nào đối khớp, đánh quyết
định tự thân vận động, bởi nếu không thì hắn cũng chỉ là hạng xoàng mà thôi,
vay mượn nhiều rồi, hẳn phải tự lập, liền đáp:


  • Xà hữu long hình, bất đảo thiên!

Khánh Dương dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn vào người kia, câu đáp của hắn nghĩa
là “rắn trông giống với rồng, nhưng không thể khuấy động được trời”. Ngụ ý
người kia không chỉ là một câu đối bình thường, mà tỏ ra uy thế của bản thân
và đồng đội, ý nói đám người Bạo Lôi không cần phải làm gì nhưng vẫn có thể
tùy ý đày đọa Khánh Dương, vì người đó chính là một đồng học của Bạo Lôi trong
đám học trò mà Trần Gia Trang bồi dưỡng, đương nhiên về phe Bạo Lôi, đem một
vế đối khó ra hòng làm bẽ mặt Khánh Dương.

Thế nhưng Khánh Dương cũng không vừa, người kia muốn thể hiện bản thân, thì
hắn lại ngược lại, giấu nhẹm bản thân đi mà công kích trở lại, ngụ ý nếu không
phải là rồng thì đừng có mà đặt điều đòi chọc trời khuấy nước. Mà bản thân hắn
cũng tên là Khánh Dương, có nghĩa là “mặt trời rực rỡ” thì chẳng phải Khánh
Dương tự xưng là trời còn gì! Đám người kia “tuổi” gì mà đòi chọc ngoáy hắn.

Nghe Khánh Dương nói vậy, người kia thoáng chốc kinh hãi, liền cúi đầu chịu
thua nói:


  • Tại hạ có mắt mà không thấy Thái Sơn! Tâm phục khẩu phục! Xin cáo từ Khánh
    Dương tiền bối!

Đoạn lui lại trong đám học trò đang nhốn nháo. Những đồ sư có mặt tại đó đều
trợn mắt, đổ cả mồ hôi. Không ngờ tên gia nô này văn thơ lưu loát, lại có thể
nhanh như vậy đáp đòn một câu hóc búa, mà lại còn xuất khẩu cuồng ngôn, bá
đạo. Những đồ sư này đều kinh ngạc tự hỏi không biết ai có thể đào tạo ra một
tên học trò kinh hoàng như vậy. Những lời xì xầm còn chưa dứt thì lại có một
học trò khác bước ra:


  • Lôi động Trần Gia! (sấm đánh xuống Trần Gia làm oanh động)

Câu này cũng có ý đề cao thủ lĩnh của đám học trò đó, ý nói chỉ có Bạo Lôi mới
có đủ tư cách để gây oanh động tại chỗ này. Nhưng khổ nỗi, cỡ như người trước
ra một vế kinh thiên động địa như vậy còn không làm gì được Khánh Dương, thì
tên này lại càng không đủ tuổi. Khánh Dương đáp ngay khi lời vừa dứt:


  • Dương bao thiên hạ! (mặt trời bao trùm cả thiên hạ, bảo hộ trời đất)


  • Ám hạ vật dương! (dương vật là thứ thô thiển, dương là súc vật bần tiện) –
    Một kẻ khác lẫn trong đám học trò hét lớn, câu này muốn hạ nhục Khánh Dương
    một cách tục tỉu.


  • Quang thượng minh nguyệt! (ánh sáng ở trên cao trong treo như mặt trăng)


  • Súc sinh hạ đẳng... – Một thân hình lướt ra quát lớn, nhưng chưa hết câu
    thì Khánh Dương cũng đứng bật dậy quát trở lại:


  • Nhân diệt thượng thần! – Khánh Dương nhận ra kẻ này chính là tổng quản Lý
    Công, oán cũ thù mới nên Khánh Dương không cần phải nể nang gì cả, trước bao
    nhiêu người, để xem hắn dám làm gì mình.


  • Ơ....


Lý Công á khẩu. Khi nãy đang quát tháo mấy gia nô ở phía nhà bếp thì đột nhiên
nghe nhộn nhạo bên này nên hắn mới qua xem thử. Thấy một đám sư đồ tập trung
lại nghe được Khánh Dương xuất khẩu lời lẽ coi trời bằng vung, lại còn sỉ vả
ngược lại đám đệ tử Trần Gia khiến hắn vô cùng khó chịu, xông ra định chửi
bới. Ai ngờ mới nói có 4 chữ đã bị uy ngôn của Khánh Dương đè bẹp, trong
khoảnh khắc hắn quên luôn việc định làm mà ú ớ không thành tiếng.

Sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, từ đồ sư cho tới học trò đều nín thinh,
không còn ai dám lên tiếng nữa. Ngay cả những câu tục tĩu, hạ thấp nhân phẩm
của hắn mà hắn đáp trả lại đòn nào ra miếng đó, thì tất cả đều á khẩu. Duy chỉ
có một mình Thảo Linh, sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, vừa rồi hộp, vừa lo
lắng, đến lúc này thì mừng thay cho Khánh Dương, không ngờ bị đối xử tệ bạc,
không được đi học, không thể tu luyện mà lại có thể đưa ra một cỗ chí khí ngút
trời tới như vậy.

Mới đầu hắn có ý xưng trời, thì kết thúc hắn còn đòi đánh bại cả Thần Cấp, thế
chẳng phải là coi trời bằng vung sao. Tư thế hắn đứng bây giờ mới hiên ngang
làm sao, dù chỉ là một tên nhóc 14 tuổi đầu mà lại có thể toát ra cỗ uy thế
như một cao thủ Thần Cấp, coi trời đất chỉ là trò chơi. Nàng mỉm cười định lên
tiếng thì một người chạy ra cắt ngang.


  • Ôi! Khánh Dương! Ngươi làm gì vậy? Mau, mau xin lỗi tổng quản, xin lỗi các
    vị đồ sư mau! – Người này là Lý Kinh Vân. Lay lay áo Khánh Dương xong, nàng
    quay về phía đám người kia, cúi đầu liên tục – Nhi tử nhỏ dại, là vì ta dạy dỗ
    không tốt, để kinh động hôm nay, ta xin chịu trách nhiệm tất cả, cúi xin Lý
    tổng quản và các vị đồ sư rộng lòng lượng thứ!

Lúc này, nghe Lý Kinh Vân nói vậy, những đồ sư có mặt tại đấy lại được dịp đổ
mồ hôi ướt hết cả lưng áo. Không ngờ một tỳ nữ lại dạy ra đứa con bất phàm thế
này, ai nấy trợn trừng trừng, đôi mắt chỉ chực rơi luôn ra bên ngoài. Khánh
Dương nhìn một lượt, vạt áo, gấu quần mẫu thân hắn sũng nước, đôi tay tím tái
lại, thì hắn cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Trời đã cuối mùa Thu, chuyển dần sang Đông, nước đã lấm tấm đóng băng, nhưng
bọn người kia bắt thân mẫu hắn phải giặt một núi y phục bằng nước lạnh mà
không cho đun ấm lên. Trong lòng Khánh Dương chợt dâng lên một nỗi xót xa, mà
trong phút chốc lại hóa thành lửa hận khiến đôi mắt hắn đỏ ngầu, từ từ nhìn về
phía những tỳ nữ khác vừa chạy tới đằng sau Lý Công.


  • Này! Bỏ việc thì tối nay mẫu nhi ngươi nhịn đói nhá! Mau trở lại! – Một
    giọng the thé cất lên, ngay sau đó là một trưởng quản tỳ nữ béo mập lạch bạch
    chạy ra. Thân hình quá khổ mà lại lùn tịt của tì nữ này trông xa hẳn làm người
    khác phải lầm tưởng rằng đó là một con heo biết nói.

Ả tỳ nữ vừa dứt lời thì nắm lấy tay Lý Kinh Vân giật mạnh khiến bà ngã nhoài,
một tay bà khi nãy đang nắm áo Khánh Dương khiến áo hắn, vốn làm từ những gấu
vải thừa từ những bao thóc đã mục nát lắm rồi, chỉ cần có một lực nhẹ này là
tung bay như một lá cờ trong gió.


  • Xoạc.... – Một tiếng rách vang lên, cả cái bao tải trên người Khánh Dương
    rơi xuống đất, để lộ thân hình mảnh khảnh nhưng lại có phần rắn chắc, thấp
    thoáng ẩn hiện những múi cơ của người lao động nặng nhọc thường xuyên, đang
    hiên ngang đứng giữa cơn gió lạnh.

Một bàn tay bóp chặt lấy cổ tay của ả heo mập đang còn giữ lấy tay Lý Kinh Vân
kia, kèm theo một tiếng gằn trầm như cọp ngâm:


  • Bỏ ra!


  • Á à! Muốn làm gì? Muốn giết người à? Bớ người ta giết người rồi! Chết người
    rồi! Bớ người ta! Cứu! Lý Tổng quản cứu! – Mụ heo mập vẫn không buông tay Lý
    Kinh Vân mà lại la lớn.


  • TA NÓI BỎ RA! – Giọng gằn gay gắt hơn, nhấn mạnh từng từ. Đối với hắn thì
    cho dù là có bị đày đọa thêm một chút cũng không sao, nhưng thấy mẫu thân bị
    kéo ngã như vậy, tâm hồn hắn lập tức biến thành con mãnh thú.


  • Á á chết người rồi!!!!.... – Mụ heo mập vẫn quyết không buông, lại còn la
    lớn hơn, vu không trắng trợn.


  • Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Vẫn là tiếng mụ heo mập, nhưng lần này thì kinh
    hoàng, váng khắp cả Trần Gia Trang.


Mọi người còn chưa kịp định thần thì đã thấy mụ heo mập ôm cánh tay giập nát
tím tái, lại còn vẹo hẳn sang một bên. Đúng điều tôi đang nói đấy, nó đã bị
bóp nát như một miếng phô-mai.


  • Súc sinh! Xem ta trừng trị tên tạp chủng nhà ngươi!

Một tiếng quát vang lên, kèm theo đó là một thân ảnh nhảy vọt tới. Lý Công nãy
giờ đừng một bên quan sát chỉ chờ cơ hội, không ngờ trời đưa cho hắn cơ hội
lớn thế này, sao không nhân đó mà trừ đi mẫu nhi Lý thị, hẳn là hắn sẽ được
Trần phu nhân trọng thưởng.

Nghĩ vậy Lý Công liền tung quyền ấn về phía Khánh Dương. Hắn đã đạt Tầng 2
Trung cấp Vũ Sư nên đã có thể tụ kình hóa ảnh, tạo ra một hư ảnh quyền ấn nửa
thước bay về phía Khánh Dương. Có điều, ngoại trừ lão Bạch và bản thân Khánh
Dương ra thì không ai biết Khánh Dương đã đạt Tam tầng Trung Cấp Cao Vũ Sư. So
công lực của Vũ Sư với Cao Vũ Sư thì khác nào đáp trứng gà vào phiến đá.

Lúc này, Khánh Dương đang đỡ Lý Kinh Vân lên, cảm thấy có luồng kình lực áp
tới, nhanh như chớp, hắn xoay người, lấy thân ra đỡ lấy một đòn của Lý Công mà
chắn hết những kình lực bạo phát, không để ảnh hưởng tới mẫu thân.


  • Bùng....

Một tiếng nổ vang lên, luồng quang mang vàng nhạt tỏa ra như khói rồi biến
mất. Lý Kinh Vân vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, đưa mắt nhìn
quanh. Mọi còn lại đều nâng vạt áo lên che mặt, đinh ninh rắng máu sẽ bắn tung
tóe. Riêng Thảo Linh giật mình thất thần, nàng muốn cản lại đòn vừa rồi, nhưng
không ý thức được sự bất ngờ như vậy, dù có tu vi đủ dùng. Nhưng hầu hết đều
lầm, chẳng có gì xảy ra cả.

Khánh Dương từ từ nhìn thẳng vào mắt Lý Công. Đôi mắt hắn vằn lên những tia
máu, hắn đã nương tay, nhưng đám người kia quyết không để mẫu nhi hắn sống. Đã
vậy, con thú trong người Khánh Dương lập tức trở nên cuồng bạo.

Tuy nói là hóa thú nhưng Khánh Dương vẫn ý thức được việc phải ẩn giấu tu vi,
nếu không thì con đường sau này của hắn sẽ rất khó đi. Bởi vậy hắn không dùng
Phá Sơn Ấn mà lại dùng kỹ năng khác. Đưa tay trái lên nhanh như chớp, Khánh
Dương bắt lấy quyền thủ của Lý Công vẫn đang đặt trên ngực mình, tiếp đó chân
phải lùi ra sau, lấy chân trái làm trụ, vung một quyền từ tay phải vào thái
dương Lý Công.

Phản xạ của Lý Công cũng rất nhanh, liền đưa tay trái lên chặn đòn của Khánh
Dương, dù sao hắn cũng là người tu luyện, đâu nhanh như vậy đã trúng đòn.
Nhưng hắn lại lầm một lần nữa, quyền đó chỉ là giả chiêu, Khánh Dương lập tức
rút tay phải về sau, tạo đà phang chéo một ống quyển lên phần sườn non đối
thủ.


  • Rốp! Hự...ự... – Lý Công phun một ngụm máu lớn. Hắn trúng đòn vào ngay
    xương sườn thứ 10 bên trái, kình lực thâm nhập vào phổi tim gan thận, phá nát
    nội tạng, mà chỗ xương sườn bị đánh trúng cũng gãy lìa, cắm luôn vào tim. Lý
    Công ngã vật ra đất, co giật mấy cái rồi im hẳn.

Một màn này khiến Lý Kinh Vân sững sờ ngồi bệt xuống đất, còn mọi người xung
quanh đều đứng trân trân, không nghĩ là Lý quản gia không chịu nổi lấy một
chiêu sơ sài của tên tiểu tử Khánh Dương này. Về phần Khánh Dương thì hắn đứng
đấy, lạnh lùng nhìn xác kẻ địch, hiên ngang như một dũng tướng vừa đơn giản
đánh tan quân thù.

Trong một đình viện phía sau Trần Gia Trang, lão Bạch ngồi chơi với Tiểu Miêu
và Hoàng Tuyết. Việc xảy ra lão cũng đã âm thầm dùng thần trí quan sát tất
thảy.


  • Haiza! Đúng là Long thì không phải Xà! Đã thịnh nộ đến thế vẫn có thể ẩn
    giấu tu vi, này, các ngươi nói xem, tên tiểu tử này có thể tiến đến bước nào?

Lão Bạch nói tới Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết. Tay lão thì lúc lắc một cọng cỏ,
Tiểu Miêu cứ thế đuổi bắt chẳng quan tâm tới lời lão Bạch nói, còn Hoàng Tuyết
thì nhìn lão gật gật như kiểu đồng ý điều gì.

Tiện thể nhìn luôn Tiểu Miêu lúc này đã lớn cỡ con mèo nhỡ, lạnh lợi hơn
trước, đang đuổi bắt cọng cỏ trên tay lão Bạch liên hồi. Còn bản thân Hoàng
Tuyết cũng có chút gì đó lớn ra một chút để từ lần tọa trấn trong hang thỏ
trước đây.

Lúc này, Hoàng Tuyết khẽ khép mi lại, trông như thể đang tận hưởng những cơn
gió lành lạnh mang theo hơi thở của mùa đông sắp tới mà lay động mấy khóm trúc
gần đó. Thi thoảng có một chiếc lá lìa cành, khẽ phiêu liêu khám phá vùng đất
mới, theo gió bay xa....


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #10