Người đăng: dragonf4393@
Nhóm người Thanh Vân Trấn hiện đã nhận phòng. Mỗi phòng sắp xếp cho 3 người,
đều có đầy đủ tiện nghi cùng 3 chiếc giường nhỏ kê sát nhau trong một góc. Căn
phòng cũng không lớn lắm, chủ yếu là để cho những tân đệ tử trú chân trước
ngày tranh đấu mà thôi, cũng còn một công năng khác là để tiếp khách từ xa
tới.
Đám tân đệ tử hiện tại ở tạm khu kí túc xá này, đợi khi đã phân hạng xong thì
lúc đó mới chia ra, 100 đệ tử được vào làm đệ tử chính thức thì sẽ được đến ở
một khu biệt chuyên biệt khác nằm cạnh trung tâm của Hồng Vũ Môn, còn những đệ
tử ngoại môn thì lại chuyển sang một quần thể kiến trúc khác nữa, là kí túc xá
của đệ tử ngoại môn.
Đương nhiên là khu biệt xá nội môn sẽ tiện nghi khác hẳn với khu kí túc xá
ngoại môn rồi, mà tất cả đều là dựa theo năng lực của mỗi người mà thôi. Riêng
những linh giả quý hiếm thì vẫn phải thượng đài tranh hạng, nhưng sau đó thì
không cần biết là nằm ở hạng bậc nào, cũng đều trở thành đệ tử nội môn chính
thức cả.
Nhưng điều mà Trần Khánh Dương quan tâm lúc này chính là những nhóm tân đệ tử
mà hắn trông thấy tại bãi đáp, đều có năng lực biểu hiện ra bên ngoài không
kém gì tên Tiêu Phong. Có nghĩa là chính bản thân hắn nếu giao đấu thì cũng
còn chưa biết thắng bại ra sao chứ đừng nói tới nhóm người Trần Gia Trang mà
hắn đã dùng chiến thuật tổ hợp để đưa vào. Đây là một tình huống cực kì bất
lợi cho nhóm Trần gia. Suy nghĩ miên man một hồi, đành tặc lưỡi thở dài:
Thấy Trần Khánh Dương thở dài, Vi Văn Động lúc này đang hào hứng nhìn tới nhìn
lui bên ngoài cửa sổ liền quay lại hỏi:
Thân huynh, có việc gì mà lại làm cho thân huynh não về vậy a?
Hừm, không có gì, ta những muốn cả 13 người chúng ta đều vào hàng đệ tử nội
môn, có điều, xem ra đấu hạng lần này thì khó nói rồi!
Không sao cả thân huynh à! Hiện tại có ta, Vi Văn Động cùng với Minh Nguyệt
là tuyệt đối được vào, còn thân huynh, Thảo Linh Tỷ, Lực Minh huynh đệ đều có
thể đánh thắng, mà mấy người Tiêu Phong, Xích Tiểu Tước, Đồng Thiết Hổ cũng
không hề yếu, nhưng vậy là Thanh Vân Trấn chúng ta nắm chắc được 9 người rồi
đó sao! – Sáng Minh Bảo cười cười quay lại nói.
Cũng không hẳn, lúc ở bãi đáp, ta đã thấy những nhóm kia, cũng có nhiều kẻ
có tu vi, khí phách không kém tên Tiêu Phong lắm đâu! Trận này quả thực khó
nói! Hơn nữa, ta cũng không thể ra tay can thiệp vào chiến thuật gì được
nữa...Haiz...
Thân huynh à thân huynh! Mọi người đến được đây đã là tốt lắm rồi, cần gì
phải nghĩ ngợi nhiều làm gì nữa chứ! Nào, trời cũng tối rồi, chúng ta xuống
tìm gì ăn đi!
Mấy đệ cứ đi đi, hiện tại ta có việc một chút, lát nữa lấy hộ ta cái bánh
bao lớn là được.
Vậy bọn đệ xuống mua liền mấy cái bánh lên cùng dùng ha!
2 người Sáng Minh Bảo cùng Vi Văn Động lục tục bước xuống những bậc tam cấp
kéo dài xuống phía dưới chân đồi. Vì căn phòng này nằm ở lưng chừng đồi cho
nên trông dáng bộ bọn họ cũng tương đối vất vả.
Cũng may là trước đó bị Trần Khánh Dương dắt cho chạy vòng vòng bên trong Trần
Gia Trang, cho nên hiện tại tuy có chút thở dốc nhưng họ vẫn còn đủ sức để
cười chứ không giống đám đệ tử tới từ những thành trấn khác hiện tại đang nhăn
mặt đứng ngồi phía dưới thang đá.
Còn một mình trong tư phòng, Trần Khánh Dương lúc này mới dùng thần thức kiểm
tra xung quanh một lượt, đoạn ngồi tĩnh tọa trên một chiếc giường, nhắm nghiền
đôi mắt lại, chìm đắm trong lĩnh ngộ mộc hệ. Xung quanh thân hắn có một luồng
quang mang màu lục nhạt rất nhỏ, chợt ẩn chợt hiện.
Trần Khánh Dương muốn tranh thủ một chút thời gian ít ỏi để bổ sung, hoàn
thành được Thiên Tàm Kỹ tới mức càng tinh diệu càng tốt, bởi thứ hắn sáng tạo
ra rất có tiềm năng cả về mặt y học, mà cũng có cả tác dụng lớn trong việc
giao chiến. Giăng một mảnh tơ mỏng như sợi tóc đó xuống đất là có thể lập thức
khống chế được cả một khu vực rộng lớn, hơn nữa, cái gì có thể cứu người được
thì có nghĩa là nó cũng có thể giết người được, cho nên hắn muốn nghiên cứu
sâu hơn về Mộc hệ khí lực.
Bên ngoài thì chỉ trong một chốc mà trời đã sẩm tối, bởi mùa đông cho nên thời
gian được chiếu sáng của mặt đất sẽ ngắn hơn mùa hè rất nhiều. Mặt trời rất
mau đã khuất bóng dưới đường chân trời xa xa, nhường lại ngôi vị cho những
chòm sao trên dải ngân hà tỏa sáng lấp lánh. Bỗng nhiên bên ngoài có nhiều
tiếng hô lớn nối tiếp nhau:
Liền đó, một tia chớp lấp lánh những quang mang vàng óng từ trên rất cao xẹt
xuống, rất mau đã thâm nhập vào bầu trời bên trên những dãy kiến trúc trùng
trùng điệp điệp của Hồng Vũ Thành. Dựa trên đôi cánh lớn lấp lánh dưới ánh
sao, ai cũng biết đây là một con thú điểu, nhưng tốc độ của nó quá nhanh khiến
cho những đệ tử ngoại môn không cách gì kịp trở tay.
Một tiếng động lớn vang lên, liền đó thì một căn nhà 2 tầng bên dãy kiến trúc
kí túc xá liền đổ sập xuống. Cũng may là lúc này chẳng còn mấy người tân đệ tử
còn ở lại, tất cả hầu như đều đã xuống dưới thưởng thức những món mới lạ được
bày bán ngay tại một dãy phố bên ngoài tường bao của khu kí túc xá.
Người bên ngoài nhốn nháo dáo dác nhìn xem là sự kiện gì. Chưa ai định thần
được rằng đây là một cuộc tấn công nhằm vào khu kí túc xá, vì với lực lượng
hùng hậu của Hồng Vũ Môn thì dễ gì mà lại để cho kẻ khác có thể tiến vào được.
Lại những tiếng đổ vỡ vang động cả một khu vực. Đệ tử ngoại môn của Hồng Vũ
Môn lúc này đã kéo đến một vòng vây trùng trùng điệp điệp. Bên dưới thì đông
nghẹt hết những lối đi toàn là người mặc giáp phục, đem giáo dài kiếm nhọn
thành hàng ngũ chỉnh tề tức tốc băng theo những con đường rộng mà tiến về vị
trí giao tranh.
Bên trên những nóc nhà thì những đệ tử có tu vi Vũ Soái trở lên đều thi khiển
lăng không mà bay tới rất nhanh. Trong phút chốc, đã có mấy lớp đệ tử lăng
không xông tới khu kí túc xá. Khói bụi mù mịt, nhưng vẫn chưa ai biết là đang
phải đối mặt với thứ gì, chỉ biết nó là một con linh thú điểu mà thôi.
Là Hoàng Kim Thiên Linh Điểu!
Không xong! Là Linh Điểu Thượng cấp tu vi!!!
Tiếng người hô váng lên thông báo giữa những âm thanh sụp đổ liên hồi của
nhiều tòa kiến trúc, dãy trên cao sụp kéo theo dãy bên dưới sụp, chảy dài
xuống như một cơn lũ cuốn gồm toàn là cột kèo, mái nhà, gạch đá bắn tứ tung,
hỗn loạn. Lấp lánh quang mang vàng giữa những hỗn loạn đó chính là cánh mà một
dải lông dựng đứng trên đầu của con thú điểu kia đang liên tục đập tan từng
cụm nhà một.
Oác!!!!
Mau thông báo các trưởng lão! Chúng ta ở lại cầm chân con nghiệt súc này!
Huynh đệ! Sát!!!!!
Sát!!!!!
Trên trời dưới đất đều vang dội những tiếng xung phong tràn ngập sĩ khí của
Hồng Vũ Môn đệ tử. Tuy họ biết là thứ kia rất mạnh, cả mấy ngàn người bọn họ
đều không phải là đối thủ, nhưng buộc phải cầm chân nó lại đợi những trưởng
lão nội môn tới giải quyết.
Con thú điểu thì liên tục nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, vung đôi cánh rộng
tới 80 trượng của nó ra mà vùng vẫy giữa quần thể kiến trúc kia, xô đám kiến
trúc đó thành một bãi tan hoang. Có điều lạ là nó không hề sử ra sát chiêu, mà
lục tìm như thể là đang tìm kiếm một cái gì đó. Chỉ khi những đệ tử lăng không
xông tới thì mới dùng đôi cánh, quạt ra những đợt kình phong như vũ bão là bắn
họ ngược ra xa.
Ầm Ầm....
Những người kia mau tản ra!
Một đệ tử ngoại môn mặc chiến bào lấp lánh ánh bạch quang thấy mấy đệ tử khác
va vào những nóc nhà gần bên dưới đám đông liền ra lệnh cho những đám đông
đang tò mò nháo nhác bên dưới di tản, tránh tổn thất về người.
Con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu kia lục tìm thêm một lúc nữa, rồi lôi trong đống
đổ nát ra một thứ gì đó trăng trắng, liền quắp luôn vào một chân, đoạn vỗ cánh
bay lên cao. Những đợt kình phong từ đôi cánh khổng lồ kia thổi những bụi và
tuyết mù mịt, xô đổ luôn cả một khu vực kiến trúc còn nguyên vẹn, thậm chí cả
bên phần kí túc xá dành cho nữ nhân cũng bị liên lụy mà nối đuôi nhau sụp hết
một phần tư.
Đệ tử Hồng Vũ Môn tụ tập đông như vậy nhưng không thấy những ảo ảnh chưởng khí
là bởi vì con thú điểu kia quá mạnh, nó thổi bay hết tất cả mà thậm chí họ còn
chưa vào tầm xuất chiêu nữa.
Một màn này có thể nói là giống hệt với Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung,
không gì ngăn trở. Một chốc sau, mấy vị trưởng lão đã có mặt, nhưng con thú
điểu thì đã biến đi đâu mất. Nhìn thấy một đống ngổn ngang lộn xộn hết nửa
ngọn đồi, trưởng lão Lăng Bạch Vân giận đến mặt mày tím tái, giẫm chân đánh
rầm một cái xuống nền đất khiến cái sân trong khu kí túc xá lõm xuống một hố
rộng tới mấy thước, nghiến răng mà quát:
Hừ! Các ngươi canh gác như vậy đấy hả? Thật là toi cơm đi mà! Hồng Vũ Thành
là nơi mà bọn nghiệt súc kia muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Lại còn khuấy
đảo cả một khu như thế này nữa! Hầy! Ta thật tức chết đi mà!
Bẩm trưởng lão, con Hoàng Kim Thiên Linh Điểu này sải cánh tới trên dưới 80
trượng, e là đã đạt tới cấp bậc Hậu kì Tam giai Thượng cấp, chúng đệ tử xông
lại đều bị nó hất ra xa, có tới 400 người bị thương, thực không thể làm gì nổi
nó ạ!
Hừ! Không đánh được mà cũng không cẩm chân nó nổi sao? Hừ! Đồ ăn hại!
Đám đệ tử ngoại môn bị trưởng lão Lăng Bạch Vân mắng nhiếc, đều cúi đầu im
lặng, chỉ trách tại tu vi không đủ để chơi một trận với con nghiệt súc kia mà
thôi. Thấy vậy, một vị phụ nhân cũng mang chức trưởng lão, mặc mặc một chiếc
chiến bào màu vàng lấp lánh mới trầm giọng nói:
Thôi nào! Chúng đã làm hết sức mình rồi, hiện tại điểm danh tân đệ tử, hi
vọng là không có thiệt hại vì về người. Ta thấy, con thú điểu kia tập kích là
có ý đồ riêng, không hẳn là đám tông môn khác tấn công được.
Hừm! Vậy mau cho người điều tra về việc này, ngay lập tức!