Đáp Cánh.


Người đăng: dragonf4393@

Đội hình 4 con Hoàng Kim Điểu chở nhóm tân đệ tử từ Thanh Vân Trấn đã tiến tới
một khu vực rộng lớn. Bên dưới, những kiến trúc đồ sộ, nguy nga từ từ hiện ra.
Có thể nhìn thấy một bức thường thành cao 30-40 trượng, sừng sững hiên ngang
kéo dài không thấy đầu cuối, bao bọc lấy một quần thể kiến trúc nhấp nhô đủ
loại lớn nhỏ. Chính là Hồng Vũ Thành, là kinh đô, địa bàn trung tâm của Hồng
Vũ Môn.

Sau đợt bão tuyết lớn cách đây mấy hôm thì quần thể kiến trúc này vẫn không hề
bị phủ trắng những tuyết giá, bởi vì người ta đã dọn sạch những mảng tuyết lớn
đóng trên từng nóc nhà, không để cho chúng sập. Từng đoàn người xe ra vào tấp
nập nơi cổng thành lớn này, có cả một hàng xe rất dài chỉ chuyên để chở tuyết
trong thành ra bên ngoài mà đổ đi ở một rãnh hào sâu rộng mấy chục trượng dưới
chân tường thành.

Lúc này 4 con Hoàng Kim Điểu bay ngang mặt thành, tiến vào quần thể kiến trúc
khổng lồ kia, dưới tường thành có thể thấy rõ rất nhiều đệ tử ngoại môn của
Hồng Vũ Môn canh gác. Họ đều là những người có tu vi Vũ Binh hoặc Vũ Tướng Hạ
cấp, nên đều có thể trông thấy trưởng lão Lăng Bạch Vân đang giơ lên một tấm
kim bài từ xa, không ra tay ngăn cản nhóm Hoàng Kim Điểu. Bay thêm chừng một
dặm thì nhóm Hoàng Kim Điểu lúc này hạ thấp độ cao, sà xuống một quãng trường
rộng lớn, e rằng còn lớn hơn quãng trường trung tâm Thanh Vân Trấn. Trần Khánh
Dương buột miệng:


  • Hầy! Có cả sân bay sao!


  • Hửm? Cái gì mà sân bay? Đây là bãi đỗ của tọa kỵ Hồng Vũ Môn! – Trưởng lão
    Lăng Bạch Vân đáp lời.


Nhóm người rời khỏi những con Hoàng Kim Điểu, có mấy đệ tử ngoại môn chẳng
biết từ đâu ra, liền chạy lại dẫn đám Hoàng Kim Điểu kia về một khu vực nuôi
nhốt riêng. Lúc này trên bãi đáp cũng có mấy nhóm Hoàng Kim Điểu đáp cánh
xuống. Trên đó cũng là một nhóm hộ pháp, trưởng lão và 10 thiếu niên từ các
thành trấn khác đến. Lăng Bạch Vân trưởng lão lúc này mới lên tiếng nói lớn:


  • Theo ta, hiện tại chúng ta đến kí túc xá của tân đệ tử, nhóm nam tử ở một
    khu riêng, nhóm nữ tử ở một khu riêng, một chốc nữa sẽ có người hướng dẫn cho
    các ngươi.

Nhóm đệ tử Thanh Vân Trấn lúc này cứ nháo nhác nhìn quanh, cảm thán quy mô
khủng khiếp của kinh thành này. Riêng Trần Khánh Dương thì vẫn trầm tư, chẳng
nói tiếng nào, cứ theo chân trưởng lão mà thôi.

Thực tế thì trước đây hắn ở Thành Phố Hồ Chí Minh, là trung tâm kinh tế lớn
của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, thì đối với hắn, kinh thành Hồng
Vũ Thành này tuy có rộng lớn hơn một chút, nhưng đem so bì với mấy tòa kiến
trúc ở đây với Bitexco hoặc các trung tâm thương mại như Vincom Plaza hay Hùng
Vương Plaza, hoặc thậm chí là sân bay Tân Sơn Nhất thì còn kém mấy phần, hắn
chẳng đặt dải kiến trúc này vào mắt nổi.

Thấy bộ dạng trầm tư của Trần Khánh Dương, Trần Thảo Linh lúc này đã buông tay
hắn ra từ lâu, nhưng vẫn bước sát bên cạnh, chợt hỏi:


  • Chàng có tâm sự gì sao?


  • Hửm? Có đâu, đâu có!


  • Vậy sao chàng cứ trầm tư mãi vậy? Rõ ràng là có tâm sự gì mà!


  • Không không, chẳng qua là ta suy nghĩ một chút là cần tốn bao nhiêu vật
    liệu thôi!


  • Để làm gì?


  • Xây Bitexco...


  • Bi...tét gì cơ? Chàng lại dùng thổ ngữ gì nữa vậy? – Trần Thảo Linh tròn
    xoe đôi mắt không hiểu.


  • À, là một kiến trúc vĩ đại, khó nói lắm, sau này sẽ cho nàng trông thấy!


  • Hứa nha! – Trần Thảo Linh đưa một ngón tay út ra muốn tên tiểu tử kia khẳng
    định lại.


Thấy vậy, Trần Khánh Dương cũng lập tức móc một ngón tay út vào đó cười cười:


  • Ta có gạt nàng bao giờ chưa?


  • Hừm! Biết điều thì tốt!


Nhóm người chia nhau lên 4 cỗ xe lớn do ngựa kéo, đi sâu vào lớp kiến san sát,
dày đặc của Hồng Vũ Thành. Trên xe, ngoại từ mấy vị hộ pháp và trưởng lão vẫn
im lặng ra thì đám học trò đều trầm trồ, ghé mắt vén màn nhìn xem phố xá tấp
nập, hết xem bên này lại xem bên khác.

Duy chỉ có Trần Thảo Linh ngồi cạnh Trần Khánh Dương thì cứ chăm chú ngắm nhìn
gương mặt của hắn hiện đang lim dim đôi mắt, chẳng biết là ngủ hay đang suy tư
điều gì. Mất tới một canh giờ sau thì đoàn xe mới tiến vào một khu kiến trúc
khác có tường cao bao bọc xung quanh, mà khối kiến trúc này lại xây dựa trên
một ngọn đồi nhỏ, cứ tầng tầng lớp lớp mà lên cao mãi. Chính là kí túc xá của
tân đệ tử Hồng Vũ Môn.

Đoàn xe dừng lại trước một khoảng sân rộng chia khối kiến trúc thành 2 phần,
lúc này Lăng Bạch Vân trưởng lão mới lên tiếng:


  • Đã đến kí túc xa, chỗ này cách trung tâm Hồng Vũ Môn hơn một canh giờ đi
    đường nữa, hiện tại đám nam nhân thì theo vị Phong hộ pháp sang nhận phòng,
    còn nữ nhân thì đợi ở đây một chốc, Vân hộ pháp sẽ tới dẫn các ngươi đi nhận
    phòng. Ổn định sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, các ngươi đều sẽ được phát mỗi người một
    bản nội quy, lo mà đọc cho kỹ, rồi cứ thế mà làm theo, 4 hôm nữa sẽ tổ chức
    tranh hạng hổ bảng, lấy 100 đệ tử xếp đầu Hổ bảng vào làm đệ tử chính thức, kẻ
    nào xếp thứ 101 trở đi đều là đệ tử ngoại môn. Riêng những linh giả thì đứng
    thứ mấy cũng được, đều được vào Linh Đường hết. Hiện tại lập tức thi hành.

Nhóm đệ tử lục tục kéo nhau xuống xe, 3 chỗ xe phía sau cũng đều được các hộ
pháp dặn dò y như lời trưởng lão Lăng Bạch Vân vừa nói vậy. Đám nam tử liền
theo chân vị hộ pháp họ Phong tiến vào nửa bên trái của khu kí túc xá.

Mấy người nữ còn lại thì đứng đó cùng với Lăng Bạch Vân trưởng lão đợi thêm
một chốc, liền có một vị nữ hộ pháp họ Vân đến tiếp nhận vào khu vực nữ kí túc
xá. Trên nền trời lúc này trong xanh, cao vút, thế nhưng phía xa xa, tại ngọn
núi trung tâm Hồng Vũ Môn thì luôn có một khóm mây hồng sắc vây quanh đỉnh cao
chọc trời đó. Sở dĩ cái tên Hồng Vũ Môn cũng là bởi đám mây đó thi thoảng lại
rắc xuống những cơn mưa có màu hồng hồng đi xa mấy dặm tùy theo chiều gió
cuốn.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #50