Người đăng: dragonf4393@
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Khánh Dương thấy một hình ảnh mờ mờ rằng con Hắc
Tích Dực kia đang làm một số động tác gì khó hiểu trên cơ thể mình. Nó dùng
chiếc vuốt sắc trên cánh, quắp một thứ vì đó trông như viên bi thủy tinh có
màu vàng óng ánh nhét vào miệng Khánh Dương, sau đó vuốt vuốt cổ khiến thứ đó
trôi tuột vào bên trong dạ dày.
Tiếp theo, nó lại làm một thao tác gì đó trên ngực chính nó và móc ra một viên
khác có màu đen tuyền và cũng làm tương tự như vậy với hắn. Ngay sau đó, cảm
giác ập đến là 2 luồng khí nóng lạnh dâng tràn từ nội quan, xoắn lấy nhau rồi
lan ra khắp cơ thể khiến hắn lúc thì cảm thấy tê cóng, khi thì lại như bị hỏa
thiêu.
Giờ đây, khắp cơ thể hắn vừa đau đớn, vừa nhức nhối, vừa nóng bức, khi lại
lạnh toát. Trên da hắn xuất hiện lấm tấm những giọt nước đọng lại như thể li
café đá, ngay sau đó lại bốc hơi nghi ngút, và rồi lại ngưng tụ lại thành từng
giọt lấm tấm trên da.
Nếu là một người khác, có lẽ đã mất hoàn toàn ý thức, đồng nghĩa với việc gần
đất xa trời trong gang tấc. Nhưng đối với Trần Khánh Dương thì hắn không cam
tâm. Hắn phải chống chọi tới chút ý thức cuối cùng. Vốn hắn cũng đã định buông
xuôi, nhưng Tiểu Miêu đang ngồi trên ngực, nhìn hắn với đôi mắt xanh biếc như
ngọc thạch. Hắn vẫn còn nhiều việc phải làm, hắn phải che chở cho Tiểu Miêu,
hắn không thể thất hứa như thế được. Một Tiểu Miêu nhỏ bé đáng thương kia, sẽ
ra sao nếu như hắn buông xuôi tại đây?
Cố hết sức giữ cho bản thân được tỉnh táo, dù trong lúc ý thức mơ hồ thì hắn
cũng thấy được con Hắc Tích Dực kia đã nằm gục bên cạnh xác con Hoàng Kim
Điểu. Đấy là cơ hội của hắn, hắn phải đứng dậy được, hắn phải tỉnh táo, hắn
chưa chết, hắn không muốn chết, bằng mọi giá, hắn phải sống, phải che chở cho
Tiểu Miêu, phải bảo vệ mẫu thân của mình nữa.
Nửa ngày sau, lúc này đã là xế chiều với những quang mang vàng vàng trải dài
lên khắp cảnh vật, cây cối xung quanh cũng đã ngả dần sang một màu lục đậm,
báo hiệu đất trời sắp chuyển giao hoàng hôn.
Sau một cuộc đấu tranh mãnh liệt thì hắn đã có phần tỉnh táo lại. Cố gắng
gượng ngồi dậy, trên người hắn vẫn còn ướt sũng những nước không biết là do mồ
hôi hay là thế nào, trông như thể vừa mới lội suối lên vậy.
Lúc này, Tiểu miêu và một con vật khác lùi lại xuống đùi để cho hắn ngồi lên.
Hắn chợt phát hiện ra có tới 2 cặp mắt đang trân trân nhìn mình như thể đoán
già đoán non việc gì đó. Một đôi mắt xanh trong veo như ngọc bích, và một đôi
mắt màu vàng hổ phách. Thần trí đã tỉnh táo lên đôi chút, hắn mới phát hiện ra
được con vật trông như con thằn lằn, dài chừng một gang tay, khắp thân hình
phủ kín toàn là những vảy màu trắng bạch mà nhìn kỹ hơn thì không khó để nhận
ra những chấm nhỏ màu vàng sậm nho nhỏ ở cuối mỗi chiếc vảy tí hon kia.
Tiểu Miêu! Muội kiếm thêm được đệ tử từ khi nào thế? – Hắn nhìn Tiểu Miêu
hỏi, trong lòng thầm nhủ “Không lẽ ta mới trải qua thập tử nhất sinh, đến bản
thân còn không lo nổi mà lại có thêm kẻ gia nhập sao? Bộ trông ta giống với
giám đốc sở thú lắm chắc?”
Ngheo…Ngheo – Tiểu Miêu đáp.
Thây kệ, ngươi muốn theo lão đại ta sao? – Hắn nhìn sang con thằn lằn –
Ngươi cũng thấy đấy, ta còn thê thảm hơn ngươi nhiều, theo ta không chắc có
tương lai đâu! Chưa kể là Tiểu Miêu mà hứng lên, muội ấy nuốt sống ngươi lúc
nào không hay đó!
Grrrrr…. – Con thằn lằn gật gù cái đầu nhỏ gầm gừ.
Ha! – Hắn cười – Cái thế giới quái gì mà động vật lại hiểu tiếng con người
thế này! Thôi được, nếu không chê lão đại ta, thì gọi ngươi là…hmmmm…là gì
nhỉ? Hmmm….Hoàng Tuyết đi! Cũng được chứ hả?
Grrr….. – Cái đầu nhỏ lại gật gật.
Từ khi tới thế giới này, cũng đã vài chuyện bất ngờ vô phương giải đáp nên hắn
cũng không thắc mắc tại sao con thằn lằn bé tẹo kia là gầm gừ to thế được, và
hắn cũng không biết rằng con thằn lằn nhỏ này về sau lại là một huynh đệ bao
lần vào sinh ra tử cùng hắn, càng không biết được tiềm năng khủng bố của một
con thần thú đến từ vùng đất băng giá lạnh lẽo xa xôi. Mọi sự đều mặc kệ.
Lúc này, Khánh Dương mới phát hiện ra, mọi vết bầm trên người hầu như đã biến
mất đâu hết, hắn cũng không cảm thấy đau bên trong nữa, cả cơ thể lúc này dồi
dào sức lực, duy chỉ có một điều khá khó chịu là nội tạng hắn lúc nóng lúc
lạnh, kéo dài không dứt.
Hắn cũng không thắc mắc gì nhiều nữa mà cho Hoàng Tuyết cùng Tiểu Miêu chui
vào trong áo mình rồi tìm cách trèo lên vách đá cheo leo kia. Cũng không thắc
mắc gì nhiều về việc tự dưng hắn lấy đâu ra sức mạnh như thể một nhà leo núi
thành thạo, mà cứ thế băng băng trèo lên vách núi dựng đứng giữa những tia
quang mang cuối ngày cứ chênh chếch chiều vào lưng.
Khánh Dương cho rằng đây là một cái phúc nhỏ nào đấy trong lúc gặp tai họa
ngập đầu. Bởi vì thế giới này đối với hắn là quá phi lí, quá giả tưởng. Giờ
đây, hắn chỉ biết một việc, muốn báo được thù, muốn làm nên sự, thì phải trở
về, nếu không thì mẫu thân hắn sẽ khóc hết nước mắt.
Mau chóng tranh thủ thời giờ mà băng băng tiến lên như một mạo hiểm giả chuyên
nghiệp, hắn muốn tận dụng triệt để chút ánh dương đang dần mờ yếu của buổi
hoàng hôn, bởi nếu hoàng hôn dứt, sẽ là lúc mà trời tối không tối, sáng không
sáng, khi đó thì lại vô cùng khó khăn để nhìn thấy được một việc gì bởi cấu
tạo mắt của nhân loại có rất ít tế bào hình nón so với số tế bào hình que. Số
tế bào hình nón đó lại chia làm 3 loại, phân biệt các màu sắc đỏ, lục, lam.
Trong khi những tế bào hình que thì tiếp nhận và phân biệt đen, trắng, xám.
Nói sơ về những tế bào bắt quang này thì tế bào nón phải hoạt động trong điều
kiện ánh sáng tốt, còn tế bào que tuy rất nhạy cảm, hoạt động tốt trong điều
kiện sáng yếu hoặc tối trời, nhưng chỉ tiếp nhận được việc có ánh sáng trắng
(tổng hợp 3 màu đỏ, lục, lam) thì mới có thể hoạt động. Mà lúc sau hoàng hôn
thì sẽ có một thời gian ngắn mà lượng ánh sáng không được đầy đủ, mặt trời xa
hơn vị trí người quan sát so với ban ngày và những tác động bẻ cong, khúc xạ,
chiết xạ tia sáng của không khí mà khiến tia sáng đỏ dần trở nên chiếm ưu thế
hơn, làm cho các tế bào hình que khó hoạt động. Hơn nữa, lượng sáng đỏ đó tuy
chiếm nhiều tỷ khối nhưng lúc này thì lượng sáng lại rất yếu, không đủ cho tế
bào hình nón có thể hoạt động hiệu quả. Mà 2 luồng thông tin bị nhiễu đó
truyền lên não bộ, lại khiến não bộ không biết phải nhận thức nghiêng về bên
nào và xử lí ra sao.
Chính vì thế mà cổ nhân mới nói lúc này là giờ “quáng gà”, dù có tinh mắt căng
nhãn cầu ra quan sát thì cũng không tỏ tường sự vật, sự việc trước mắt được.
Vầng dương điêu tàn phía sau lưng dường như cũng biết được điều đó cho nên
gắng gượng chạy đua với thời gian mà hiến dâng chút tàn lực của mình giúp
Khánh Dương có thể tiếp tục tiến bước.
Đón hắn trên vách núi là một cơn mưa giông khủng khiếp kèm theo những sấm chớp
chói lòa, đinh tai nhức óc. Có lẽ việc một thiếu niên đã oanh oanh liệt liệt
trải bao gian khó, mà vượt được cả vách núi cheo leo, như phụng hoàng dục hỏa
trùng sinh đã làm cảm động đến trời cao.
Mà có gì đó không đúng. Cảm động thì làm gì tới mức mà sấm sét oanh thiên động
địa như vậy chứ! Có khi, đó là sự tức giận của ông trời dành cho những điều
nghịch thiên trái địa đã xảy ra đối với thiếu niên nhỏ bé này.
Giữa bóng tối cô đơn, mưa gào gió khóc và những sấm sét xé trời, một thân hình
mảnh khảnh với những bước chân hung hồn đang tiến về phía trước. Nhìn không
khớp lắm, nhưng đó là sự thực. Một sức mạnh đang trỗi dậy giữa bão giông,
không gì ngăn trở được, một cỗ chí khí ngút trời khác hoàn toàn với những đứa
trẻ cùng trang lứa khác.
Duy có điều, hắn biết, ở đây, hắn không cô đơn. Số phận đã an bài cho hắn có
được 2 người bạn nhỏ, hắn sẽ nghịch đảo thiên vận của chính mình…không, là hắn
sẽ tự viết nên thiên vận và lịch sử của bản thân cũng như thay đổi tương lai
của thế giới này!