Trở Về.


Người đăng: dragonf4393@


  • Cộc Cộc Cộc….


  • Ai gọi gì đấy? Gà còn chưa gáy mà gọi gì tầm này! – Có tiếng thiếu niên
    phát ra đằng sau cánh cửa.


  • Ta đây! Tiểu Tài! Mau cho ta vào – Khánh Dương đáp lời.


Bên trong có tiếng mở cửa lạch cạch vội vã, một cậu nhóc trạc tuổi Khánh Dương
thò đầu ra ngoài.


  • A trời! Sao giờ ngươi mới về? Ta nghe nói ngươi bị trượt chân ngã xuống
    vách núi, không sao chứ? – Vừa nói cậu nhóc vừa mau chóng mở rộng cửa ra – Vào
    đi, nhanh đi, trông ngươi ướt như con chuột chết trôi rồi kìa! Không khéo ta
    lại gọi ngươi là Tiểu Thử mất! Nhanh nào! Mẫu thân ngươi khóc hết nước mắt rồi
    đấy! Mau vào vấn an đi. – Cậu nhóc liến thoắng liên hồi, không quên gọi với
    lại – À này! Nếu có đói thì thay y phục đi, một lát ta đem cho nửa cái bánh
    bao. Mọi người cứ nghĩ ngươi chết rồi, nhưng ta có linh cảm là ngươi sẽ về mà!
    Mau đi, lề mề quá!

Không lời nào, Khánh Dương bước vào trong, theo lối nhỏ tiến tới một khu nhà
cách đó không xa. Nói là khu nhà cho đỡ thương tâm, chứ thực ra đây là một góc
nhà kho cũ, mà mẫu tử hắn ở. Không biết vì sao mà bà cùng nhi tử lại bị đuổi
ra tận đây, cuộc sống thiếu điều chỉ hơn nô lệ một chút xíu ở phần danh phận.

Cậu nhóc vừa mở cánh cửa khi nãy chính là Tiêu Bảo Tài, hắn là một gia nô
trong Trần Gia, tuy là gia nô, nhưng hắn không vào hùa cùng với những gia nô
khác mà bức bách mẫu tử Khánh Dương, ngược lại, hắn còn đối xử rất tốt với
Khánh Dương. Đôi khi dành phần đồ ăn, nước uống cho Khánh Dương, lại còn san
sẻ nhiều công việc nặng nhọc khác với hắn. Bởi vậy mà Khánh Dương gọi thân mật
hắn là Tiểu Tài. Con người này về sau cũng là một trợ thủ đắc lực với Khánh
Dương. Nhất là với tính cách chi li tiểu tiết của Tiểu Tài về mặt tiền bạc và
lời ăn tiếng nói.

Khánh Dương bước vào trong phòng, toàn thân ướt sũng, nước chảy ròng ròng. Bên
ngoài vẫn không ngừng vang lên tiếng gió thổi ào vạt, đây đó có tiếng chớp
giật. Đập vào mắt hắn là một thiếu phụ đang ngồi trân trân nhìn chiếc đèn dầu
giữa căn phòng đầy những bụi bẩn, mạng nhện, và những vũng nước nhỏ vì dột
nát. Gương mặt trái xoan, trắng bệch của thiếu phụ đó hiện rõ vẻ thất thần chỉ
thiếu điều muốn dùng chiếc đen kia, hỏa thiêu cả căn phòng cùng với bản thân
nữa mà thôi. Nghe tiếng động, bà quay lại.


  • Ơ…..Nhi tử? Nhi tử của ta... – Bà xông tới ôm ngay Khánh Dương vào lòng,
    siết chặt – Ơn trời! Ta nghe họ nói ngươi nghịch ngợm mà ngã xuống vực sâu, ta
    thương tâm lắm ngươi có biết không? Tại sao ngươi lại làm ta lo lắng như vậy,
    hà cớ gì ngươi lại làm như vậy? Ta đã căn dặn ngươi bao lần rồi! – Vừa nói bà
    vừa ôm chặt lấy Khánh Dương.


  • Mẫu thân à! Ta không sao cả, người đang làm ta nghẹt thở đấy, không khéo ta
    té núi không chết, nhưng người ôm ta lại tử nạn mất – Khánh Dương gỡ tay mẫu
    thân ra mà nắm lấy, nở một nụ cười chua chát, cố làm không khí trở nên bớt
    căng thẳng.


  • Nhi tử ngốc này! Ngươi nói cái gì vậy! Ta lại đánh ngươi một trận bây giờ!
    Cho chừa cái thói nghịch ngợm làm ta mất ăn mất ngủ mấy hôm đi!


  • Mẫu thân à! Người thấy ta không chết, nỡ lòng nào đánh cho ta chết hẳn luôn
    sao! – Hắn cố pha trò.


  • Tiểu quỷ! Thôi nào, mau lại đây ăn cơm đi nào, ngươi làm ta chỉ muốn chết
    đi, đã 3-4 ngày rồi, nếu ngươi về trễ một chút nữa thì chắc ta đã thành đống
    tro tàn cùng với căn phòng này rồi – Mẫu thân Khánh Dương kéo tay nhi tử mình
    vào bàn, tấm lòng người làm mẹ là vậy, nghe tin con chết, ai mà chẳng muốn
    chôn theo, nay gặp lại con, vui mừng còn không hết, ai lại nỡ động tay bao giờ
    -À, ngươi sũng nước thế này, chưa được, chưa ăn được! Mau thay y phục, đừng để
    bị cảm lạnh! Ngươi không chết vì vực sâu mà lại chết vì cảm lạnh thì ta đánh
    đòn!


  • Mẫu thân à! Nhi tử của người một thân bất tử, sức mạnh vô song, sao lại
    chết vì cái gì được! – Hắn khoa chân múa tay làm trò – Mà nếu lỡ có chết thật
    thì người cũng đừng có đánh nhi tử đấy! Nhi tử sợ nhất là đau, người biết mà!
    – Nói đoạn hắn chạy ngay ra sau tấm bình phong để thay y phục.


  • Cái tên này! Thật đúng là tiểu quỷ mà! – Nhìn con chạy vào thay y phục mà
    lòng bà vẫn thấp thỏm, ngỡ như là đang mơ, nhưng nếu thật là mơ thì bà cũng
    không muốn tỉnh dậy.


Người khác thì vấn đề y phục không đáng nói, nhưng Khánh Dương thì lại không
giống vậy. Hắn chỉ có độc 2 bộ, mà bộ nào cũng vá chằng vá chịt, rách nát lung
tung. Giờ hắn mới để ý thấy Hoàng Tuyết và Tiểu Miêu, không biết từ bao giờ và
bằng cách nào đó lại chui được vào trong ống quần. Thảo nào khi nãy mẫu thân
hắn ôm chặt như vậy mà không phát hiện ra, nếu không thì có lẽ mẫu thân hắn đã
miểu sát 2 sinh vật nhỏ vô tội mà không hay biết.


  • Hì…cũng khá đấy chứ, chui ra chui vào khi nào mà ta chả biết!


  • Hả? Người bảo gì cơ? Cần ta giúp à? – Mẫu thân hắn nói vọng vào.


  • À không không, ta đang nói chuyện với anh bạn nhỏ ấy mà! – Nói xong, hắn
    chợt nhận ra hình như vừa có câu từ gì không được trong sáng lắm….


  • Cái tên này! Bây giờ mà vẫn còn nghịch ngợm được! Thôi mau rồi ra đây ăn
    cơm!


Khánh Dương vừa thay y phục xong liền bước ra. Đồ ăn trên bàn thì nói là ăn
cơm cho giống người, thật ra toàn là cơm thừa canh cặn. Mà cơm thừa canh cặn
mà đủ đầy thì cũng được, đây lại chỉ có độc một chiếc bánh bao, hai con tép
nhỏ và một chén canh có ba cọng rau. Chiếc bàn ăn thực chất cũng chỉ là một
cái ghế đã gãy tàn tạ, mục ruỗng, nếu có người ngồi lên thì chắc chắn sẽ ngã
lăn ra đất lập tức.


  • Ăn đi nào nhi tử của ta. Ngươi chắc đã chịu nhiều uất ức. – Bà nói với nhi
    tử của mình bằng ánh mắt xót xa, trìu mến – Khi họ nói ngươi ngã xuống vực, ta
    tưởng rằng đời ta đến đây cũng hết rồi. Ngươi nói xem, ta chỉ có mình ngươi là
    nhi tử, vậy ta còn sống làm gì cho được.


  • Mẫu thân à, mời người dùng trước, nhi tử khi nãy đã ăn no rồi, người xem
    đấy, nhi tử đâu có trầy xước chỗ nào.


  • Tên ngốc này! Làm ta lo lắng không thôi – Mẫu thân hắn cười khổ.


  • Chào dì Lý! – Từ bên ngoài, Tiêu Bảo Tài bước vào – Cha! Lão đại thịnh soạn
    ghê! Quả là khổ tận cam lai mà!


  • Thịnh soạn cái đầu ngươi! Lai cái đầu ngươi! Ta thừa sống thiếu chết ra đây
    mà ngươi còn trêu được, có để cho ta sống không đấy phỏng? – Khánh Dương cười
    cười.


  • Thì đệ nói thế thôi, lão đại chắc hẳn đói rồi. – Tiểu Tài bước đến, chìa ra
    một nửa cục bột hấp – Đây, mừng lão đại tai qua nạn khỏi, tiểu đệ xin dâng nửa
    chiếc cao lương mỹ vị, cung chúc lão đại sau này gặp nhiều may mắn.


  • Ngươi thật lắm chuyện! Ta gõ chết ngươi bây giờ!


  • Thôi thôi, khách vào mà ngươi làm thế thì không đúng đấy! – Nói đoạn, mẫu
    thân Khánh Dương quay sang – Tiểu Tài, vào đây nào, cùng dùng bữa đi!


  • Vâng ạ!


Ba người cùng chia nhau số đồ ăn ít ỏi. Vốn rằng Lý Kinh Vân muốn dành hết
phần của mình cho Khánh Dương, nhưng hắn không chịu, nhất quyết phải để mẫu
thân hắn cùng dùng cơm thì hắn mới chịu ăn, hắn không muốn nhìn thấy mẹ mình
cực khổ thêm nữa, dù gì bản thân hắn giờ đây sức lực tràn trề, mặc dù có chút
khó chịu trong người vì những luồng khí nóng lạnh cứ liên tục thay phiên lan
tỏa, nhưng hắn cũng không để tâm tới đó nữa.

Lâu sau đó, Tiểu Tài lui về phòng gia nô, Lý Kinh Vân cũng nằm trên một đống
cỏ khô được trải trong góc phòng, từ từ chìm vào giấc mộng, trên môi bà thoáng
có ý cười vì cuối cùng thì con trai bà số lớn, mạng lớn.

Còn Khánh Dương, hắn cũng tìm cho mình một chỗ cỏ khô trong góc phòng, vì dù
sao thì nam nhi có tuổi mà nằm cạnh mẹ thì có chút không ổn, không trưởng
thành.

Lúc này thì Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết mới lò dò tìm tới rúc trong lòng Khánh
Dương. Hắn chỉ mỉm cười, nhìn cái bụng no căng của 2 tên tiểu quỷ đó, hắn biết
là chúng cũng đã kiếm được cho mình con mồi.

Hắn biết rằng trong nhà kho này thì vô số chuột. Nhưng không biết rằng Tiểu
Miêu chẳng có chút bản lĩnh bắt mồi nào, tất cả đều dựa vào Hoàng Tuyết. Con
vật này rất kì lạ, ngay cả cách thức bắt mồi cũng vậy. Khi thấy đối phương, nó
liền lặng lẽ bò theo, bằng một cách nào đó mà làm con mồi bị đông cứng mà
chết, rồi mới ăn thịt.

Tiểu Miêu bắt chước theo nhưng không thể làm như vậy được, Hoàng Tuyết liền
nhường phần cho Tiểu Miêu và tấn công lấy một con mồi khác. 2 con vật này,
nhìn bên ngoài đều bình thường, không có một chút nào là biểu hiện của đôi
thần thú tương lai cả.

Cũng vì thế mà không khó để giải thích được vì sao chúng có linh trí, hiểu
tiếng người. Khánh Dương không biết nhiều như vậy, nhìn 2 con vật cuộn tròn
trong lòng mình, hắn cũng từ từ say sưa vào giấc mộng. Sau này cũng vậy, việc
săn mồi của Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết đều độc lập, Khánh Dương không hề biết
một chút gì.

Căn phòng nhỏ mục nát từ từ chìm vào tĩnh lặng, ánh đèn hiu hắt cũng vụt tắt
lúc nào chẳng ai hay. Bên ngoài, mưa cũng đã dừng, gió cũng đã lặng, sấm chớp
cũng đã dừng, trả lại là một không gian mát mẻ, yên tĩnh sau cơn giông. Đây đó
có tiếng tí tách va đập của những giọt nước từ trên cành lá, mái nhà đang tìm
về với đất mẹ dấu yêu sau một thời gian xa cách mà theo gió phiêu diêu.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #6